Thanh Huyền

Dịch: Gia
Tuy rằng giọng điệu của người áo xanh khá hờ hững, nhưng toàn thân lại như một khối băng lạnh dưới ánh mặt trời, bốc lên hàn khí trắng mịt, mỗi người đều có thể cảm nhận được sát ý lạnh lùng quân tiêu kia.

Thẩm Luyện rất bình tĩnh, trong sự bình tĩnh này có một loại tự tin mà người áo xanh khó có thể hiểu nỗi, thậm chí khiến cho hắn không thể không tin một chuyện, có lẽ Thẩm Luyện thật sự giết được hắn.

Cảm giác này rất huyền diệu, tựa như lúc sư tử vồ thỏ, bỗng phát hiện ra con thỏ này đột nhiên biến thành một con hổ.

Hắn quan sát thấy thân thể Thẩm Luyện không tốt lắm, cũng chưa từng luyện nội công, năm ngón tay dù thon dài, nhưng lại không có vết chai.

Hình thể gầy gò, lớn lên thanh tú, sắc mặt ốm yếu trắng bệch, dù không tính là gió thổi liền ngã, cũng không nhìn ra sự uy hiếp nào.

Nhưng cuối cùng Thẩm Luyện vẫn có chỗ khác biệt, khác ở cặp mắt kia, đôi mắt đại diện cho cửa sổ tâm hồn, ánh mắt bình tĩnh như nước ấy đã khiến hắn khó chịu đến lạ lùng, cảm thấy mình trở nên nhỏ bé tầm thường.

Lúc này trong lòng Thẩm Luyện rất kiên định, vị thần linh cầm như ý trong tay, chậm rãi xuất hiện trong linh hải.

Đây là một kiểu truyền thừa tinh thần khó nói thành lời, cô quạnh và vĩnh hằng, mạnh mẽ và dũng cảm.

Hai tay hắn thả lỏng tự nhiên, ung dung mà ngồi, cách mặt bàn, người áo xanh cũng không nhận ra trên tay Thẩm Luyện có thêm một thanh phi đao nhỏ dài chừng hai tấc.

Phi đao nho nhỏ kia, lại chính là thủ đoạn phòng vệ cuối cùng của Thẩm Luyện, dưới cảm tri linh hồn mạnh mẽ của hắn, thao túng cơ thể, trong vòng mười bước có thể phóng ra từ bất cứ góc độ nào.

Hắn không biết chiêu này có hiệu quả với người áo xanh hay không, thậm chí hắn cũng chưa từng dùng thanh phi đao nhỏ bé này để thử tấn công bất cứ người nào.

Đây vốn là thủ đoạn bảo vệ của chính hắn, cũng không phải lợi khí giết người.

Người áo xanh đã tu thành công nội khí, ngũ giác nhạy cảm, hắn không thấy đao của Thẩm Luyện, lại tự nhiên rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đôi vai thấp hơn hắn của Thẩm Luyện.

Cả đại sảnh chìm trong một bầu yên tĩnh quỷ dị, bỗng bị đánh vỡ bởi một tiếng bước chân yếu ớt.

Dưới ánh mặt trời, kẻ vào cửa là một đứa bé ăn mày, hoặc nói không phải là ăn mày, chẳng qua quần áo nó rách rưới, gần như không thể che hết cơ thể gầy gò.

Xem bộ dáng chừng mười hai tuổi, tuổi tác nó hẳn nên lớn hơn chút, nhưng có thể vì quanh năm ăn uống không đầy đủ nên thân thể mới chậm phát triển như vậy.

Không giống với vẻ thanh tú của Thẩm Luyện, đứa bé ăn mày này lại mang nhiều nét giản dị và cứng rắn, lông mày, chiếc mũi có phần giống với người áo xanh.

Người áo xanh thu hồi sát khí như thủy triều, sắc mặt nhu hòa lại.

Nhóc ăn mày đi đến bên cạnh người áo xanh, từ trên người cởi xuống một cái bao bố, cẩn thận mở bao bố ra từng chút từng chút một, một lớp rồi lại một lớp.

Lộ ra một cái túi nhỏ, cái túi kia còn chưa lớn bằng nắm tay nó, từ trong bao, nó trân trọng đổ ra mấy thỏi bạc lớn chừng hạt đậu tương, nâng lên đưa người áo xanh, nhỏ giọng nói: "Ân công, con dùng tiền của ngài cho, cầu xin người quen làm xong tang sự cho phụ thân rồi, chỉ còn thừa lại chút bạc này."

Người áo xanh nhận lấy bạc vụn, vỗ vỗ đầu hắn, bảo: "Ta đã nói khoản tiền này là mua ngươi, sau này nhớ phải gọi ta là chủ nhân."

Đầu tóc của nhóc ăn mày khô vàng, cũng bị bẩn không ít, người áo xanh lại không hề để ý.

Đôi mắt của nó rưng rưng nước mắt, đáp: "Vâng, chủ nhân."

Người áo xanh hòa nhã nói: "Ngươi còn không mau ăn cơm, nhanh nhanh ở nơi này ăn một chút, xong rồi chúng ta phải đi."

Đứa bé ăn mày hiếu kỳ đánh giá Thẩm Luyện một chút, trong lòng nghĩ thầm tiểu lang quân này lớn lên trông thật thanh tú, giống như thần tiên trong truyền thuyết vậy.

Hắn cũng không dám nói nhiều, nhìn rượu thịt bày đầy trên bàn, nuốt nước bọt, không biết ăn từ đâu đây.

Người áo xanh lại không kịp chú ý thằng bé ăn mày muốn ăn món gì, bởi vì trước cửa lại xuất hiện một người.

Mặt trời vốn đang dần lên cao, ánh nắng rải rác, nhưng vẫn có thể kéo ra một chiếc bóng hơi dài, đủ để thấy vóc dáng người đi tới. Chiếc bóng từ từ bước vào, nương theo đó là những tiếng bước chân nặng nề chậm chạp.

Phảng phất như một cái trống lớn bị gõ nhịp, nặng nề đánh vào đáy lòng mọi người ở đại sảnh.

Rầm ! rầm ! rầm !

Trong lòng thực khách ở đại sảnh đều vô cùng hối hận, tại sao lại tới đây nghỉ ngơi ăn uống chứ.

Người đến lấy ra một thanh trường đao từ chiếc bao sau lưng, ánh vàng chói mắt, kéo lê trên mặt đất được lát bằng đá xanh, bắn ra những tia lửa.

Khi tới chỗ cách người áo xanh chừng năm bước, người kia dừng lại.

Người áo xanh từ từ nói: "Ta đã cho Thanh Trúc Bang ba ngày, lại thấy tên Kim Đao Vương ngươi đến tìm chết, không khỏi xem thường ta quá mức."

Trên giang hồ có một số người, đặc điểm nổi bậc, nhiều người lấy đó làm ngoại hiệu mà xưng hô.

Kẻ kéo trường đao, thân hình cao lớn này được gọi là "Kim Đao Vương".

Nghe đồn hắn có thần lực trời sinh, lại mang một đôi tay linh hoạt, từng dùng thanh trường đao trên tay, khắc sơn hà cẩm tú lên một miếng đậu hủ…

Quả không phụ cái tên "Kim Đao Vương" của nó.

"Diệt Thần Kiếm! ta đã sớm nghe qua tên tuổi ngươi, vì một quyển kiếm binh, ngay cả ân sư thụ nghiệp ngươi cũng giết, có người bảo đạo trưởng Lăng Xung Tiêu sư huynh người từng truy sát ngươi năm năm trời, khiến cho ngươi phải trốn vào Mạc Bắc ở Vạn Lý Hoàng Sa, sao lúc này lại dám quay về." Lông mày Kim Đao Vương hơi dựng thẳng lên, cười lạnh một tiếng.

