Nhất Đằng thận trọng suy nghĩ cách thoát khỏi tên đáng sợ này. Theo như những gì gã nói, gã muốn lấy trái tim của ông ăn sống. Tính mạng của ông như đèn dầu treo trước gió. Ông phải tìm cách kéo dài thời gian cho đến khi có người tìm được đến nơi này cứu ông. Người mà ông mong mỏi gặp mặt chính là Cẩm Như, ả hẳn là đã nhận ra dấu tích mà ông để lại trên đường đi.
Nhất Đằng vẫn muốn biết thêm thông tin về gã pháp sư này. Nguyên nhân mà gã bắt những người pháp sư khác là gì, gã rút cuộc làm việc cho Ngọc Tự đúng với lời suy đoán của ông hay không và gã làm thế nào lại lằn ra được tung tích đứa con của Ái Thiêm và người con gái mà gã gọi là “nàng” ấy.
Nhất Đằng bắt đầu tìm lý do để nói chuyện:
“Nếu như số phận của tôi là cứu mạng ông, tôi đành chấp nhận thôi. Có điều, trước khi giết tôi, ông có thể giải đáp một số thắc mắc trong lòng tôi được không?”
Tên pháp sư ho rất nhiều. Tiếng ho của gã kéo dài đến nỗi ngay cả tên lùn xấu xí cũng sợ rằng gã sẽ tắt thở mà chết luôn. Sau vài phút lấy hơi và ngừng ho, gã pháp sư cũng chịu mở miệng trả lời chú Nhất Đằng:
“Ta sẽ cố chiều theo ý của ngươi. Ta cũng muốn ngươi ra đi thanh thản. Ngươi biết đấy, ta là người tốt và rất dễ mũi lòng.”
Tên lún xấu xí chè môi khinh bỉ. May cho hắn là gã pháp sư không nhìn thấy điệu bộ mỉa mai kia, nếu thấy chắc chắn gã sẽ cho hắn đi chầu Diêm Vương trước cả Nhất Đằng. Hắn không hứng thú với những câu chuyện phiếm của hai người trước mặt, nên hắn lặng lẽ lui ra ngoài với hy vọng nhận được thư của chủ nhân.
Nhất Đằng không khách khí hỏi một câu:
“Tại sao ông lại bắt những người pháp sư mà không phải những người bình thường khác?”
“Ngươi đã nghe trước đó ta nói rồi đấy, ta ăn trái tim của những gã pháp sư hắc ám để duy trì sự sống này.”
Nhất Đằng cựa quậy trong đống dây thừng đang trói lấy ông. Ông không còn xa lạ với cảnh trói ông như trói gà nữa. Chỉ là ông cảm thấy loại dây thừng này càng lúc càng siết chặt ông, đến mức trên cánh tay của ông giờ đây xuất hiện lằn đỏ của máu.
Nhất Đằng nhịn đau. Ông cố buông ra một câu hỏi khác:
“Vậy những người pháp sư tốt thì sao? Ông đã làm gì họ?”
“Ta có làm gì đâu.”, tên pháp sư nói với giọng nhẹ bâng, nghe như thể chuyện gã ta giết người chỉ là chuyện bình thường như ở huyện, “Ai chưa từng phạm tội tày đình, ta ép hắn phải trở nên xấu xa. Đến lúc đó, ta sẽ giết hắn.”
Nhất Đằng hỏi tiếp:
“Tại sao ông lại lằn ra được tôi? Ý tôi là, nếu chuyện đã trải qua rất nhiều năm và người đưa tôi đến đây cũng mạnh… Sao ông có thể đoán được chính xác thời điểm mà tôi đang sống?”
Tên pháp sư lại búng ngón tay một cái. Đèn điện một lần nữa sáng trưng. Nhất Đằng nhận thấy khuôn mặt của gã đã được khôi phục như thường, trên môi gã vẫn còn vương vãi vài giọt máu. Dường như gã vừa ăn cái gì đó. Chắc hẳn gã đã ăn trái tim của người ta, nên mới khôi phục bộ dáng bình thường nhanh đến thế.
Nhất Đằng thấy gã lôi một khăn tay ra lau miệng. Gã có vẻ rất hài lòng khi được bật điện và bộ dáng trở lại bình thường. Ít ra gã cũng có một chút tự tin cùng phong thái mà đối diện với những người khác. Gã gào gọi cái tên lùn xấu xí trở lại căn phòng, bắt hắn mang đồ ăn thức uống lên. Gã muốn vỗ béo con mồi trước khi xơi nó. Tên lùn tuân lệnh, mặt không vui lắm, rõ ràng tên pháp sư vừa ngăn cản công việc đợi thư của hắn đây mà.
Tên pháp sư gắt gỏng nói:
“Ta đã nói rồi, mặc dù mới vừa nói với ngươi cách đây ít phút và ta nghi ngờ cái não bộ của ngươi đấy, Nhất Đằng. Đôi lúc ta nghi ngờ ngươi có thật là người ta tìm kiếm hay không. Bởi vì ngươi ngu ngốc, không chịu tập tành suy nghĩ trước sau. Ta đã từng nói ta đặt một lời nguyền nhỏ trên người ngươi và sợi dây chuyền này là vật dẫn còn gì?”
“Vậy tại sao không tìm ra tôi sớm hơn mà phải đợi đến khi tôi trở thành một gã đàn ông trung niên rồi? Nếu sợi dây kia phát hiện ra tôi dễ dàng thì làm sao ông mất nhiều thơi gian đến thế hả? Hay ông cũng là một kẻ ngu ngốc?”
Tên pháp sư phun một ngụm trà vừa nuốt ra ngoài. Không thể nói là gã đang tức giận khi bị mắng là ngu ngốc. Mà xen lẫn trong nổi tức giận là cái nực cười, mà cái mắc cười ấy còn nhiều hơn cả cảm giác tức giận. Gã buồn cười nói:
“Cái đó đích thị là ta có một chút ngu ngốc như ngươi vừa nói. Ta thừa nhận. Có điều ta sẽ kể cho ngươi nghe vài câu chuyện để ngươi mở rộng tầm mắt một chút.”
Sau đó, Nhất Đằng bị cuốn vào câu chuyện mà tên pháp sư này đang kể. Tên pháp sư ấy tên Đinh Khiết Ngạn, là một gã pháp sư tài ba bậc nhất lúc bấy giờ. Gã am hiểu tất cả về âm giới, am hiểu về cách điều trị bệnh bằng tà thuật và thao túng nó.
Khiết Ngạn mập mạp, nặng trịch khác với những tên pháp sư gầy ốm yếu khác. Người ta vẫn hay nhìn vào vẻ bề ngoài mà phán xét khả năng pháp sư của gã. Thời lúc gã tung hoành, gã phải tự hạ độc vài ba tên ác ôn tai to mặt lớn trong triều đình. Sau đó, gã trực tiếp đến nhà họ giải độc.
Từ đó, gã trở nên nổi tiếng khi chữa khỏi những bệnh được cho là hiểm nghèo và không có thuốc chữa. Không ai biết chính gã mới là người hạ độc. Gã thao túng vài con quỷ dữ, sai khiến chúng làm những chuyện độc ác cho mình. Và kẻ từ lúc đó, nghiệp của gã đã đến. Gã đã trở thành một pháp sư hắc ám và dần dần mất đi bản tính con người.
Khiết Ngạn bắt đầu cảm thấy cơ thể của gã có những sự thay đổi lớn lao. Nó bắt đầu thối rửa từ từ. Điều này khiến gã suy sụp một thời gian. Gã sợ đến nổi chỉ ở yên trong nhà mà không đi đâu cả.
Sau đó, gã tìm đọc được trong một cuốn sách cổ, cách trở nên bất tử. Gã không thể tin được những gì được ghi trong cuốn sách, mặc dù đương nhiên nếu chuyện đó là thật thì gã được nhờ. Đó là trái tim của một đứa con lai giữa thần tiên và người phàm – một thứ thuốc quyền năng bậc nhất, một thứ thuốc khiến người dùng nó trở nên bất bại.
Khiết Ngạn điên cuồng truy tìm thứ thuốc kia. Trước đó gã phải ăn mười trái tim tươi của con người để duy trì sự sống. Và rồi gã đã gặp gỡ một thần tiên xa ngã, một tà thần có sức mạnh vượt trội. Gã và lão ấy đồng điệu một cách phi thường, giữa hai người có điểm tương đồng đến kì quặc – đều dùng trái tim con người để duy trì sự sống.
Khiết Ngạn từ đó quyết định đi theo vị chủ nhân kia. Từ chủ nhân, gã biết được có một vị thần tiên khác có một đứa con với người phàm. Và sức mạnh của nó thể nào cũng bộc phát đến ai ai cũng nhận thấy.
Thế là Khiết Ngạn đã tìm ra Ái Thiêm – đứa con lai mà gã vẫn muốn có được bấy lâu. Nhưng gã làm sao giết được nó khi có một tên khác luôn ngầm bảo vệ mẹ con nó? Gã phải nghĩ cách, một cách vẹn toàn cả đôi đường vừa khiến gã có được Ái Thiêm vừa làm sao không bị tên thần tiên kia phát hiện có người giở trò sau lưng.
Khiết Ngạn nhắm đến một con mồi béo bở khác. Đó là lão họ Lý tên Diệu kia. Lão có một đứa con gái sinh ra đã yếu ớt. Khiết Ngạn chỉ cần ếm bùa lên con bé đó và dụ hoặc tình cha dành cho đứa con gái duy nhất của mình là được. Gã nói rằng chỉ cần dùng trái tim của một tên có năng lực đặc biệt lúc bấy giờ là Ái Thiêm và đan dược của gã, thì chuyện khỏi bệnh của cô con gái chỉ là vấn đề nhỏ như bắt được con thỏ.
Lý Diệu tin sái cổ lời nói của Khiết Ngạn. Gã không ngờ lão ấy lại răm rắp nghe lời gã đến vậy. Ấy vậy mà chính gã đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của nàng. Sau khi đến Lý gia trang vài lần, gã lại rơi vào tình yêu với Lý Mỵ Trâm. Quả là nực cười. Gã lại có thêm một khao khát khác: Gã muốn có được nàng.
Lý Diệu giả bộ làm cha của Ái Thiêm, lão đón hắn về gia trang của mình chăm sóc. Thực chắc là đang vỗ béo cho hắn. Đan dược của Khiết Ngạn vẫn chưa luyện xong và gã không thể giết Ái Thiêm ngay được. Chỉ còn cách cho hắn hưởng thụ thêm vài ngày.
Đan dược của Khiết Ngạn trở nên lâu đến phát sợ. Gã sợ rằng tên thần tiên lúc nào cũng bảo hộ Ái Thiêm đột nhiên xuất hiện và đưa hắn đi xa khỏi tầm mắt của gã thì nguy. Nhưng điều gã sợ không xảy ra, mà xảy ra một điều đáng sợ khác: Mỵ Trâm yêu cái tên Ái Thiêm kia.
Khiết Ngạn muốn nhanh chóng thực hiện phi vụ giết người. Gã không ngừng tra tấn lỗ tai của Lý Diệu, ép Lý Diệu bắt nhốt tên Ái Thiêm lại trong ngục và chờ đợi đan dược của gã thành công. Gã ngăn không cho Ái Thiêm và Mỵ Trâm gặp nhau. Lúc nào cũng rình mò xem họ có lén gặp nhau không. Và thật may cho gã, gã đã nghe được cuộc trò chuyện của nàng và Ái Thiêm. Sau đó, gã tương kế tựu kế.
Khiết Ngạn nói với Lý Diệu rằng:
“Ta đã tìm ra thứ thuốc khác mà không cần đến trái tim của tiểu tử kia nữa. Ta cũng sẽ chữa khỏi bệnh cho nàng ấy với một điều kiện: Ngươi phải gả nàng cho ta, Lý Diệu.”
Một tên mập mạp xấu xí lại muốn cưới đứa con gái xinh đẹp tựa tiên nữ của lão ư? Đương nhiên lão không chấp nhận, lão thà để nó chạy trốn cùng Ái Thiêm còn hơn. Nhưng suy đi tính lại, lão chẳng thể nào cứu được đứa con gái tội nghiệp của mình nếu như không nghe theo lời của Khiết Ngạn. Lão đành vờ đồng ý với gã, chờ đến khi bệnh tình của Mỵ Trâm có khởi sắc sẽ lại tính tiếp.
Mỵ Trâm đã van xin lão và Khiết Ngạn tha mạng cho Ái Thiêm, đổi lại muốn nàng làm gì nàng cũng chấp nhận. Khiết Ngạn giả vờ mũi lòng, bởi vì trong lòng gã đã có tính toán. Gã sẽ giết chết Ái Thiêm khi hắn trốn ngục đến nơi hẹn của hắn và Mỵ Trâm.
Cuối cùng, Khiết Ngạn vẫn không giết được Ái Thiêm. Hắn đã được ai đó cứu lấy, một tên mạnh mà gã vẫn tưởng là Ngư Lâm – tên thần tiên lúc nào cũng bảo vệ hắn.
Khiết Ngạn tuyệt vọng trở về Lý gia. Trái tim của Ái Thiêm vẫn chưa nằm trong tay của gã. Gã thì đang tiếp tục thối rửa và ăn trái tim của những tên pháp sư hắc ám như gã để duy trì bộ dạng và sự sống. Gã đã mất đi cốt cách con người và trở thành một pháp sư hắc ám đầu tiên thời bấy giờ.
Tại Lý gia, Khiết Ngạn phát hiện Mỵ Trâm đã mang thai. Ông trời cũng muốn gã còn sống, không phải sao? Đứa con của Mỵ Trâm sẽ trở thành thứ thuốc cứu lấy mạng sống của gã.
Một lần nữa cái câu “người tính không bằng trời tính” lại linh ứng trên người của gã. Gã những tưởng sẽ đợi được thằng bé con kia được sinh ra. Nào ngờ, Mỵ Trâm đã bị ai đó bắt đi mất. Gã đã truy lùng khắp nơi nhưng không cách nào tìm được nàng. Gã đau đớn nhìn lên trời gầm vang.
Khiết Ngạn nói đến khan cả giọng. Nhất Đằng tưởng câu chuyện chỉ dừng tại đó. Nào ngờ gã lại tiếp tục nói trong vui mừng:
“Ta đã đặt bùa chúa lên người đứa bé khi nó vẫn còn nằm trong bụng mẹ. Dấu tích kia phải đợi đến khi thằng bé được sinh ra, ta mới tìm được nó. Đáng tiếc, ta đợi đến thân tàn ma dại mã vẫn không thấy tung tích nó.”
Khiết Ngạn dừng một chút lấy hơi. Gã uống cạn đến tận ba ly trà mới đã cơn khát của gã. Lâu rồi gã mới nhớ lại ký ức xưa cũ. Gã còn tưởng bản thân sẽ chôn vùi những ký ức kia cho đến chết. Thế mà gã kể cho Nhất Đằng nghe không sót một tình tiết nào. Gã đang trong nhã hứng muốn kể chuyện phiếm hay thật sự muốn bộc bạch nỗi lòng bấy lâu, Nhất Đằng không chắc. Chỉ thấy tay của gã đang chỉ về phía sợi dây chuyền trên tay của Nhất Đằng, gã nói tiếp:
“Thế rồi sợi dây chuyền kia một lần nữa phát sáng khi ta đang đi làm vài việc lặt vặt cho chủ nhân. Ta cầm sợi dây chuyền đi khắp nơi nghe ngóng. Bởi vì ta không tìm ra được ngươi, người cứu ngươi đã đặt phong ấn mạnh lắm. Cuối cùng, có một tên pháp sư khai ra có một pháp sư tên Nhất Đằng sở hữu một sợi dây chuyền bạc có hình dáng giống như sợi dây chuyền của ta. Từ mấy tháng nay, ta đã ngầm truy tìm nhiều gã pháp sư để dụ ngươi ra mặt. Và người thấy đấy, cuối cùng ta đã thành công.”
Nhất Đằng đến lúc này đã muốn hỏi đến câu then chốt. Câu hỏi mang tính quyết định và khẳng định một lần nữa suy đoán của ông là đúng. Ông mở miệng hỏi:
“Chỉ một câu nữa thôi, Khiết Ngạn. Chủ nhân mà ông đang nói đến là Ngọc Tự ư?”
Nhất Đằng thấy Khiết Ngạn nhỏm dậy, vai hơi run, hai con ngươi đảo qua đảo lại một cách bất thường và gã chà chà tay lên cánh mũi. Bây nhiêu đó cũng khiến ông biết gã đàn ông này biết rõ Ngọc Tự và gã đang định buông ra một lời nói dối sao cho đáng tin nhất.
Đáng tiếc, Khiết Ngạn lại không muốn nói dối. Vì dù gì, Nhất Đằng cũng sẽ chết trong tay gã. Gã thú nhận:
“Ngài ấy đúng là chủ nhân của ta. Còn ta là cánh tay đắc lực của ngài ấy. Mà làm sao ngươi lại biết về chủ nhân của ta?”