Dịch: Gia
Lúc Thạc tri châu nhìn thấy Thẩm Luyện ở phòng khách, Thẩm Luyện đang ngồi yên tĩnh một góc, tay hắn bưng tách trà, lặng lẽ thưởng thức, khói trắng lượn lờ bay lên từ tách trà.
Thạc tri châu cũng là người có học, chỉ nghĩ đến một câu… "Như ngọc sinh yên".
Hắn xuất thân từ thi cử, cả đời gặp qua không ít tài tử hoặc con cháu thế gia.
Tất nhiên có kẻ tuấn tú hơn Thẩm Luyện, lại không có thần bằng Thẩm Luyện.
Có kẻ thần thái vượt qua Thẩm Luyện, lại thua xa sự an nhiên của Thẩm Luyện.
Có người thành thục hơn Thẩm Luyện, lại thiếu đi một phần hào hiệp, tăng thêm một phần nóng nảy.
Xưa nay dùng tướng mạo nhìn người, hình ảnh đầu tiên vô cùng quan trọng, cho dù Thẩm Luyện không phải người của Thẩm gia cũng đủ để khiến cho Thạc tri châu nổi lên ý thân cận.
Thẩm Luyện trông thấy Thạc tri châu, từ từ đặt tách trà xuống, mỉm cười tỏ ý.
Thạc tri châu bỗng dưng có cảm giác cổ nhân tri hữu, bèn vui vẻ giữ gối mà ngồi.
Hắn nói: "Tiểu lang quan đến nha môn này của ta, không biết có chuyện gì?"
"Là vì cứu đại nhân mà tới." Thẩm Luyện nhẹ giọng nói, ngữ âm trầm thấp, nhưng từng chữ rõ ràng.
Thẩm Luyện nói xong, Thạc tri châu liền rất không vui, chẳng qua xét thấy thân phận của Thẩm Luyện cùng với ấn tượng lúc trước lưu lại nên mới không phát tác.
Quản gia đứng ngoài cửa đang sẵn sàng đợi lệnh, đầu tiên nghe được một tiếng quát to, thật không biết xảy ra chuyện gì, thầm nghĩ có nên đi vào xem một chút hay không.
Một lát sau lại trở nên yên tĩnh, khiến cho đầu óc hắn mơ hồ, cuối cùng lại thấy tri châu đại nhân cười tủm tỉm dẫn Thẩm Luyện ra ngoài, đồng thời dặn dò hắn mang theo thủ tín, dẫn Thẩm Luyện đi tới mật lao.
Quản gia ngửi được mùi cháy khét từ trên người Thạc tri châu, hơn nữa nhìn thấy cánh tay mập ú của Thạc tri châu lúc này lại dính một chút tro giấy.
******
Đại lao của phủ Thanh Châu vừa bẩn vừa thối, dù cho cai ngục cũng không muốn nán lại một phút nào.
Mà Thẩm Luyện đi theo lính ngục, lại là thần sắc không đổi.
Băng qua hành lang này rốt cuộc cũng tới nơi sâu nhất trong đại lao.
Đây là một căn phòng làm bằng sắt, xưa nay chỉ giam giữ những hải tặc hung ác nhất.
Trên cửa sắt có tổng cộng mười hai ổ khóa, gọi là kim quan ngọc khóa.
Muốn mở ra những cái khóa này, dù là thần trộm lợi hại nhất cũng phải mất thời gian một chung trà.
Từ từ mở cửa sắt ra, bên trong ngược lại không có mùi hôi như trong tưởng tượng, nhưng lại vô cùng oi bức.
Đây là lần thứ hai Thẩm Luyện gặp người áo xanh.
Cảnh tượng lần trước hiện ra rõ ràng trước mắt, hắn vẫn còn nhớ tới vẻ bá đạo và sự kiêu căng kia của người áo xanh.
Dưới xương bả vai của người áo xanh có hai sợi xích sắt xuyên qua, tay chân đều có xiềng xích, khóa chặt hắn ở một góc.
Lích ngục đốt đèn lên, dưới ánh đèn mờ ảo, mặt hắn mọc đầy râu, tóc tai cũng xõa loạn.
Thẩm Luyện muốn tiến lên một bước, lính ngục lập tức ngăn cản hắn, nói: "Tiểu lang quân đừng lại gần kẻ đó, tháng này đã có năm, sáu người bị thương, ai nấy cũng phải bò ra ngoài."
Lúc này Thẩm Luyện mới đánh giá cái phòng giam này, sở dĩ không có mùi hôi là vì phòng giam rất trống trải, quả thật không phải là phòng giam nữa mà giống một cái phòng khách rộng hơn.
Thẩm Luyện nói: "Các ngươi đã xuyên xương bả vai của hắn, thứ đó làm bằng tinh thiết, hắn còn có thể hại người sao?"
Hắn biết nguyên nhân, nhưng không muốn người khác nhìn ra hắn đã biết trước.
Lính ngục gật gật đầu nói: "Người này có yêu thuật, chỉ cần lại gần hắn, bị hắn phát hiện, sẽ lập tức ngã xuống, không biết trước kia bắt giam hắn bằng cách nào."
Lại nói trong lòng tên lính ngục vẫn còn sợ hãi, kể từ khi người này bị bắt, trong vòng một tháng nay có không ít nhân vật giang hồ lẻn vào đây, nhưng ai cũng bị đột tử trong ngục, rốt cuộc để cho bọn họ đến dọn dẹp.
May mà chỉ cần không lại quá gần người áo xanh, thì hắn sẽ không chủ động hại người, khoảng cách ba tới năm trượng vẫn còn rất an toàn.
Vốn dĩ Thẩm gia muốn xử tử người áo xanh, chẳng qua sau khi người áo xanh tỉnh lại thì không ai có thể tới gần hắn được. Mặc khác, dù một tháng không cho ăn uống, người áo xanh cũng không chết đi.
Nghe tên lính ngục nói, đó là vì những cao thủ giang hồ như người áo xanh đã luyện thành kỳ môn bí kỹ, có thể nhắm mắt ngủ đông như hùng xà, bảo tồn thể lực, không ăn không uống trong một thời gian dài.
Nhưng kẻ này có thể hại người trong vô hình, còn có thể nhịn đói khát cả tháng, đã lợi hại hơn hùng xà rất nhiều rồi.
Đồng thời tri châu lại nhận được mệt lệnh từ quan trên buộc phải áp giải hắn về kinh thành, nên bọn họ cũng không quan tâm tới người này nữa, chỉ chờ lính trong kinh thành đến đây bắt nó về.
Hôm nay nếu không phải Thẩm Luyện có thủ tín của tri châu, lính ngục cũng chẳng buồn tới nơi này.
Lúc này người áo xanh mở hai mắt ra, giống như ánh sao giữa đêm tối, chói mắt vô cùng.
Trong lòng Thẩm Luyện xúc động, kẻ này trông còn lợi hại hơn so với lần trước hắn nhìn thấy.
Đây là cảm giác đặc biệt từ tình thần, khó mà nói rõ ra.
Đôi mắt của người áo xanh nhìn chằm chằm về phía tên lính ngục bên cạnh Thẩm Luyện, ánh mắt như đao, lính ngục liền ngã xuống.
Ở xã hội hiện đại, người luyện quyền pháp đến cảnh giới cao thâm sẽ có một kiểu đấu pháp, gọi là ‘Mục Kích’. Điều này Thẩm Luyện đọc được trong một quyển tiểu thuyết võ thuật Trung Hoa, đến lúc này hắn mới biết cái gọi là ‘Mục Kích’ kia rốt cuộc là như thế nào.
Hắn tin mình cũng có thể làm được, chẳng qua còn thiếu một ít thứ.
Lính ngục cho rằng đây là khoảng cách an toàn, lại không biết ‘Diệt Thần Kiếm’ mà trước kia người áo xanh sử dụng không thể vươn tới khoảng cách xa đến vậy, thế mà hiện tại hắn lại tiến bộ rồi, cũng không phải như trước kia nữa.
Tất nhiên còn một khả năng… đó là người áo xanh đã lưu lại thủ đoạn.
Bất kể thế nào đi nữa, hiện ở đây chỉ còn lại hai người.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ta tên Thẩm Luyện, sở dĩ lần này quan phủ muốn bắt ngươi, là vì có liên quan tới ông ngoại ta."
"Thanh Châu Thẩm gia?" giọng nói của người áo xanh có hơi khàn khàn, tựa hồ miệng hắn rất khô, không có một giọt nước.
"Hóa ra ngươi cũng nghe danh Thẩm gia à."
"Ta trước giờ chưa có quan hệ gì với Thẩm gia, Thẩm gia cũng không dính líu tới chốn giang hồ."
"Ngươi còn nhớ một tháng trước ngươi đã giết hai người thanh niên chứ, hắn là cháu trai của ông ngoại ra, cũng là hai vị biểu huynh của ta."
"Thì ra là nguyên nhân này, cuối cùng ta cũng hiểu rồi." Người áo xanh có vẻ đã hiểu thông một vấn đề mà trước kia nghĩ không ra.
"Nhìn ngươi không có hận ý gì với ta thì phải." Thẩm Luyện có hơi ngạc nhiên, lại nói hắn là người của Thẩm gia, người áo xanh lại không giận cá chém thớt.
"Ngươi đến giết ta, ta đến giết ngươi, có gì phải hận, cả đời ta chỉ hận một người, cũng chỉ có một người đáng để ta hận, những người khác ta đều không đặt trong lòng."
Người áo xanh từ tốn nói.
"Kẻ này có thể lợi hại như vậy, cuối cùng không phải là không có nguyên nhân." Thẩm Luyện nghĩ thầm
"Ngươi muốn biết vì sao ta tới đây không?"
"Diệt Thần Kiếm ta có thể truyền cho ngươi, dù cho ngươi không tới, thêm mấy ngày nữa ta cũng đi tìm ngươi."
"Tại sao?"
Lại đến phiên Thẩm Luyện hỏi, thật sự hắn không nghĩ ra tại sao người áo xanh lại chủ động đi tìm hắn, truyền thụ cho hắn ‘Diệt Thần Kiếm’.
Hơn nữa theo lời nói của người áo xanh, dĩ nhiên hắn có thể ra khỏi đại lao bất cứ lúc nào, tuyệt đối không bị ảnh hưởng bởi sợi xích xuyên bả vai kia.
Thẩm Luyện chợt phát hiện hắn biết quá ít về những kẻ giang hồ này, đây không phải tiểu thuyết võ hiệp, mà là thế giới có võ lực thần bí thận chí còn có tiên thuật kỳ lạ.
Dựa vào kinh nghiệm từ mấy quyển tiểu thuyết võ hiệp, tiên hiệp hắn từng xem, đến nơi này cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Đúng lúc này, Thẩm Luyện lại nghe một tiếng mõ kỳ lạ, vang lên liên tục không ngừng, cũng không biết phát ra từ nơi nào.