"Ta trở về tất nhiên muốn giết hắn rồi." Đang lúc nói chuyện, lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trên nóc nhà.

"Sợ là ngươi không đợi được tới lúc đó." Cửa sổ trên nóc cũng ầm ầm bị phá tan, mái ngói rơi đầy đất, lại xuất hiện thêm một lão già lùn, trên tay là một đôi ngân câu.

Hắn đặt chân nhẹ vô cùng, tựa như một chiếc lông vũ rơi xuống.

Thằng nhóc ăn mày bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi, người áo xanh vỗ bả vai hắn một cái, nói: "Lo ăn cơm của ngươi đi."

Thẩm Luyện thấy cảnh tượng trước mặt, ung dung không gấp gáp, bất kể là Kim Đao Vương, lão già lùn hay là người áo xanh, đều không phải người tầm thường, mang khí tức nguy hiểm như nhau.

Đều có sức mạnh vượt quá mức bình thường.

Hắn không sợ hãi, ngược lại vui vẻ.

Quả nhiên đây không phải thế giới bình thường, chẳng những có công pháp tu luyện linh hồn, còn có pháp môn kích phát sức mạnh thân thể.

Xem ngữ khí trong lời nói của bọn họ, cùng với "Kiếm kinh" lúc nãy nhắc tới, hành vi xử sự, rất giống với đám người giang hồ đã nhìn thấy trong tiểu thuyết võ hiệp ở kiếp trước.

Nhóc ăn mày nghe người áo xanh nói thế bèn bắt đầu dùng bữa, cũng không biết có phải là hắn trời sinh thần kinh thô, hay là đã quá đói rồi, tiểu tử này vậy mà có thể ăn ngon lành.

Thẩm Luyện thầm nghĩ tiểu tử này có thể ăn cũng coi như may mắn, phải nói người áo xanh đã được xem như cao nhân, nhìn hắn đối xử với nó tốt vô cùng.

Nếu như đặt vào mấy quyển tiểu thuyết võ hiệp trước kia, thì đã là khuôn mẫu của nhân vật chính.

Tuy Thẩm Luyện thầm nghĩ thế, nhưng bất luận là Kim Đao Vương hay lão già lùn đều không đặt hắn vào mắt.

Hiển nhiên đám người bọn họ cực kỳ tự tin, bất kể người nào cũng phải đánh nhau mới biết cao thấp, nhưng dù thế cũng phải nhìn xem đối diện là ai.

Bất luận tuổi tác hay thần khí, Thẩm Luyện đều không biểu hiện ra chút uy hiếp nào với bọn họ, chỉ có người áo xanh là mơ hồ chú ý đến Thẩm Luyện.

Nhưng phần lớn lực chú ý vẫn đặt trên người Kim Đao Vương và lão già lùn.

Hai người bọn họ đều không phải là hạng người hư danh.

Dù hắn nổi danh tự phụ không ai bằng, cũng sẽ không coi thường địch thủ.

Người áo xanh đang ngồi, tuy rằng nhìn như ở vào thế bị động, thật ra hắn đang lấy tĩnh chế động, nếu không phải công phu cực sâu, dũng khí cực lớn sẽ không dám làm thế.

Bởi nguyên nhân đó, nên Kim Đao Vương mới không chịu ra sát thủ.

Người này tàn nhẫn, võ công lại cao, quả thật khó giải quyết, nếu không phải vì thứ mà hắn cướp đoạt từ Thanh Trúc Bang, hắn cũng không khả năng chịu ra tay.

Thanh Trúc Bang còn tưởng rằng dựa vào giao tình và tiền tài thì có thể khiến hắn đâm đầu mạo hiểm làm việc này, quả thật là buồn cười. Kim Đao Vương tuổi đã hơn bốn mươi, đã sớm trải qua thuở theo đuổi phú quý hồng trần, thứ thật sự hấp dẫn hắn, chính là cảnh giới cao hơn, tuổi thọ lâu dài hơn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui