Hàn Khiết Tường khơi lại chuyện lúc trước cho Cao Dĩ Nhân nghe.
Tuy nhiên sắc mặt người trước mặt cũng chẳng khá hơn mà chỉ cười nhạt đáp:
- "Tôi không ngờ anh còn nhớ đến đêm sinh nhật năm ấy.
Cũng chỉ là một chiếc bánh, không to tát đến mức anh phải nhớ đến tận bây giờ."
Cao Dĩ Nhân vừa dứt lời liền cảm nhận cái bạt tay từ phía Hàn Khiết Tường vun thẳng vào mặt, giọng điệu tức giận nói:
- "Cao Dĩ Nhân, cậu không hề đơn độc.
Cậu vẫn còn người thân ở đây và tôi chính là người thân của cậu."
Nghe những lời này, khóe mắt Cao Dĩ Nhân có chút rưng rưng nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng mà nhếch môi cười nhạt.
Nhìn vào ánh mắt của Hàn Khiết Tường tràn ngập sự chắc nịch chẳng hiểu tại sao lúc này anh lại cảm thấy có chút gì đó rối bời khó tả.
Bản thân Cao Dĩ Nhân không muốn vì chuyện anh mừng sinh nhật cùng mà Hàn Khiết Tường quyết định tìm mọi cách giữ anh ở lại Hàn gia đến tận bây giờ.
Chẳng hiểu tự lúc nào, cuộc trò chuyện và hành động vỗ vai an ủi người bạn thân thiết của Hàn Khiết Tường vô tình lọt vào tầm mắt của một tên thuộc hạ.
Hắn siết chặt tay, tỏ ra có chút đố kị khi nhìn thấy Cao Dĩ Nhân được đối xử vô cùng đặc biệt.
Nếu để chuyện này tiếp tục, cùng với sự hậu thuẫn từ phía Hàn Khiết Tường thì chắc chắn vị trí cận vệ thân cận ở Hàn gia sẽ hoàn toàn giao cho Cao Dĩ Nhân.
Đến lúc đó, có thể Hàn Thập cũng sẽ tín nhiệm mà trao quyền lực vẫn còn sót lại ở Thành Hoa giao cho Cao Dĩ Nhân xử lí.
Về phía Hàn Bắc Tiệp, kể từ cái ngày anh từ chỗ Cao Hải Thăng trở về, một bên tai của anh dường như không còn nghe rõ như trước đây nữa.
Bác sĩ bảo rằng do màng nhĩ bị tổn thương nghiêm trọng vì tiếng súng cho nên buộc anh phải đeo thiết bị trợ thính và theo dõi tình hình một thời gian để điều trị.
Vì không muốn Nhược Vân lo lắng cho nên Hàn Bắc Tiệp đã dặn dò quản gia không được nói cho cô biết thính giác của anh đang có vấn đề.
- "Tôi không ngờ Cao Hải Thăng hắn lại khốn nạn đến thế.
Tại sao cậu lại không cho Nhược Vân tiểu thư biết chuyện này chứ? Chẳng phải cô ấy là người rất quan trọng đối với cậu sao?"
Quản gia cảm thấy khó hiểu mà thắc mắc hỏi.
Liền lập tức, Hàn Bắc Tiệp trầm giọng lên tiếng:
- "Chính vì Nhược Vân là người quan trọng đối với tôi cho nên cô ấy càng không nên biết thính giác của tôi đang có vấn đề.
Việc cô ấy chịu tổn thương về tâm lý thuở nhỏ đã đủ khiến tôi cảm thấy tràn đầy tội lỗi rồi."
Trầm tư một mình trong phòng, Hàn Bắc Tiệp chợt nhớ lại những gì mà Cao Hải Thăng đã nói vào đêm hôm đó khiến anh không khỏi tức giận mà siết chặt tay, miệng không ngừng lẩm bẩm mắng nhiếc.
Không ngờ, anh lại một lần nữa trở thành tấm chắn cho những kẻ luôn làm chuyện xấu.
Chuyện Cao Hải Thăng đối xử với mình càng khiến anh nhớ lại người cha Hàn Thập của mình.
Ông ta chưa từng đối xử với anh giống như một người cha đối với đứa con ruột mà bắt ép anh làm theo những chuyện tán tận lương tâm.
Đặc biệt hơn chính là ông ta đã đưa anh vào tình thế đến tận bây giờ anh vẫn chưa tài nào tháo gỡ nút thắt tội ác của chính bản thân.
Mặc dù không cố ý nhưng anh đã khiến cuộc đời cô gái trẻ như Nhược Vân trở thành dáng vẻ khờ khạo như bây giờ.
Tất cả đều do anh gây ra cho nên anh buộc phải có trách nhiệm với cuộc đời còn lại của cô.
- "Hahaha, Hàn Bắc Tiệp, cậu nghĩ trên đời này có vị bồ tát sống sao? Không ai sẵn sàng giúp đỡ một kẻ không rõ lai lịch mà không có mục đích cả."
Hàn Bắc Tiệp nhớ lại những gì mà Cao Hải Thăng đã nói.
Vẻ mặt anh bỗng trầm ngâm mà mở tung cửa sổ nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài..