Dịch: Gia
Thẩm Luyện cũng không phải là người chịu khổ nhọc gì cho cam, bất quá thông qua kiểu rèn luyện này, bằng vào cảm tri mạnh mẽ của hắn cơ hồ có thể cảm nhận được cơ bắp toàn thân nhảy nhót, cùng với sự cưỡng ép sức mạnh thân thể, loại cảm giác từ từ đến gần cực hạn này vô cùng rõ ràng, khiến cho hắn cảm thấy vui sướng giống như chơi mấy game online trước kia, nhận được điểm kinh nghiệm nhanh chóng…
Dù là một chút kinh nghiệm, cũng có thể nhìn thấy bản thân tiến bộ một cách rõ ràng và cả những thiếu hụt còn tồn tại.
Nguyên nhân nhiều người không thể kiên trì rèn luyện chính là vì không có mục tiêu rõ ràng cùng với nắm bắt trạng thái bản thân, thiếu khuyết động lực.
Thẩm Luyện may mắn hơn bọn họ, bởi vì hắn có thể cảm nhận rõ được hiệu quả mà mỗi giọt mồ hôi rơi xuống mang tới, thỏa mãn lẫn sung sướng về mặt tinh thần, có thể đánh tan những uể oải mà rèn luyện mang đến.
Trong khoảng thời gian ở Thanh Hà Quan thiếu thốn tài nguyên, nên hắn không thể dùng hết sức rèn luyện, đi tìm kiếm cực hạn của mình, bởi vì thể chất hắn lúc đó không hề tốt, giống như chỉ đủ sống qua ngày, cũng không có nhiều dược vật bổ sung khí huyết tinh lực như trà sâm các kiểu, thành ra được không đủ bù mất.
Cảm nhận được dược lực bốc lên trong cơ thể dần bị khí huyết lưu động hấp thu, trên người có cảm giác ngứa ngáy, Thẩm Luyện rất hưởng thụ trạng thái như thế này, đã hơi vong ngã.
Từ từ đợi khí huyết trong cơ thể bình ổn lại, Thẩm Luyện mới tiến vào thùng nước ấm đã sớm chuẩn bị xong trước đó, rửa sạch dơ bẩn trên người.
Đây cũng là chỗ tốt khi quay lại Thẩm gia, nếu còn ở Thanh Hà Quan, mấy chuyện này hắn phải tự tay làm, lãng phí thời gian.
Trong lúc ngâm tắm, Thẩm Luyện vô cùng an nhàn, từ từ tiến vào định cảnh.
Trong Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải, dù có rất ít thủ đoạn an thần dưỡng tâm nhưng nó cũng giúp cho Thẩm Luyện mở ra mảnh trời mới, vị thần linh xuất hiện từ hư vô này, đến hôm nay hắn vẫn không cách nào dùng ngôn ngữ mà hình dung được. Chẳng qua mỗi khi quan tưởng ra thần linh, mặc dù thần hồn không lớn mạnh lại hàng phục được những ý nghĩ dễ dàng tán loạn, hắn có thể cảm nhận được một loại viên mãn và tinh khiết từ thần hồn.
Loại yên ổn đến từ linh hồn này cơ hồ so với bất kỳ kiểu hưởng thụ vật chất gì cũng hạnh phúc hơi rất nhiều.
Đúng như luận ngữ nói: “Nhan Hồi cư ngõ hẹp, một giỏ cơm, một bầu nước, nếu là người khác thì không chịu được mà lo, còn Hồi lại không thay đổi thú vui của mình”, đại khái trạng thái bây giờ của Thẩm Luyện cũng gần giống như Nhan Hồi khi ấy vậy.
Chẳng qua so với hiền giả có danh xưng “Phục thánh” này, Thẩm Luyện cũng không thể giống như đối phương, kể cả trong lúc đi lại ngồi nằm hay sinh hoạt bình thường đều ở trong trạng thái an định linh hồn…
Tự cổ chí kim những kẻ nghiên cứu học vấn cao thâm, đa số có loại cảnh giới tương tự thế này, cho nên mới có thể không bị quấy nhiễu bởi những chuyện bên ngoài, tạo ra thành tựu vĩ đại.
Ngoài sân bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa ầm ĩ, ngắn mà vội vã, lại lộ ra sức lực không đủ.
Nhưng cũng đủ khiến cho Thẩm Luyện thoát khỏi trạng thái an định này đi ra ngoài
Nếu là tỳ nữ thì không nên đến vào lúc này, bởi hắn đã đuổi hạ nhân đi hết rồi, vậy chắc là người khác trong Thẩm phủ.
Trong lòng hắn có chút không thích, chẳng trách những người tu đạo kia lại muốn mở động phủ trong núi sâu rừng thẩm, tìm nơi yên tĩnh, chuyện thế này nhiều thêm mấy lần thì dù là ai cũng không chịu nổi. Bực thì càu nhàu vậy thôi, hắn vẫn ra hỏi: “Là ai ngoài cửa?”
“Ta”
Đây là giọng con gái, hơi quen thuộc, Thẩm Luyện suy tư một lát mới nhớ tới đây chẳng phải là vị biểu muội Thẩm Nhược Hi của hắn sao.
“Đợi một chút, ta ra ngay.”
Thẩm Luyện tuy bảo là đợi một chút, vẫn phải qua một lúc lâu, dù sao còn phải lau thân thể, mặc quần áo.
Trong khi Thẩm Nhược Hi liên tục thúc giục nhiều lần, Thẩm Luyện chỉ là không nhanh không chậm mà làm.
Đây là phòng nam tử, dù cho hai người có huyết thống gần gũi thì Thẩm Nhược Hi cũng không dám tự ý xông vào.
Đương nhiên ngay lúc Thẩm Nhược Hi chịu hết nổi muốn đá cửa mà vào, thì cửa lớn lặng lẽ mở ra.
Vừa mới tắm xong, có thể nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu đến vậy, dù cho ở thời đại nào cũng là một chuyện khiến người vui vẻ, bất quá bị một vị thiếu nữ tuổi xuân mơm mởn thế kia nhìn chằm chằm, là vui hay khổ thì mỗi người mỗi ý vậy.
Lại nói Thẩm Nhược Hi tuổi cũng xấp xỉ hắn, nhưng bàn về tâm lý thì chỉ sợ Thẩm Luyện đáng để nàng gọi một tiếng đại thúc.
Huống hồ thiếu nữ tuổi này, cũng tâm trí cũng chưa thành thục gì cho cam, thế giới quan của nàng khác biệt rất lớn với người trưởng thành.
Thẩm Luyện thấy Thẩm Nhược Hi đột ngột đến đay, dù có hơi kỳ quái lại cũng không để ý lắm, trực tiếp hỏi: “Nói đi, ngươi tìm ta làm gì?”
Hắn cũng không tỏ ra thân thiết, vốn dĩ Thẩm Luyện và người nhà họ Thẩm đã không có bao nhiêu gần gũi, khi còn bé cũng không phải là thanh mai trúc mã với Thẩm Nhược Hi, tự nhiên lại ân cần, nhìn thế nào cũng không hợp với thân phận và tính tình trước kia của hắn.
Thẩm Nhược Hi không ngờ rằng câu đầu tiên của Thẩm Luyện lại hỏi nàng muốn làm gì. Tất nhiên quan trọng hơn là giọng điệu hờ hững tự nhiên kia của Thẩm Luyện có cảm giác như người lớn đang hỏi trẻ con vậy, khiến cho khí thế nàng không khỏi hạ thấp một bậc.
Trong lúc gõ cửa, hành động hung hăng đó cũng nhìn giống như trẻ con cố tình gây sự.
Thẩm Nhược Hi “Hừ” một tiếng, không chịu yếu thế nói: “Lúc nãy ngươi ở trong phòng làm gì, làm chuyện xấu hổ không muốn gặp người phải không.”
Thẩm Luyện vẫn ung dung nói: “Lẽ nào ngươi không thấy đầu tóc ta đều ướt cả sao, thật mà nói khi nãy ta đang tắm, nếu như ngươi đạp cửa xông vào thì kẻ chịu thiệt chắc chắn không phải ta.”
Lúc này Thẩm Nhược Hi mới chú ý tới Thẩm Luyện, phát hiện bộ dạng đối phương đúng là vừa mới tắm xong, trên thân vẫn còn mùi xà phòng như có như không.
Thật ra sở dĩ nàng nhìn có vẻ lớn hơn Thẩm Luyện một chút là vì Thẩm Nhược Hi sinh ra ở gia đình giàu có, không lo cái ăn cái mặt, trổ mã xinh đẹp, còn Thẩm Luyện thì trước kia tu thần hồn, khiến cho thân thể chậm lớn, nên trông vẻ nhỏ hơn nàng một chút.
Thẩm Luyện giống y như mẹ ruột hắn, tuy thân thể này còn chưa trưởng thành mà mặt mày đã thấy thanh tú, sau khi rèn luyện tắm rửa xong, càng xua đi không ít vẻ ốm yếu gầy gò.
Khác biệt lớn nhất chính là đôi mắt Thẩm Luyện, tựa như thần lai chi bút (*vẻ đẹp như được thượng đế ban cho), trên khuôn mặt đẹp điểm lên đốt sơn đen, Thẩm Nhược Hi vừa nhìn vào mắt hắn liền có chút cảm xúc như đêm rét dòm sao trời.
Hai người đối mặt, Thẩm Luyện tất nhiên không có gì thẹn thùng nhượng bộ, mắt trong như nước.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhìn thấu linh hồn, Thẩm Luyện hồn lực mạnh mẽ, nếu như ánh mắt ngưng lại, lòng sinh giận dữ thì đừng nói là Thẩm Nhược Hi kiểu thiếu nữ tuổi xuân này, dù là tráng hán bình thường cũng phải bị dọa đến rút lui vài bước.
Đương nhiên hắn không đến mức phải làm vậy với Thẩm Nhược Hi, dù thế, Thẩm Nhược Hi cũng bừng tỉnh thất thần, phải qua một lúc lâu mới phản ứng lại được, cả giận nói: “Ngươi nhìn ta làm gì, nói cho ngươi biết đừng có ý đồ gì với ta, nhất định ta sẽ không gả cho ngươi.”
Nói xong lời đó, sắc mặt đỏ ửng rồi quay đầu bỏ chạy.
Tim nàng đập nhanh như hươu chạy, lòng nghĩ thầm: rõ ràng là đến làm nhục Thẩm Luyện một trận, để hắn biết bản thân trèo cao không nổi, sao tự nhiên lại nói hết lời trong lòng ra rồi…
Nàng chạy được vài bước, trong lòng phản ứng lại, mình sợ hắn làm gì chứ, vì thế quay đầu lại bảo: “Cho ngươi biết, đừng có ý đồ xấu gì đấy.”
Nói rồi lại nhìn Thẩm Luyện thêm chút nữa, vung nắm tay trắng như phấn lên, dọa: “Bằng không ngươi sẽ biết tay.”
Đây... đây chắc không phải là sự tích lãng mạn “Hòa tu tẩu, ỷ môn hồi thủ, khước bả thanh mai khứu*” gì chứ, Thẩm Luyện hơi buồn cười nghĩ.
(*Thẹn thùng chạy vào, dựa cửa ngoái đầu, lại ngửi cành mai nhỏ - ba câu thơ trong Điểm Giáng Thần của Lý Thanh Chiếu)
Trong lòng hắn biết “Lỗ trống gió lùa, chưa hẳn là không có nguyên nhân”, biết đâu là Thẩm gia muốn để hắn cưới Thẩm Nhược Hi, sinh con đẻ cái kéo dài hương hỏa….