Trở về huyện nha, bảo Tiểu Nguyên đừng để loại hoa trắng đó trong phòng Nhan Cảnh, Nhan Cảnh cũng không gặp phải ác mộng nữa.
Hai người đi theo Tiểu Nguyên đến nơi nàng hái loài hoa đó.
Tòa nhà Trang gia lâu năm không tu sửa đang được người mua lại mảnh đất này sửa sang, Tiểu Nguyên chỉ vào bụi hoa trắng dưới cửa sổ tây sương phòng, nói với Tần Xán đây là nơi nàng hái hoa.
Tần Xán và Nhan Cảnh đi vào sương phòng kia, nhìn bày trí trong phòng thì đây là khuê phòng nữ tử, giường lụa đặt dưới cửa sổ, mà ngoài cửa sổ chính là hoa u mộng.
Bọn họ lại tìm được hạ nhân từng làm trong Trang gia, biết gian tây sương này là khuê phòng của tiểu thư nhà họ.
“Cho nên…… U mộng cho ta nhìn thấy hẳn là cảnh mộng của Trang gia tiểu thư, như vậy mộng cạnh xuất hiện thi thể Vu Hồng Thành, và một nữ tử bị cắt đầu khác cũng rất có thể có liên quan đến Trang gia tiểu thư?” trên đường từ Trang gia trở về, Nhan Cảnh hỏi Tần Xán như vậy.
Nhan Cảnh đem giấc mộng ở khoảng thời gian kia miêu tả kể cho Tần Xán nghe, trong mộng xảy ra chuyện gì, cùng với nữ tử bị [mình] giết chết cắt đầu ném vào khe suối, thế nhưng mộng cảnh chung quy vẫn là mộng cảnh, cũng không thể bởi vì cảnh trong mộng xuất hiện hình ảnh giết người mà đem việc này nhận định thành sự thật.
Bất quá trong mộng cảnh xuất hiện rừng cây, Nhan Cảnh cảm thấy có lẽ là trong Vân Long sơn, thế nhưng Vân Long sơn lớn như vậy, hai người bọn họ lại không chỉ một lần chật vật trong đó, cho nên cũng không dám tùy tiện đi vào tìm kiếm nữ thi bị cắt đầu trong mộng.
Tuy rằng cọc nghi án này cuối cùng cũng có điểm đột phá, nhưng tựa hồ đến đây lại nghỉ chân không tiến, làm cho bọn họ không biết nên bắt đầu xuống tay từ đâu.
“Không bằng chúng ta lại hái u mộng, xem xem có thể nhìn thấy thêm gì không.” Nhan Cảnh đề nghị như vậy.
Tần Xán nghĩ nghĩ, lại phủ định ý tưởng này, “Vẫn là thôi đi.”
“Chương Thù tiên sinh cũng đã nói, có người bởi vì tham luyến mộng đẹp trong u mộng mà bị nhốt bên trong không tỉnh lại được, chẳng phải lần trước đó xém chút ngươi cũng không tỉnh lại, cũng may ta phát hiện sớm…… Bị nhốt trong mộng đẹp cũng không tệ lắm, nếu như bị vây trong ác mộng, lúc đó mới gọi là muốn khóc cũng khóc không được.”
Nhan Cảnh nhướn mi, “Khỉ ngốc, ngươi đây là đang lo lắng cho ta sao?”
Tần Xán giống như bị kim châm đít, thoáng cái đã nhảy dựng từ trên ghế lên, sau đó lại giống như bị người phát hiện ra chuyện không nên thấy, ấp úng, “Ta, ta đương nhiên phải lo lắng, ngộ nhỡ ngươi rơi mất cọng tóc miếng thịt nào, Đại ca Nhị ca ngươi còn không gọt ta?”
“À?” Biểu tình Nhan Cảnh như có chút thất vọng, bất quá khóe miệng vẫn vểnh lên như cũ, rốp rốp mà bóc hạch đào, “Cho dù ngươi phí hết tâm tư lấy lòng ta, khi nên đánh thì ta cũng sẽ không nương tay.” Tay vung lên, một miếng hạch đào đã bay vào miệng.
Tần Xán nhìn hắn chằm chằm, chỉ có thể tốn hơi thừa lời thầm nghĩ trong lòng: Vài ngày trước đó thật sự là đối tốt với ngươi rồi, hừ, lần sau còn phát sinh chuyện này, xem ta có quản ngươi hay không.
“Khỉ ngốc!”
Tần Xán nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, một bóng đen nhỏ bay đến mặt mình, vội vàng dùng hai tay tiếp, mở tay thì thấy bên trong là quả hạch đào đã bóc.
Còn Nhan Cảnh đã đứng dậy đi đến cửa, dừng lại, thân trên hơi hơi ngửa ra sau, đầu quay ngược lại, “Xem như là tạ lễ ngươi giúp ta hốt thuốc…… Bất quá thuốc đó rất khó uống.” Nói xong ư a nhỏ giọng mà đi.
“Tạ lễ……?!”
Hừ một tiếng, đem quả hạch đào ném vào trong miệng, Tần Xán một bên ăn một bên lại không biết vì sao lại khẽ cười.
Không còn cách nào khác, Tần Xán quyết định tự mình đi huyện Viên Bình gặp người Trang gia một lần, vô luận là Vu Hồng Thành tử vong hay là Trang tiểu thư xuất giá đều là chuyện phát sinh trước khi hắn đến Thanh Hoa trấn, tuy rằng chưa từng gặp tiểu thư Trang gia, cũng không nhất định sẽ có tiến triển mới, nhưng rất khó nói sẽ không có phát hiện gì mới.
Vì thế Tần Xán và Nhan Cảnh hai người giả trang thành sĩ tử kết bạn xuất hành, lặng lẽ đến Viên Bình huyện Tịch thành, đến khách điếm Trầm gia ở phụ cận nghỉ ngơi, từ tiểu nhị trong khách điếm nghe được, mỗi đầu mười lăm, Trầm lão phu nhân sẽ mang nữ quyến trong nhà đến miếu dâng hương cầu phúc.
Bọn họ đến cũng vừa đúng lúc, cách ngày chính là mùng một, Tần Xán và Nhan Cảnh liền trà trộn vào trong đám người, đến thành Tây, Tịch thành, miếu Bình An.
Trầm gia tại Viên Bình huyện là nhà giàu có, Trầm lão phu nhân xuất môn dâng hương phô trương vô cùng, đứng trước cửa miếu tổng cộng có bốn đỉnh nhuyễn kiệu, một lão phụ nhân tuổi chừng năm mươi, tinh thần kiện khang, quần áo hoa quý từ cổ kiệu thứ nhất được hạ nhân nâng ra, hai cổ kiệu phía sau theo thứ tự đi ra hai nữ tử khoảng chừng hai mươi, dáng điệu thướt tha, tóc búi như mây, trang sức xinh đẹp.
Từ những người dâng hương chung quanh nghị luận nghe được, hai vị này phân biệt là phu nhân Đại công tử và phu nhân Nhị công tử Trầm gia, ở đỉnh kiệu cuối cùng là Tứ tiểu thư Trầm gia.
Tần Xán sắc mắt nhín chằm chằm dung mạo tú lệ của Trầm Tứ tiểu thư, chậc chậc cảm thán, “…… thật sự là [Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc*].”
(*)Phương Bắc có mỹ nhân,
Vẻ đẹp tuyệt thế không ai sánh bằng.
Một cái nhìn làm ngả nghiêng thành quách,
Nhìn lại lần nữa làm đất nước suy vong.
(Giai nhân Ca – Lý Diên Niên)
Nhan Cảnh quay đầu liếc mắt nhìn hắn, Tần Xán tuy không ngoảnh lại nhưng rất thức thời ngậm miệng, bởi vì hắn cảm thấy, một trận sát khí hàn ý bay đến bên cạnh.
Nhan Cảnh quay qua lần nữa, đột nhiên lên tiếng: “Ngươi xem tay trái của Thẩm Nhị phu nhân.”
Tần Xán theo lời Nhan Cảnh nhìn qua, Trầm Nhị phu nhân cầm hương trong tay đi theo Trầm lão phu nhân cùng thăm viếng Bồ Tát, chỉ thấy ngón giữa tay trái nàng mang một chiếc nhẫn bảo thạch sắc hồng, chiếc nhẫn bảo thạch hồng sắc lưu chuyển rực rỡ dưới ánh mặt trời, cực kì đáng chú ý.
“Trong mộng ta thấy chính là chiếc nhẫn kia.” Tần Xán khẳng định nói.
Nhan Cảnh gật đầu, “Ta cũng vậy…….”
Sau khi hai người từ trong miếu trở về, lại đi bái phỏng tri huyện huyện Viên Bình.
Tri huyện huyện Viên Bình họ Phó tên Vãn Đăng, khi nhìn thấy hắn, là lúc hắn mặc một thân thường y từ bên ngoài trở về.
Niên kỉ Phó Vãn Đăng không khác Tần Xán lắm, một thân mặc trúc thanh sam, tay cầm chiết phiến, nhất phái tuấn cử tiêu sái chi tư.
Tần Xán đem mục đích việc này nói một lần, nhưng cũng không đem chuyện U mộng nói ra, chỉ nói cho Phó Vãn Đăng việc phát hiện thi thể hạ nhân Trang gia tại Bạch Thạch trấn, hiển nhiên là bị người mưu hại, nhưng bất hạnh vẫn không tìm được manh mối nào.
Phó Vãn Đăng nghe xong dùng chiết phiến nâng cằm, cũng lộ ra biểu tình án này khó giải quyết, “Sợ nhất là loại án tử kéo dài qua năm, nhân sự thay đổi, năm tháng trôi qua, làm cho nhiều manh mối đều bị xóa sạch, đại đa số thời gian cũng vì không nhận lãnh thi thể.”
Tần Xán trả lời: “Nếu để ta gặp, đương nhiên phải tra, nếu không gối cao đêm dài, chỉ sợ oan hồn hàm oan ủy khuất đến tìm trong mộng.” Kỳ thật đã tìm đến rồi, cũng đã làm ầm ĩ một trận.
Phó Vãn Đăng gật đầu, chắp tay với Tần Xán, “Tóm lại, thời điểm các ngươi không tiện ra mặt, có thể tới tìm ta.”
Tần Xán gật đầu, đứng dậy nói lời từ biệt.
Khi Phó Vãn Đăng đưa bọn họ tới cửa, đột nhiên dừng bước lại, nghĩ tới điều gì.
“Ta vừa mới nhớ tới một việc, không biết có hữu dụng với các ngươi hay không, nhưng cũng cách lâu rồi, nguyên thoại ta cũng không nhớ rõ ràng.”
“Lần đó ta và Trầm gia Tam công tử cùng uống hoa tửu, bữa tiệc đang lúc đoàn người trêu tức hắn, nói hai vị tẩu tử nhà hắn tao nhã hiền thục, tiểu muội lại thiên hương quốc sắc, quả thực là sinh trong đống mỹ nhân, lại còn muốn chạy tới nơi này trêu chọc.”
“Ai ngờ Trầm Tam công tử đem chén rượu ném lên trên bàn, sắc mặt giận dữ, nói: [Nữ tiện nhân Trang Tình này, người nào chướng mắt, cư nhiên coi trọng hạ nhân quản sự trong nhà mình, không riêng gì mất mặt Trang gia, xém chút ngay cả mặt mũi Trầm gia cũng mất hết.”
“Ngày ấy hắn uống hơi nhiều, tất cả mọi người chỉ xem như hắn nói lời say, thế nhưng vài vị công tử Trầm gia ngày thường đều là tác phong nhã nhặn có lễ, đột nhiên nghe hắn nói lời vô lễ như vậy, đối tượng còn là nhị tẩu hắn, cho nên ta đối với ấn tượng này vẫn luôn khắc sâu.”
Phó Vãn Đăng còn nói, bởi vì Trầm Tam công tử nói trong bữa tiệc, nên hắn còn cố tình lưu ý ngôn hành của Trang Tình, nhưng cũng không thấy nàng giống như người phóng đãng không biết kiềm chế, hơn nữa loại chuyện này truyền ra cũng có tổn hại mặt mũi Trầm gia, nếu không phải Trầm Tam công tử rượu say lỡ lời, thì chính là hắn rượu say nói bậy.
Tần Xán đem lời Phó Vãn Đăng ghi tạc trong lòng.
Sau khi trở lại khách điếm, Nhan Cảnh hỏi: “Ngươi cảm thấy hạ nhân quản sự trong lời Trầm Tam công tử là ai?”
“Ý của ngươi là, Trang tiểu thư và Vu Hồng Thành có quan hệ ái muội, vậy sao trong giấc mộng ngươi thấy cơ hồ không thấy xuất hiện Vu Hồng Thành?”
“Người mến nhau, thì sẽ thấy tình lang trong mộng của mình…….
Dù xuất hiện, nhưng ngươi và ta nhìn thấy đều là trạng thái chết đi, chẳng lẽ khi Trang tiểu thư nằm mơ thì biết Vu Hồng Thành không phải chết già, mà là bị người hại chết?”
Nhớ lại lời A Đại từng nói lúc trước, khi hỏi Trang lão gia chuyện Vu Hồng Thành, lão giận tím mặt quơ quải trượng bảo bọn họ cút đi, thoạt nhìn giống như Vu Hồng Thành có thâm cừu đại hận gì với lão.
Hơn nữa Phó Vãn Đăng còn nói lời kia của Trầm Tam công tử……
Tần Xán đoán, nếu lời Trầm Tam công tử nói là thật, vậy rất có khả năng chuyện của Trang tiểu thư và Vu Hồng Thành bại lộ bị Trang lão gia đánh vỡ, Trang gia ngại mặt mũi nên giết Vu Hồng Thành, đem thi thể giấu trong giếng cạn ở Bạch Thạch trấn, nói với bên ngoài là Vu Hồng Thành từ công về nhà.
Như vậy cũng có thể giải thích vì sao Trang lão gia vừa nghe tên Vu Hồng Thành đã kích động như thế…… Bất quá cái này vẫn còn một điểm đáng ngờ.
Không nói Trang gia, cho dù là gia đình bình thường, khi nữ nhi đã có ước hẹn, nhưng trước khi lấy chồng lại bị phát hiện tư thông cùng người khác, sẽ để thân gia biết rõ chuyện gièm pha này sao? Nói cách khác, làm nhà trai, trong lúc vô tình biết thê tử trước khi gả cho mình không phải hoàn bích, hắn còn có thể cưới nàng vào cửa sao?
Gia đình nhà giàu dòng dõi sâm nghiêm, tiểu thư và hạ nhân tư thông tuyệt đối là hành vi bại hoại môn phong, truyền ra không chỉ bị người nhạo bang, về sau có khả năng không có ai đăng môn dám cầu thân, nếu thật sự có chuyện này, Trang lão gia tuyệt đối sẽ không để người nhà Trầm gia biết.
“Có lẽ hai người lén ước định gì đó?” Đối với nghi vấn Tần Xán đưa ra, Nhan Cảnh trả lời như vậy: “Không phải Trang lão gia đều đem sinh ý từ Viên Bình huyện chuyển đến đây sao? Chờ lão chết đi tài sản này đều của Trang Tình, tuy rằng Trầm gia là nhà giàu, nhưng số lượng tài sản của Trang gia không nhỏ.
Còn ta, ta sẵn lòng.”
Tần Xán nghĩ thầm, trong mắt ngươi trừ bỏ vàng bạc châu báu đáng giá thì còn thứ gì?
Chẳng qua, sự việc tuy rằng có chút đầu mấu, nhưng Tần Xán vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện hiện tại không hề đơn giản như đang tưởng, hơn nữa trong mộng của Nhan Cảnh vẫn còn xuất hiện một người nữ tử khác, đến bây giờ vẫn còn chưa trồi lên mặt nước.
Án tử làm cho người ta hết đường xoay sở ít nhiều giờ có chút manh mối, Tần Xán để người trong huyện nha lần nữa đi tìm hạ nhân của Trang gia trước, nói bóng nói gió tìm hiểu công việc khi trước của Vu Hồng Thành ở Trang gia, có phải bởi vì làm sai mà chịu trách phạt của lão gia hoặc tiểu thư hay không.
Nha dịch trở về rất nhanh hồi báo, nói từ chỗ hạ nhân làm việc ở Trang gia, và hạ nhân hầu hạ Trang gia biết được, năm đó Vu Hồng Thành khi làm việc ở Trang gia vẫn luôn giữ đúng bổn phận của mình, thỉnh thoảng làm cho người khác có cảm giác tối tăm yên lặng, nhưng tổng thể mà nói cũng không có điều gì làm người ta chán ghét.
Cái này cùng với điều trước kia Hương Lan tìm hiểu cũng không khác nhau lắm.
“Ngươi cảm thấy…… Một người sống như giun dế thế này, thật sự sẽ tư thông cùng tiểu thư nhà chủ nhân? Vừa không có võ cũng không có văn, Trang tiểu thư thích hắn vì cái gì?”
“Nói không chừng khẩu vị Trang tiểu thư độc đáo, thích nam nhân như hắn, cũng hoặc là……” Câu trả lời của Nhan Cảnh trên cơ bản đều có thể làm cho Tần Xán phun ra một búng máu, nhưng Nhan Cảnh lại không tự biết chút nào, “Nói không chừng nhìn thấy điểm nào đó của Vu Hồng Thành mà người khác không thấy? Làm cho Trang tiểu thư yêu chết yêu sống không rời hắn được.”
Tần Xán đang muốn mở miếng thì lúc này A Đại xuất hiện tại cửa, “Đại nhân, gia, tri huyện Viên Bình nhờ người đưa lời nhắn, hy vọng hai người có thể nhanh chóng khởi hành đi Tịch thành.”
Tần Xán nghe xong thì thấy Nhan Cảnh có chút mạc danh nhìn về phía mình, hắn hiểu được Nhan Cảnh nghi hoặc cái gì.
Bọn họ vừa từ bên kia trở về không được mấy ngày, không biết Phó Vãn Đăng gấp đến độ kêu bọn họ trở qua là có chuyện gì……
Hai người đến Tịch thành, Phó Vãn Đăng cũng không để hai người nghỉ ngơi đã lập tức mang họ đến trước một tòa nhà.
Vừa tới trước cửa, từ bên trong đã truyền đến từng trận tanh tưởi làm cho bọn Tần Xán nhất thời không biết chuyện gì xảy ra.
“Khi phát hiện, thi thể đã được mấy ngày, nhưng muốn để cho các người xem, nên cho người coi chừng, duy trì nguyên dạng khi phát hiện.”
Phó Vãn Đăng mặc quan bào, so với lúc trước mặc đồ thường ngày thì thoạt nhìn càng có thêm vài phần uy nghi, hắn vừa nói vừa vươn tay đẩy cửa gỗ, cổ tanh tưởi kia lập tức đập mặt mà đến, làm cho người không mở mắt được.
Trong phòng hỗn độn một mảnh, tất cả ngăn tủ rương hòm đều bị người mở ra làm loạn, quần áo nữ nhân cũng bị ném đầy đất.
Tới gần chỗ đất khô ráo, đầu một người hướng về phần đất khô, mặt hướng xuống đất, dưới thân là một tảng đất bùn đất bị máu trộn thành màu đen.
Tần Xán đi tới kiểm tra thi thể, bởi vì thi thể đặt ở trong này ít nhất đã mấy ngày, nên thi thể đã bắt đầu phình to chảy ra nước biết sinh giòi.
Phó Vãn Đăng đứng phía sau hắn nói, “Người chết là Lưu Mã thị, từ nhỏ tang phu, một mình sống đã nhiều năm nay, thời tuổi trẻ là Hồng Nương có tiếng gần xa, bất quá bây giờ nàng không còn làm mai nữa.”
(*) Hồng Nương: người se duyên, bà mối.
Sau khi trải qua khám nghiệm tử thi sơ bộ, vết thương trí mạng của người chết ngay bụng, một đao trúng gan, mất máu quá nhiều mà chết, hiện trường thoạt nhìn như có người đi vào ăn trộm, sau khi bị phát hiện thì giết người đào tẩu.”
Tần Xán đứng dậy, “Nếu nguyên nhân tử vong không sai, vậy sao còn muốn ta đến đây một chuyến?”
Phó Vãn Đăng nhướn mi, bộ dạng cong môi mỉm cười rất là chọc tâm hồn thiếu nữ, “Ta nói để ngươi đến đây khám nghiệm tử thi à?”
Thấy Tần Xán và Nhan Cảnh đều nhìn về hắn, hắn cố tình gợi lên một nút thắt, “Nếu không thì các ngươi đoán xem, đoán trúng thì ta mời các ngươi đến hoa lâu uống rượu.”
Mặt Tần Xán đen thui, “Phó đại nhân, nhân mệnh quan thiên, chớ có đùa.”
Lời này vừa nói, Phó Vãn Đăng cũng bị quét sạch hưng trí, thở dài có chút đồng tình nhìn Tần Xán liếc mắt, sau đó đem đề tài trở về án mạng trong gian phòng này.
“Sở dĩ ta gọi các ngươi đến, là vì từ chỗ nàng sớm biết được, trước đó không lâu trước khi nàng bị giết, người của huyện nha các ngươi đến cửa tìm nàng.”
Biểu tình Tần Xán trở nên nghiêm túc, “Ta có cho người của huyện nha đi tìm những hạ nhân trước kia làm việc tại Trang gia, hỏi thăm xem năm đó Vu Hồng Thành làm việc tại Trang gia có làm chuyện gì mâu thuẫn ân oán với gia chủ hay không, thế nhưng ngươi vừa nói nàng là bà mối, cùng với Trang gia chẳng có quan hệ gì, người của huyện nha chúng ta đến tìm nàng làm gì…….?”
Phó Vãn Đăng vội vàng khoát tay, “Làm sao biết chứ? Ngươi nghĩ đi đâu vậy?”
Thấy Tần Xán và Nhan Cảnh hai người nhìn hắn không lên tiếng, Phó Vãn Đăng cũng không lại thừa nước đục thả câu, nói: “Nơi này thoạt nhìn thì giống suy đoán lúc đầu của chúng ta, có người vào nhà trộm cắp, vô ý bị chủ nhà biết, người xâm nhập phát rồ nên giết chết chủ nhà, sau đó bỏ trốn, thế nhưng…”
Cố ý cường điệu hai chữ cuối cùng, Phó Vãn Đăng đi đến cạnh bàn, từ dưới đất nhặt lên mấy mảnh sứ vỡ bày ra trên bàn, mấy mảnh sứ vỡ có thể hợp lại thành hai cái chén.
“Lưu Mã thị sống một mình, ở một mình, uống nước không cần dùng đến hai cái chén, hiển nhiên thời điểm phát án, trong phòng này còn có một người khác.
Đối phương là người Lưu Mã thị quen thuộc, hai người vừa uống trà vừa nói chuyện, rồi đối phương mới thừa dịp Lưu Mã thị không chú ý một dao đâm trúng bụng nàng, Lưu Mã thị không phòng bị đối phương, vì thế một đao ngay chỗ hiểm…… Cho nên đây không phải là trộm vào nhà sau khi bị phát hiện thì giết người bỏ chạy, mà là có người sau khi giết người thì cố ý bố trí thành giống như có trộm đột nhập, lẫn vào trong tầm mắt chúng ta.”
Phó Vãn Đăng vừa nói vừa để một nha dịch giả làm Lưu Mã thị, đương nhiên sau khi nha dịch kia bày ra tư thế bị dao đâm trúng, Tần Xán đột nhiên sửng sốt, tiếp tục nhíu mày.
“Không đúng a……”
“Không đúng thế nào?
Tần Xán dựng thẳng thắt lưng xoay người nhìn về phía Lưu Mã thị té ngã trên đất, “Nếu người bình thường bị người tập kích, xuất phát từ bản năng hẳn là muốn chạy trốn, đến ngoài phòng gọi người đến cứu mình, thế nhưng vết máu lại từ bàn kéo dài đến nơi nàng ngã xuống, vì sao nàng phải hướng đến nơi đất khô này để trốn? Này chẳng phải tương đương để hung thủ có cơ hội chạy trốn?”
“Có lẽ hung thủ chặn cửa……?” Nhan Cảnh nói.
Trong phòng thoáng cái yên tĩnh, ba người nhìn lẫn nhau, sau đó cùng nhau đem tầm mắt dừng ở nơi giường đất kia.
“Biết mình chạy không thoát, chết chắc rồi, trước khi tắt thở thì các ngươi sẽ làm những gì?” Phó Vãn Đăng hỏi.
“Tận lực lưu lại manh mối có thể để cho người biết hung thủ là ai……” Tần Xán nói xong, leo lên trên giường đất bắt đầu tìm kiếm.
Đệm chăn đều xốc hết lên, tìm từ đầu giường đến đuôi giường, thậm chí ngay cả chỗ nhóm lửa bên dưới cũng tìm nốt, nhưng cái gì cũng không phát hiện.
“Gõ gõ mấy cục gạch bên trái xem.” Phó Vãn Đăng nhắc nhở hắn.
Tần Xán nghe theo lời Phó Vãn Đăng chỉ thị, gõ gõ mấy cục gạch bên kia tường, từng khối từng khối một.
[Cốc cốc] [cốc cốc], nhưng lại có một khối phát ra tiếng [thùng thùng], dùng tay lắc lắc thì phát hiện khối này rỗng ruột.
“Có.”
Trên mặt Tần Xán lộ ra thần sắc vui mừng, đem cục gạch dời ra, phát hiện bên trong giấu một bao bố.
Hai người kia cũng áp tới, Tần Xán đem từng tầng từng tầng bao bố bóc ra, trong không khí là quanh quẩn vô hình ngưng trọng, ba người đều dừng thở, chăm chăm nhìn tay của Tần Xán, chờ đợi chân tướng được công bố.
Tận cùng một tầng bên trong là một hãn cân vải chất liệu thượng đẳng, Tần Xán mở ra, mọi người nhìn thấy thứ bên trong thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó có chút thất vọng, Phó Vãn Đăng thậm chí còn thở dài một hơi, sau đó oán giận.
“Cái gì đây, lão thái bà này chết đến nơi vậy mà nghĩ đến lại là tiền riêng của nàng?”
Trong khăn lụa chính là một sấp ngân phiếu, bên trên ngân phiếu còn đặt một cây ngọc trâm, Nhan Cảnh nhìn cây trâm kia mà đáy mắt tinh quan chợt lóe, hắn vươn tay cầm lấy, tinh tế đánh giá.
Ngọc chất cây trâm băng thấu, oánh nhuận nhẵn nhụi, trên đầu trâm khắc chim khách đăng mai, chạm trổ tinh xảo, đồ án linh hoạt động nhân, toàn bộ cây trâm thoạt nhìn mộc mạc hào phóng lại không mất phú quý, không giống là đồ dân chúng tầm thường có thể dùng được.
Thế nhưng quan trọng nhất là, cây trâm này Nhan Cảnh đã gặp qua, là ở trong cảnh mộng, là ngọc trâm nữ tử tao nhã cài trên búi tóc.
Sao lại ở trong này?
Hơn nữa nếu ngọc trâm này tồn tại trên đời, nói như thế, nữ tử trong cơn mơ nhờ xuyên qua u mộng nhìn thấy cũng thật sự là một người, hơn nữa rất có thể đã …….
“Phó Vãn Đăng, tiền mừng cho bà mối có thể nhiều vậy sao? Chỉ bằng chức quan của ta, chỉ sợ cả đời cũng không thể tích cóp được nhiều bạc như vậy…….”
Thanh âm có chút buồn bực của Tần Xán khiến Nhan Cảnh phục hồi lại tinh thần, nhìn qua phía hắn thì trong thấy một xấp ngân phiếu trong bọc khăn lụa, nhìn sơ sơ cũng chừng mấy ngàn lượng, quả thật làm người ta khiếp sợ cũng sinh ra khó hiểu.
Thi thể được giấu kín ở một nơi yên tỉnh, nữ tử không tên trong giấc mộng, còn có hung án được ngụy trang, tất cả đều chỉ hướng về phía Trang gia……
Tựa hồ càng tấn công, cũng càng làm người ta mê muội mà không thể xuống tay.
Tần Xán viết một phong thư gửi về Thanh Hoa trấn, không bao lâu thì A Đại hồi âm, vì thế lại cùng với Phó Vãn Đăng xúm lại thảo luận hung án của Lưu Mã thị.
Hóa ra ngày đó đi tìm Lưu Mã thị là A Đại và A Nhị, sở dĩ tìm được nàng cũng là vì trước đó nghe hạ nhân làm việc trong Trang gia nhắc đến, hôn sự năm đó của Trang Tình và Trầm Nhị công tử là do Lưu Mã thị tác hợp mà thành, trước khi Trang Tình gả đến Trầm gia, từ thân thiết cầu hôn, rồi đến ngày thành hôn, Lưu Mã thị thường xuyên ra vào Trang gia.
Hai người bọn họ muốn bắt đầu từ chỗ Lưu Mã thị, nhìn xem có thể hỏi thăm ra chút gì không.
“Trong thư người của ngươi còn viết gì?”
Tần Xán nghe thấy lời Phó Vãn Đăng hỏi thì tiếp tục xem thư, “A Đại nói, bọn họ gõ cửa nhà Lưu Mã thị thật lâu nhưng không thấy ai trả lời, cho nên bọn họ trở về.”
Tần Xán buông thư, nhìn về phía ngọc trâm trên bàn, “Vu Hồng Thành là hạ nhân Trang gia, Lưu Mã thị trước khi chết lại lết về giường đất nơi cất giấu ngân phiếu và ngọc trâm, hiện tại hai người đều chết…… Chẳng lẽ người chúng ta phái đi điều tra vừa lúc đụng phải người hành hung năm đó? Có thể Lưu Mã thị là người biết chuyện, đối phương sợ rằng Lưu Mã thị tiết lộ bí mất, nên âm thầm giết nàng, cũng làm giả hiện trường ý đồ gạt đi quá khứ.”
Phó Vãn Đăng ngồi ở cạnh bàn, một tay nâng mặt, một tay cầm lấy ngọc trâm đánh giá, “Ta đồng ý suy đoán của ngươi, thế nhưng vẫn có điểm đáng ngờ.”
“Thứ nhất, hàng xóm của Lưu Mã thị nói, ngày đó khi người của ngươi đến tìm Lưu Mã thị rõ ràng nàng có ở nhà, một khắc trước còn nói chuyện nhà với nàng, nàng vào nhà không lâu thì có hai người ăn mặc bộ khoái đến tìm, thế nhưng bọn họ gõ cửa nửa ngày nàng cũng không trả lời…….
Đây là vì sao?”
“Thứ hai, nếu Lưu Mã thị là người biết chuyện, vì sao năm đó hung thủ không động thủ, ngược lại lưu đến bây giờ, ngay lúc chúng ta đang điều tra Vu Hồng Thành, hắn làm như vậy chẳng phải gây ngược gió, mạo hiểm quá lớn?”
“Thứ ba, Lưu Mã thị giấu nhiều ngân lượng trong vách tường ở giường đất như vật là từ đâu mà đến? Còn ngọc trâm và án kiện không có liên quan?”
Bị Phó Vãn Đăng hỏi mấy câu nghi vấn, Tần Xán cũng thấy mình suy đoán sơ sót, nhíu mi trầm ngâm..