Edit + Beta: Hayin
Tô Tinh về đến Tô gia, còn chưa vào cửa thì Hồ Thành Ý đã ra nghênh đón, trên mặt nàng ấy là sự lo lắng, bối rối. Tô Tinh thấy nàng thì cũng vội vàng đi qua, dịu dàng gọi một tiếng "tẩu tẩu".
"Tinh Nhi, cuối cùng muội cũng quay về rồi. Ca ca của muội đang giận lắm đấy."
"Vì chuyện của Thẩm gia sao?"
Hồ Thành Ý kéo tay Tô Tinh đi vào phòng, thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tô Tinh thì càng sốt ruột hơn: "Ca ca muội còn có thể vì chuyện gì được nữa chứ, còn không phải là chuyện của muội sao. Sớm nghe hạ nhân khua môi múa mép nói Thẩm Giác muốn nạp thiếp thì đã muốn xông đến Thẩm gia hỏi tội rồi. Ta đã khuyên chàng ấy rồi lại vội vàng kêu người đưa tin cho muội, muốn muội nhanh chóng về một chuyến. Muội nói thật với tẩu, có phải Thẩm Giác chọc tức muội rồi không. Nhất định tẩu tẩu sẽ làm chủ cho muội."
Tô Tinh khẽ vỗ tay Hồ Thành Ý, an ủi nói: "Tẩu tẩu đừng nóng vội, quả thật là Thẩm Giác muốn nạp thiếp. Chỉ là người thiếp này có nạp được hay không vẫn chưa chắc. Nếu như hắn dám làm mất mặt Tô gia, thì Tô Tinh muội cũng không cho phép."
"Tẩu có thể không sốt ruột sao? Người ca ca muội thương nhất là muội. Bây giờ thấy muội chịu ấm ức thì làm sao mà chàng ấy có thể nhịn được. Bây giờ chàng đã đảm nhận chức vụ Hình bộ Thượng Thư, người của cả triều chỉ hận không thể để mắt lên người chàng, chỉ sợ chàng ấy không mắc sai lầm thôi. Huynh muội hai người tính tình nóng nảy giống nhau, muội nói làm sao mà tẩu không lo lắng được."
"Muội..."
Tô Tinh còn chưa kịp nói thì đã thấy Tô Tuần nhanh chóng bước vào, sắc mặt nghiêm trọng, khóe môi xụ xuống. Sống cùng hai mươi mấy năm, đương nhiên Tô Tinh biết Tô Tuần đang cực kỳ tức giận. Nàng đến gần Tô Tuần khẽ kéo tay áo y, gọi một tiếng "ca ca".
Tô Tuần khẽ thở dài, nhìn thấy sắc mặt muội muội của mình vẫn ổn thì vẻ mặt của y cũng dễ chịu hơn một chút: "Sáng sớm ta đã bảo nhà bếp chuẩn bị vài món muội thích ăn, hôm nay ăn tối xong rồi hãy về. Bên Thẩm gia ta đã phái người đi gửi tin rồi."
Tô Tinh vừa cười vừa kéo lấy cánh tay của Tô Tuần: "Muội biết mà, ca ca thuơng muội nhất. Mỗi lần muội về nhà đều chuẩn bị món muội thích ăn."
"Ta không có làm những việc này đâu, đều là tẩu tẩu của muội chuẩn bị cả đấy."
Hồ Thành Ý nhìn Tô Tuần, thầm trừng mắt với y: "Cũng không biết ai đó vừa mới sáng sớm đã bò dậy đi dặn dò phòng bếp, sao bây giờ lại đẩy công lao sang cho thiếp rồi."
"Ý Nhi."
"Được rồi, được rồi. Ta biết huynh muội hai người có chuyện muốn nói, ta đến phòng bếp xem món ăn đã chuẩn bị thế nào rồi."
"Trong lòng có cách rồi?"
Tô Tinh nhìn Tô Tuần, bật cười một tiếng: "Không phải sáng nay ca ca còn muốn đến Thẩm phủ tìm Thẩm Giác tính sổ sao? Sao bây giờ lại không gấp gáp nữa rồi."
"Tính tình của muội như thế nào ta còn không hiểu rõ sao. Bây giờ nhìn muội như thế này, chắn hẳn trong lòng sớm đã có suy tính rồi. Chỉ là tên Thẩm Giác này, đúng là không có quy củ gì cả. Lúc trước còn hứa hẹn với ta, mà bây giờ đã quên hết rồi à."
"Năm đó muội vào cửa Thẩm phủ cũng chỉ có mười bảy tuổi thôi. Bây giờ thấm thoát đã năm năm rồi, vật còn đó nhưng người đã thay đổi, làm sao mà tìm được lời thề ngày ấy nữa chứ."
Tô Tuần khẽ xoa đầu Tô Tinh: "Bất luận là bao nhiêu năm trôi qua thì muội vẫn là muội muội của Tô Tuần ta. Nếu như Thẩm Giác có nửa điểm có lỗi với muội, ta sẽ không tha cho hắn đâu. Ta biết tính của muội, nếu như không ổn ca ca và tẩu tẩu sẽ xử lý cho muội."
"Tẩu tẩu xuất thân khuê các, tính tình đơn thuần, không có nửa điểm không đúng với người khác. Có thể gặp tẩu tẩu, ca ca đúng là có phúc đó nha."
Tô Tuần nghe thấy lời này sắc mặt không kiềm được mà ửng đỏ: "Nói muội ấy, kéo chúng ta vào làm gì. Muội nói rõ đầu đuôi cho ta, chuyện của Liễu thị muội thật sự không cần ca ca xử lí sao?"
Tô Tinh gật đầu: "Bây giờ chuyện này đã trở thành chủ đề bàn tán sau bữa cơm rồi. Có lẽ Thẩm Giác cũng tốn không ít công sức vì chuyện này. Bây giờ tên đã trên dây cung rồi, muội không thể không đồng ý. Nếu Liễu thị muốn vào cửa thì cứ vào được. Con gái Tô gia không thể trở thành một người đàn bà đanh đá."
"Đanh đá thì đã sao? Con gái Tô gia chúng ta vốn không cần để ý dăm ba lời của người khác."
"Ca ca yên tâm. Vốn là của muội thì người khác không thể cướp đi dù chỉ một chút."
Tô Tinh không ở lại Tô phủ quá lâu, nàng dùng xong cơm tối thì vội vàng trở về. Thẩm Giác và Liễu Như Vân đều không ở trong Thẩm phủ, nghe nói hai người họ đến Liễu gia một chuyến. Tô Tinh vừa vào cửa thì chỉ thấy một mình Thẩm lão thái thái đang ngồi uống trà ở nội sảnh. Tuy nói là uống trà nhưng nước trà trong ly vẫn còn đầy. Nhìn thấy Tô Tinh, tay bà ta vô thức siết chặt cây gậy, vô cùng lo lắng bất an.
"Mẫu thân đang đợi con ạ?"
"Tinh Nhi, con về rồi, ừm... Thượng Thư phu nhân khỏe chứ?"
"Tẩu tẩu không sao cả, chỉ đột nhiên bị nhiễm phong hàn thôi. Gần đây gia huynh lại bận rộn công vụ, tẩu tẩu buồn chán nên đành gọi con về trò chuyện."
"Vậy thì tốt."
Thẩm lão thái thái như có chuyện muốn nói nhưng Tô Tinh lại làm như không thấy: "Nếu mẫu thân không còn việc gì,vậy con xin về phòng trước."
"Đợi đã..."
"Mẫu thân còn việc gì ạ?"
"Tinh Nhi...Về việc cho Liễu thị vào cửa..." Thẩm lão thái thái đi đến bên cạnh Tô Tinh nắm lấy tay nàng, dáng vẻ vô cùng thân thiết: "Mẫu thân để Liễu thị vào cửa thì chắc chắn trong lòng con sẽ không vui. Chỉ là cái thai của nàng ta đã lớn rồi, bụng cũng không giấu nổi nữa. Bây giờ người cả kinh thành đều đã biết, con cũng không thể để Thẩm gia chúng ta trở thành trò cười được đúng không."
"Mẫu thân nói đùa rồi, Tinh Nhi đâu phải người không quan tâm đến đại cục. Chỉ là không phải hôm qua mẫu thân còn gọi Liễu thị là đàn bà suồng sã cơ mà, sao hôm nay lại đổi cách nhìn khác rồi?"
"Mẫu thân cũng chỉ vì danh tiếng Thẩm gia, huống chi trong bụng Liễu thị còn là đích tôn của Thẩm gia. Thẩm gia mấy đời độc đinh, nếu đến Thẩm Giác mà vứt bỏ cái căn cơ này, vậy thì sẽ có lỗi với bài vị mấy đời của tổ tiên của Thẩm gia. Tinh Nhi, trước giờ con vẫn luôn hiểu chuyện, con nhất định sẽ đồng ý với mẫu thân đúng không?"
"Mọi việc cứ để mẫu thân sắp xếp là được, huống gì chuyện nạp thiếp này vốn không phải chuyện một mình con có thể quyết định. Bây giờ chuyện Thẩm gia nạp quý thiếp mọi người đều đã biết cả rồi, mẫu thân hỏi con e chỉ là dư thừa mà thôi."
"Được được được, ta biết Tinh Nhi là đứa trẻ hiểu chuyện mà. Trời cũng không còn sớm nữa, ta về phòng trước. Chuyện nạp thiếp cứ để quản gia lo liệu, Tinh Nhi không cần phải nhọc lòng đâu."
Thẩm lão thái thái nói xong thì mừng rỡ rời đi. Tô Tinh nhìn bà ta đi xa, từ từ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt. Nhưng móng tay đã đâm vào lòng bàn tay chảy ra vết máu nhàn nhạt.