Thanh Huyền

Bảo vật của Thanh Trúc Bang tất nhiên chính là thứ mà trước kia người áo xanh cướp đoạt, có liên quan với Tiên đạo.

Mặc dù Thẩm Luyện hiếu kỳ nhưng còn chưa đến mức phải đi cưỡng đoạt nó.

Nếu nhìn thấy cái gì lập tức muốn có cái đó, để mặc cho tham dục thao túng, dù cho được chỗ tốt nhất thời cũng không thể xem là lâu dài.

Cái gọi là tự do không phải muốn làm gì, mà là có thể điều khiển mình làm gì, không bị dục vọng làm mờ mắt.

Đương nhiên nếu như An Nhân Kiệt thật sự đưa hắn, Thẩm Luyện cũng sẽ không khách sáo.

"Nhìn mặt ngươi là biết không dám rồi, bây giờ mới mùng mười, đợi đến ngày mười lăm rồi nói sau, nên đi hay không vẫn chưa biết trước được." Thẩm Luyện hơi híp đôi mắt lại, dường như đang né tránh cơn gió lạnh thổi từ bên ngoài vào.

Trận tuyết lớn này thật là không thấy ngừng lại.

*******

Bên trong Thanh Châu Thành là một cảnh tuyết đẹp, còn trong Già Lam Sơn lại là một cảnh tuyết đẹp khác.

Tuyết ở Thanh Châu Thành, có dấu chân, có vết xe, có khói lửa.


Nhưng tuyết trong núi kia lại không như thế, trắng xóa một mảnh, có thể nói là vô cùng sạch sẽ, không hề có dấu vết người ở.

Tân Thập Tứ Nương đang bước đi trên con đường phủ tuyết trắng, tuyết kia tựa như có linh tính vậy, không dám đến gần nàng, hoặc nói bên ngoài nàng giống như có một cái lồng lưu ly vô hình ngăn cản gió tuyết.

Ngay trong thời tiết lạnh lẽo đông cứng vạn vật này, nàng bước đi bằng đôi chân trần, không tỏ ra lạnh một chút nào.

Trên mặt tuyết kia cũng không có dấu chân.

Xa xa có một góc mái hiên lộ ra, phía trên đều là tuyết trắng, trắng xóa lấp lánh, bên dưới là những cột băng sắc bén chỉa xuống, khiến mọi người cảm thấy rét lạnh.

Một gốc mai già, ngạo nhiên mà đứng giữa trời đông giá buốt, hiện ra mấy phần tố diễm, mùi thơm nhàn nhạt bay theo cơn gió.

Tân Thập Tứ Nương nhìn thấy cây mai này nở hoa, rất vui mừng, bèn tiến lên muốn bẻ một cành, không ngờ lại bị một cánh tay chộp lấy.

So với cánh tay nhẵn nhụi trơn mềm của nàng, cánh tay này có lớp da khô quắt, lại rất gầy, không khác gì cành mai kia cả.

Nhưng nó lại vững vàng bắt lấy tay của Tân Thập Tứ Nương, không hề run rẩy.


Tân Thập Tứ Nương ngẩng đầu lên nói: "Phụ thân, người ra đây làm gì."

"Lúc nãy ta vừa ngồi thiền chợt tỉnh lại, đúng lúc trong lòng sinh ra ý nghĩ, mới đến ngăn ngươi bẻ nó." Người nói chuyện là một lão già, đầu đầy tóc bạc, còn bạc trắng hơn cả tuyết, thân thể gầy yếu, lộ ra vẻ già nua vô cùng.

"Bẻ thì bẻ có sao đâu, năm sau vẫn mọc ra thôi, con cũng không cắt rễ của nó."

Cảnh mai chập chờn bất định, giống như tỏ ra không hài lòng với lời nói của Tân Thập Tứ Nương.

"Nó không dễ mới có được linh tính, ngươi bẻ nó một cành, thì làm nó bị thương một phần, lại tội gì chứ." Lão già xoa xoa đầu của Tân Thập Tứ Nương, dắt nàng vào đại điện.

Cung điện này không một bóng người, nhưng cũng không có cảnh tượng hoang phế như mọi người nói, chẳng qua là dấu vết giao thủ giữa Lăng Xung Tiêu và người áo xanh lúc xưa đã mơ hồ biến mất, còn mười tám Già Lam vẫn còn ở đó.

Mỗi người lấy một cái bồ đoàn, ngồi đối diện nhau.

"Ngươi gặp mặt thiếu niên kia rồi chứ?" lão già chậm rãi hỏi.

"Đã gặp rồi, quả thật là tuấn tú, đẹp giống như chúng ta vậy." Tân Thập Tứ Nương cắn ngón tay, giống như bất cứ lúc nào cũng muốn ăn hết những ngón tay ngọc của mình.


"Nghe nói kiếm thuật của hắn rất tốt, ngươi có từng thử qua chưa?"

"Con đã thấy một kiếm hắn xuất ra, nội khí vẫn chưa đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nhưng cũng sắp đến cửa ải đó rồi, chỗ lợi hại chính là… hắn lại có năng lực thần hồn xuất khiếu, có dấu hiệu nhập đạo." Tân Thập Tứ Nương nhìn như hờ hững, nhưng lúc nói lời này lại tăng thêm một phần trịnh trọng.

Nếu như Thẩm Luyện nghe được lời này của nàng thì chắc chắn hắn sẽ chấn động, dù sao Tân Thập Tứ Nương chỉ liếc nhìn thôi đã biết rõ bản lĩnh của hắn, mà hắn thì lại không hiểu gì về Tân Thập Tứ Nương.

"Nhân loại quả thật được trời cao ưu ái, chỉ mới mười mấy xuân thu mà đã có tu vi thế này rồi, lại vẫn chưa bái vào Tiên môn." Lão già hơi thở dài, dị vật thành đạo quả thật quá khó khăn.

"Con không ham, làm người có gì tốt chứ, sống được mấy chục hơn trăm năm đã trở về cát bụi." Tuy rằng Tân Thập Tứ Nương cũng cảm thấy bất ngờ với thiên tư Thẩm Luyện, nhưng nàng không ước ao đố kị, dù sao các nàng cũng có điểm nhân loại không sánh bằng.

"Chúng ta được trường sinh từ nhỏ, cầu đạo lại khó, còn người ta tuy mệnh ngắn, nhưng đạo đồ lại thuận lợi, thiên đạo chí công, được mất khó liệu. Cuộc đời ta đã nhìn thấy điểm cuối, chỉ hy vọng ngươi có thể bước lên đạo đồ, đạo đồ của thằng bé kia thuận lợi thì nó mới có thể giúp đỡ ngươi được, ngươi cũng đừng làm loạn, kẻo đắc tội với người ta." Lão già ngừng một chút rồi nói.

"Hắn cũng đâu có gì lợi hại lắm, có thể giúp gì cho con chứ, một mình con có thể đánh mười kẻ như hắn." Tân Thập Tứ Nương ngồi xếp bằng chống nạnh, có vẻ không phục.

"Công pháp an hồn định tính mà thằng bé kia tu luyện, tuy ta cũng không biết rõ, nhưng công pháp luyện khí của nó quả thực là do Thái Ất đạo chủ sáng chế trong lúc du lãm nhân gian, dù là chưa đạt phẩm cấp Tiên đạo, nhưng cũng là công pháp chính thống của Thanh Huyền. Thanh Huyền tiên môn năm mươi năm mở sơn môn một lần, chỉ thu mười đệ tử nội môn dưới hai mươi tuổi."

Cần phải có đầy đủ thiên tư và cơ duyên mới có cơ hội vào cửa. Tên phàm nhân Lăng Xung Tiêu kia đã bỏ lỡ pháp hội thu đồ lần trước của Thanh Huyền, dù cho ra biển tìm được vị trí của Thanh Huyền tiên môn chắc cũng không có cơ hội nhập môn nữa, trở thành cao thủ đệ nhất giang hồ gì đó cũng là uổng công mà thôi.

Thật ra trước kia nếu không phải tiên sư trong Thanh Huyền Môn thấy hắn từng tu luyện Minh Ngọc Công, thả cho hắn một con đường, thì Lăng Xung Tiêu cũng không sống được tới hôm nay.

Thêm một năm nữa là đến pháp hội thu đồ của Thanh Huyền Môn rồi, nếu tiểu tử này tham gia, dựa vào mối liên hệ giữa khí công hắn tu luyện và Thái Ất đạo chủ, lại thêm thiên tư của hắn, có tám chính phần mười sẽ được chọn vào.


Nếu như hắn thuận buồn xuôi gió, tương lai trở thanh đệ tử chân truyền, liền có cơ hội giúp cho ngươi đạt được thủ trác (1) mà Thanh Phượng nương nương để lại trong Thanh Huyền, đến lúc đó ngươi mượn đọc một phen mới có hy vọng thành đạo.

Lão già rủ rỉ nói, lại chứa đựng rất nhiều bí ẩn, thậm chí Lăng Xung Tiêu cũng chưa chắc biết chuyện trước kia hắn ra biển tầm Tiên, sau đó đi tới Thanh Huyền tiên môn nhưng lại không có cơ hội nhập môn, lại bởi hắn tập luyện Minh Ngọc Công nên mới tránh một kiếp.

"Trong truyền thuyết từ thuở khai thiên lập địa đến nay, Thái Ất đạo chủ chính là đại thần thông giả có cơ hội chứng đạo Nguyên Thủy, Thanh Huyền tiên môn tự nhận là kế thừa đạo thống của Thái Ất, dựa vào mối quan hệ giữa Thanh Phượng nương nương và Thái Ất đạo chủ, vì sao phụ thân không trực tiếp đi tìm bọn họ hỏi mượn thủ trác kia, nói không chừng họ còn có thể chữa được thương thế của phụ thân."

Sau khi Tân Thập Tứ Nương nghe được còn có nguyên nhân như vậy, lại sinh ra hy vọng, hóa ra thủ trác của Thanh Phượng nương nương lại giấu trong Thanh Huyền tiên môn, người đó là kẻ có thành tựu cao nhất trong bộ tộc các nàng, thoát khỏi tai kiếp, ngao du khắp tinh hà đại thiên.

Nếu đạt được thủ trác, vậy thương thế của phụ thân nàng chắc hẳn có hy vọng chữa khỏi, mà không phải ngồi chờ chết.

"Nào có đơn giản như vậy, tuy người trong Thanh Huyền Môn thừa nhận Thái Ất đạo chủ, cũng chưa hẳn sẽ nể mặt Thanh Phượng nương nương, huống chi chúng ta cũng không phải nhánh đích truyền của Thanh Phượng nương nương, bọn họ dựa vào cái gì mà nể mặt chứ."

Thủ trác kia đối với chúng ta rất quan trọng, còn đối với Thanh Huyền là thứ có cũng được không có cũng không sao, nếu tiểu tử này có thể nhập môn, trở thành chân truyền, chắc sẽ không tốn nhiều sức lực để cho chúng ta mượn đọc được thủ trác. Còn nếu hắn không thể nhập môn, chúng ta lại đi tìm cách khác là được.

"Con sợ phụ thân không đợi được đến lúc đó."

"Nhân loại là linh trưởng vạn vật, tu hành cực nhanh, tiểu tử kia thật sự có năng khiếu, trong vòng trăm năm sẽ trở thành chân truyền, mà một hai trăm năm ta vẫn có thể chịu đựng được, huống chi dù cho chữa khỏi thương thế, cũng chỉ sống lâu thêm ít năm mà thôi, đợi đến khi ngươi thành đạo, tương lai có cơ hội gặp Thái Ất đạo chủ, cầu xin hắn giúp ta cải tử hoàn sinh thì có gì khó đâu."

-----oo0oo-----
Chú thích:
(1) thủ trác: mảnh gỗ có chữ viết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận