Thanh Hoan Độ

Edit + Beta: Hayin

Suốt cả tháng này, Tô Tinh viện cớ bị bệnh với bên ngoài, ngày ngày trốn trong phòng luyện chữ, rất ít khi giao tiếp với bên ngoài. Thế nhưng không ngờ thứ giao tiếp duy nhất lại là mấy văn thiếp thách đấu của Quận chúa Thanh Hà.

Nhưng thật ra trong tháng này Thẩm Giác cũng từng bước thăng chức, hỗ trợ Binh Bộ làm không ít chuyện, cũng lên được chức Binh Bộ thị lang. Trái lại Tô Tuần lại làm như không có chuyện gì xảy ra, có vẻ như không muốn can thiệp vào chuyện của Thẩm gia, cũng không còn chèn ép hắn nữa. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Thẩm Giác chiếm trọn hết thảy nổi bật.

Ba tháng trôi qua, Liễu Như Vân đã mang thai được bảy tháng. Sau khi Tô Tinh đóng cửa không quan tâm thế sự thì ả ta được nâng lên thành quý thiếp, thậm chí còn được đi theo Thẩm Giác xã giao vài lần. Nhận được lời nịnh hót của mấy vị phu nhân nhà quan lớn, ả thật sự nghĩ rằng mình đã trở thành đương gia chủ mẫu của Thẩm gia.

Bỗng chốc, chuyện về vị quý thiếp này của Thẩm gia đã được truyền khắp kinh thành. Có người nói rằng Tô Tinh chăn đơn gối chiếc sống rất khổ sở, có người lại nói Thẩm gia sủng tân quý thiếp mà diệt thê, không quân theo tam cương ngũ thường.

Ngày nào Hồng Tụ cũng kể lại mấy lời đồn chốn ngõ hẻm cho Tô Tinh nghe. Tô Tinh cũng không quan tâm, như thể chẳng liên quan gì đến nàng mà ngày ngày vẫn luôn nhốt mình trong phòng luyện chữ, không màng thế sự.

"Lục Tụ, đến xem chữ này ta viết thế nào."

"Tiểu thư, ngày nào người cũng ở trong phòng luyện mỗi bài Vịnh Hoài Phú (*) này, có gì đâu mà phải luyện vậy ạ."

(*) một bài điếu văn của Trương Hoa – một học giả thời Tây Tấn.

"Luyện chữ chính là để rèn chữ, không phải từ."

Lục Tụ suy ngẫm ý nghĩa của câu này một lát mà vẫn thấy khó hiểu. Bước đến cẩn thận nghiên cứu một lúc nhưng vẫn không tìm ra manh mối gì: "Chỉ là một Vịnh Hoài Phú bình thường thôi mà, vẫn là bài mà bình thường tiểu thư hay luyện. Chỉ là sao lại không phải là kiểu chữ bình thường tiểu thư hay luyện vậy ạ."


Tô Tinh nghe Lục Tụ nói thì chỉ cười không đáp.

"Tiểu thư, Quận chúa Thanh Hà lại gửi thư tới rồi." Hồng Tụ bước tới, giao phong thư được dán kín bằng bùn khô cho Tô Tinh.

Tô Tinh đọc xong thì tiện tay bỏ lá thư vào chậu than đang cháy: "Ngày mai ta muốn đến chùa Tịnh An, các ngươi nhớ phải chuẩn bị giúp ta đấy."

"Vâng ạ."

Bây giờ đã là tháng tư, bên ngoài ngày đã dài hơn rất nhiều. Im hơi lặng tiếng quá lâu rồi, hiện tại cũng nên đến lượt nàng ra tay rồi nhỉ.

Mười ba tháng tư là sinh thần mẫu thân quá cố của Tô Tinh. Lúc Tô mẫu còn sống đã có mối quan hệ sâu sắc với trụ trì của chùa Tịnh An. Sau khi Tô mẫu mất, năm nào nàng cũng đến chùa Tịnh An thắp hương, đều toàn tâm toàn ý tận lực vì mẫu thân.

Thu dọn đồ đạc xong xuôi, Tô Tinh phái Lục Tụ đến Tô phủ thông báo một tiếng với tẩu tẩu, còn mình thì dẫn theo Hồng Tụ đến chùa Tịnh An. Vừa mới ra khỏi cửa viện thì đúng lúc gặp phải Liễu Như Vân.

Liễu Như Vân vác cái bụng to, dẫn theo một đám nha hoàn hổi phủ. Hôm qua ả ta trở về Liễu gia một chuyến, mọi người xung quanh đều nịnh hót ả rất nhiều. Hiện giờ ả ta tự cho rằng bản thân bất phàm, nhìn thấy Tô Tinh mà cũng chẳng có ý muốn hành lễ.

"Muội muội mang thai vất vả, không tiện hành lễ. Hẳn là tỷ tỷ sẽ không trách muội đâu nhỉ."

"Không sao." Tô Tinh không muốn nói chuyện với Liễu Như Vân, lập tức đi về hướng xe ngựa. Liễu Như Vân tiến lên phía trước một bước, trực tiếp chặn đường ngay trước mặt Tô Tinh.

"Tỷ tỷ mặc thường phục, không biết là muốn đi đâu vậy."

"Chuyện này không cần ngươi quan tâm. Di nương vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà đợi đi, dưỡng thai cho tốt vào." Tô Tinh áp tay lên bụng ả, nhẹ giọng nói: "Cả đời vinh hoa này của ngươi, chỉ có thể trông cậy vào cái bụng này thôi. Còn chuyện của ta, ngươi đừng nên hỏi nhiều thì hơn."

Tô Tinh không thèm để ý đến Liễu Như Vân, đi thẳng lên xe ngựa. Nhìn xe ngựa nghênh ngang rời đi, Liễu Như Vân không khỏi cười lạnh một tiếng. Tô Tinh, đợi nốt hôm nay nữa thôi, ngươi sẽ không còn là Tô gia chủ mẫu cao cao tại thượng nữa đâu.

Đường đến chùa Tịnh An có hơi xa. Mới đi được nửa đường thì không biết tại sao Hồng Tụ lại bắt đầu đau bụng. Ban đầu nàng còn có thể cắn răng chịu đựng, thế nhưng một lúc sau đã đau đến mức toát cả mồ hôi lạnh.

Tô Tinh nhận ra Hồng Tụ có điểm khác thường, nhẹ giọng hỏi: "Hồng Tụ, em làm sao vậy?"

"Tiểu thư, em có hơi đau bụng...đau...hơi nghiêm trọng một xíu."

"Sao lại bị đau đến mức đó." Tô Tinh vén màn xe lên, xung quanh toàn là cây cối um tùm xanh biếc. Đã ra khỏi thành được một lúc rồi.

"Dương thúc, đến chùa Tịnh An thì mất bao lâu vậy?"


"Phu nhân, nếu chúng ta đi nhanh hơn thì e là cũng phải mất tới nửa canh giờ."

"Vậy thì không được rồi. Bây giờ Hồng Tụ đang rất đau."

"Phu nhân, cho dù tới chùa Tịnh An rồi thì bên đó cũng không có đại phu và thuốc, sợ là không thể khám chữa bệnh cho Hồng Tụ cô nương được đâu. Hay là chúng ta vòng trở lại đi."

"Tiểu thư, người không cần phải lo lắng cho Hồng Tụ. Em nghỉ ngơi một lát thì sẽ ổn thôi, sẽ ổn hơn nhiều thôi mà."

Nhìn dáng vẻ của Hồng Tụ, đương nhiên Tô Tinh biết em ấy phải chịu đựng rất khổ sở. Bây giờ mấy người bọn họ cũng đã đến chân núi Tịnh An rồi, nếu rườm rà như vậy thì sợ sẽ làm lỡ mất thời gian.

"Dương thúc, hay vậy đi. Ông đưa Hồng Tụ đến y quán trong thành để khám bệnh, một mình ta tự đến chùa Tịnh An là được."

Chùa Tịnh An nằm trên đỉnh núi, đi trong đường núi thì chỉ mất mười lăm phút thôi, tiện hơn nhiều so với ngồi xe ngựa. Lời nói của Tô Tinh rất cương quyết, Hồng Tụ và Dương thúc cũng không khuyên nhủ được gì nữa.

Sắc trời dần tối sầm xuống, nhưng Tô Tinh vẫn chưa hề hồi phủ. Hồng Tụ cực kỳ lo lắng, cứ mãi nhìn ra phía xa xa ngoài cửa.

"Lão gia, không hay rồi lão gia." Dương thúc vội vàng chạy vào, vẻ mặt ông vô cùng lo lắng.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Dương thúc, tiểu thư đâu rồi, không phải ông đi đón tiểu thư sao."

"Lão gia, không thấy phu nhân đâu cả."

"Không thấy? Sao lại như thế, không phải nàng ấy đến chùa Tịnh An sao."


"Nô tài nghe theo lời phu nhân nói đưa Hồng Tụ cô nương về trước sau đó nhanh chóng chạy đến chùa Tịnh An đón phu nhân. Nhưng nô tài đến chùa Tịnh An thì ni cô trong chùa bảo rằng phu nhân chưa hề đến đó. Nô tài đoán có thể do phu nhân đi chậm, đi đường mất nhiều thời gian hơn nên đã ở chùa đợi một lúc lâu. Không ngờ đến tối rồi mà vẫn không hề thấy phu nhân xuất hiện."

"Vậy thì tìm trong núi đi. Dương thúc, ông đã vào núi tìm chưa?"

"Hồng Tụ cô nương đừng nóng vội. Xưa giờ núi Tịnh An vẫn luôn an toàn, đường núi cũng dễ đi. Ta và ni cô trong chùa đã cùng nhau đi tìm, nhưng tìm mãi vẫn không thấy đâu..."

"Hồng Tụ." Sắc mặt Thẩm Giác nặng nề, nhìn vẻ mặt lo lắng của Hồng Tụ: "Ta sẽ tự xử lý."

"Giác Nhi, Tinh Nhi mất tích như vậy, nếu cả một đêm không về, e là..."

"Người đâu, đưa Hồng Tụ về Đông Uyển, quản thật chặt cho ta. Đóng cửa viện Đông Uyển lại, người hầu bên trong không được phép ra ngoài."

"Cô gia..."

Thẩm Giác liếc mắt ra hiệu, Hồng Tụ đã bị kéo xuống nhốt lại. Sắc trời càng lúc càng tối tăm, Thẩm Giác và Thẩm lão thái thái đều hơi bồn chồn lo lắng, Thẩm lão thái thái chống gậy đi qua đi lại. Chỉ có Liễu Như Vân ngồi một bên, khoé miệng không giấu nổi một tia cười lạnh. Tô Tinh, phần hậu lễ này của ta, ngươi cứ ngoan ngoãn nhận lấy đi.

___

Hãy nhấn vào ngôi sao đánh giá để ủng hộ chúng mình nhé~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận