Nhất Đằng nhận thấy ông vẫn không còn nhiều thời gian. Ông nhất định dùng mọi cách kéo dài thêm càng nhiều thời gian càng tốt. Khiết Ngạn tò mò về sự hiểu biết của ông với chủ nhân của hắn. Vậy thì ông chỉ còn cách kéo dài thêm cuộc trò chuyện tẻ nhạt này.
Nhất Đằng đã thôi cựa quậy, vì ông biết càng làm như thế ông càng bị thương nặng thêm. Khiết Ngạn thì xoa xoa cái cầm nói với giọng ngọt ngào:
“Ta mà ngươi, ta hẳn đã ngưng cố gắng thoát khỏi sợi dây đó lâu rồi. Nhìn kìa, ngươi đang bị thương càng nặng thêm.”
Nhất Đằng cố khiến hắn phân tâm bằng cách hỏi một câu hỏi:
“Làm sao mà ông biết tôi có sợi dây chuyền bạc giống như thế?”
Khiết Ngạn cười khà khà:
“Ta đang đợi câu hỏi này đấy.”, Khiết Ngạn khoai thai bước tới bước lui vài vòng mới chịu mở miệng nói chuyện tiếp. Nhất Đằng thì thầm mong gã cứ đi thêm vài phút nữa cùng được, ông đợi thêm chút cũng không sao miễn gã đừng cố giết ông ngay.
Khiết Ngạn như đang nhớ lại ký ức cũ một lần nữa. Gã nói:
“Nàng ấy có một sợi dây chuyền như thế. Ta đã mô phỏng sợi dây chuyền vàng theo sợi dây chuyền bạc của nàng. Khi nghe tên pháp sư nọ nói về nó, ta đã nhận ra ngay. Chắc chắn nàng ấy đã để lại nó cho đứa con trai của nàng.”
Nhất Đằng để ý mỗi lần nhắc đến Mỵ Trâm – người mẹ Nhất Đằng chỉ mới vừa nghe nói tới, gã lại xuống tông giọng rất dịu dàng, đôi mắt gã cũng bớt sát khí phần nào.
Nhất Đằng tưởng mình đã làm phân tâm sự chú ý của Khiết Ngạn rồi. Thế mà gã lại nhớ rõ và nhắc lại thêm một lần nữa cho ông nghe:
“Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết vì sao ngươi lại biết về chủ nhân của ta. Ngài ấy chỉ vừa mới xuất hiện dạo gần đây thôi, không lẽ có người đã biết được tung tích của người rồi ư?”
Khiết Ngạn thật sự ngu ngốc. Gã đột nhiên tỉnh ngộ. Rõ ràng Nhất Đằng này được người ta cứu đến thế kỷ này, đương nhiên người đó phải dốc lòng chăm sóc nó. Một đứa bé thì không thể tồn tại mà không có ai quản giáo được. Kẻ cứu đứa bé này rút cuộc là ai, có phải là người biết rõ về Ngọc Tự hay không. Nếu không biết, tên nhóc Nhất Đằng này làm sao nghe đến danh sư phụ của gã – một người chỉ luôn chỉ huy cấp dưới làm việc mà chưa hề thân chinh làm điều gì, trừ loại chuyện quan trọng mà chủ nhân phải tự thân vận động.
Khiết Ngạn thôi bước tới bước lui. Gã phải tra ra được kẻ đằng sau Nhất Đằng là ai, kẻ đó có nguy hiểm hay không, kẻ đó có biết gì về kế hoạch sắp tới của chủ nhân hay không. Sau đó, gã giết nó cũng không muộn.
Khiết Ngạn híp mắt lại, môi dường như không mở to mà chỉ mấp máy:
“Người đưa ngươi đến thế kỷ này biết về chủ nhân của ta ư? Hắn là ai?”
Nhất Đằng cảm thấy buồn cười trả lời:
“Vậy ra Ngọc Tự không tin tưởng ông lắm ha. Xem ra ông không hề biết chút gì về cái kế hoạch mà lão ta đang làm ư? Chuyện mất tích một trăm người đâu phải là chuyện nhỏ. Nạn nhân còn bị rút một phần tủy sống. Mà cái người thực hiện phi vụ cướp người lại còn là người mà tôi biết. Nên tôi đã điều tra một chút.”
Nhất Đằng nói đến đây, Khiết Ngạn liền hiểu sơ sơ một số chuyện. Đâu thể nào có chuyện chủ nhân không nói gì với gã về kế hoạch chiếm tam giới, kế hoạch bắt giữ tiểu ma vương, và ăn trái tim tươi của nó để trở thành kẻ thống lĩnh tam quân của ma giới – một kẻ sở hữu thanh kiếm của Quỷ.
Chỉ là, Khiết Ngạn không ngờ một tên pháp sư như Nhất Đằng lại được biết đến những việc đáng lý rất bí mật của chủ nhân. Hắn gầm gừ:
“Nói cho ta biết ngươi đã biết những gì?”
Nhất Đằng rất sẵn lòng cho gã biết một số thông tin mà mình biết:
“Một mặt, Ngọc Tự đã liên minh với thần chết thực hiện đem săn thần chết, bắt một số người và truy tìm Lôi Trí. Mặt khác lại lợi dụng một đứa bé được hồi sinh trong đêm trăng máu đi rút tủy sống của con người, sau đó sai khiến đám sát thủ vô song tới bắt những nạn nhân đi.”
“Rất đủ ý. Hầu như là tất cả ý đồ của chủ nhân. Ngươi còn biết gì nữa?”
“Bấy nhiêu đó thôi. Ta được giao một nhiệm vụ khác, Khiết Ngạn. Nhiệm vụ tìm ra người đã bắt giữ những người pháp sư vô tội.”
“Người đứng đằng sau ngươi là ai?”
Nhất Đằng đáp gọn một cách đầy tự hào:
“Huyết Yêu.”
Khiết Ngạn đương nhiên nghe qua cái tên này rồi. Có điều gã không biết nhiều về hắn, chỉ biết hắn là một trong những người đã truy đuổi chủ nhân. Hắn cũng là một kẻ có hành tung bí hiểm như chủ nhân của gã. Chủ nhân đánh giá khá cao năng lực của hắn. Dù chưa chứng kiến tận mắt, gã cũng hơi dè chừng tên Huyết Yêu kia, chỉ bởi vì hắn mạnh đến mức được thiên giới giao cho trọng trách truy đuổi Ngọc Tự.
Đột nhiên, phía bên ngoài phát ra tiếng động, giống như tiếng đao kiếm chạm nhau. Khiết Ngạn hướng mắt ra phía cửa, nhướng mày. Gã biến mất dạng, bỏ Nhất Đằng không hiểu gì ở lại đây.
Nhất Đằng đoán có người tập kích vào tận đây, chỉ không biết có phải người phê của ông đến cứu ông hay không. Ông không cách nào thoát khỏi sự trói buộc này. Dĩ nhiên càng cố gắng thoát khỏi nó, ông càng đau đớn thêm mà thôi.
Nhất Đằng đang không biết làm gì thì Cẩm Như xuất hiện. Cô ả dùng một sợi dây trông giống dây đàn chém đứt sợi dây đang trói ông. Ả mỉm cười với ông một cái thật sâu rồi xoay người ông vài vòng.
Nhất Đằng thở dài nói:
“Ngoại trừ vết thương do sợi dây kia, tôi không làm sao hết.”
Cẩm Như đập vào vai Nhất Đằng một cái rõ là to. Cô ả lầm bầm nghe như đang trách cứ nhiều hơn là thương sót cho cái vết thương kia:
“Anh không để lại ám hiệu. Làm tôi lo quá.”
“Tôi có để lại cho cô mà.”, Nhất Đằng suy nghĩ một chút rồi suy đoán, “Khiết Ngạn chắc hẳn biết được ám hiệu tôi để lại nên đã xóa nó đi chăng?”
Nhất Đằng nói xong liền thấy không đúng. Nếu như ả không thấy ám hiệu của ông, làm sao ả đến được nơi này cơ chứ. Nhưng Cẩm Như không đợi ông hỏi mà tự động khai ra câu trả lời:
“Ngư Lâm đưa tôi đến đây.”
“Ngư Lâm?”, Nhất Đằng cố hỏi lại một lần nữa cho chắc chắn. Cái tên Ngư Lâm – cái gã bác bảo vệ đó lại giúp Cẩm Như đến đây cứu ông hay sao. Chuyện gì xảy ra với cái tên đã bắt giữ ông trước đó cơ chứ.
Cẩm Như giải thích qua loa:
“Anh ta nói, dùng anh để nhữ cái tên Khiết Ngạn xuất hiện. Huyết Yêu đã nhờ anh ta bảo vệ anh. Đừng hỏi thêm gì tôi đấy. Xong chuyện, anh tự đi mà hỏi Huyết Yêu đi.”
Cẩm Như kể sơ qua cho Nhất Đằng nghe chuyện mình và Ngư Lâm gặp nhau ra sao. Trong lúc ả đang đang tìm kiếm ông và phát hiện nơi ông bị bắt đi một lần nữa, Ngư Lâm đã xuất hiện và dẫn đường đến chổ này. Ngư Lâm có nói cái gì như là:
“Ta đảm bảo Nhất Đằng sẽ không gặp nguy hiểm gì. Nếu muốn cứu nó, cứ đi theo ta một chuyến.”
Sau đó, Cẩm Như bán tính bán nghi đi theo Ngư Lâm và tới được nơi này. Ngư Lâm đang ở ngoài đánh nhau với mấy tên tép riu bên ngoài hòng dẫn dụ Khiết Ngạn ra ngoài kia. Còn cô ả sẽ vào bên trong cứu Nhất Đằng. Đúng nhưu kế hoạch, mọi thứ diễn ra êm ru.
Cẩm Như và Nhất Đằng kéo nhau về phía ngục – nơi giam giữ những người pháp sư khác. Nhất Đằng mở khóa cứu tất cả ra ngoài. Ông cùng Cẩm Như dẫn đường giúp họ thoát ra ngoài. Tuy nhiên, họ không có khả năng bước ra ngoài an toàn vì những tên cai ngục khác xuất hiện và chặn đường họ.
Nhất Đằng bảo mọi người lôi vũ khí của mình ra chiến đấu. Nếu như họ không đánh một trận, họ khó mà thoát ra khỏi đây an toàn. Vì tính mạng của họ, chỉ có họ mới có quyền tước đoạt chứ không phải tên Khiết Ngạn kia. Ai nấy cũng đều nghe theo Nhất Đằng, mọi người khí thế bừng bừng lao vào chém giết tán loạn những tên cai ngục.
Ở bên ngoài diễn ra một trận chiến khác khốc liệt không kém. Ngư Lâm (không còn giả dạng làm bác bảo vệ nữa) đang đứng trước mặt Khiết Ngạn. Anh đang cầm thanh Giao Long trong tay, thanh kiếm ấy đã giết tất cả thuộc hạ của Khiết Ngạn chỉ trong chớp mắt. Chúng không kịp trở tay, không kịp nhìn xem người giết chúng là ai đã chết hết. Ngay khi Khiết Ngạn ra tới nơi, xác của chúng đã chất thành đống.
Khiết Ngạn nhổ ra một ngụm nước miếng, chằm chằm nhìn tên trẻ tuổi trước mặt. Gã không quen biết tên này, điều gì khiến hắn xuất hiện nơi ở của gã.
Ngư Lâm tự giải những thắc mắc trong lòng của Khiết Ngạn trước khi gã kịp mở cái miệng hôi thối của gã:
“Ta cũng mất khá nhiều thời gian mới tìm được ngươi đấy, Đinh Khiết Ngạn.”
Khiết Ngạn trừng mắt nhìn tên trước mặt mình. Ngoại trừ chủ nhân, không ai thật sự biết cả họ và tên của gã. Hắn ta rút cuộc là ai, hắn ta có vẻ trẻ tuổi, không thể nào biết được thân thế của gã.
Ngư Lâm tiếp tục lạnh nhạt nói (ông không thèm để tâm đến biểu cảm sửng sờ của tên Khiết Ngạn):
“Một pháp sư hắc ám, có thể nói là, đầu tiên mà ta từng được biết. Ta chưa thể viết một trang nào về ngươi trong cuốn sách những sinh vật bóng đêm đó. Đáng tiếc thật, ta đã rất muốn gặp gỡ ngươi lắm kia mà.”
“Ngươi là ai?”, Khiết Ngạn tỏ ra là một tên tầm thường như những tên gặp gỡ đối thủ của mình. Câu đầu tiên họ hỏi nhau đều hỏi câu y chan như vậy.
Ngư Lâm cười một cách từ tốn rồi nói:
“Xem ra ngươi là người ít đọc sách y chan như những gì ta nghĩ. Ngươi đã đụng vào người không nên đụng, pháp sư gà mờ.”
Khiết Ngạn nóng máu, gã lôi ra một thanh kiếm gỗ màu vàng được ghi chi chiết chữ trên đó. Dòng chữ Nôm trên kia được viết theo kiểu thư pháp, ánh hào cũng màu vàng sáng chói cả bầu trời đêm.
Ngư Lâm biết vẫn chưa chọc giận được Khiết Ngạn. Anh ta vẫn tiếp tục không quan tâm đến cảm xúc của Khiết Ngạn mà nói:
“Em trai của ta đã bị ngươi truy cùng giết tận. Ta thay nó đến đây đòi nợ máu.”
“Em trai của ngươi?”
“Ái Thiêm là đứa em trai mà ta vẫn luôn bảo vệ.”
“Thì ra, ngươi chính là cái tên thần tiên vẫn luôn núp một xó xỉnh nào đó giúp đỡ cho tên đần kia.”
Ngư Lâm không nói thêm một câu nào, trực tiếp dùng thanh kiếm để nói chuyện. Việc gì hắn phải phí sức một tên pháp sư điên có tham vọng trường sinh bất tử, mà chạy khắp nơi giết người vô tội. Hắn chỉ cần để gã chết dưới đôi bàn tay này là xong.
Khiết Ngạn bị tấn công bất ngờ chỉ còn cách đón đòn từ thanh Giao Long. Thanh Giao Long quả như lời đồn, nhạy và sắt bén. Nó mới đụng vào chiếc áo mà gã đang mặc đã bị chém rách ra làm đôi, cái bụng chình ình của gã cũng bị phơi ra ngoài. Thanh kiếm gỗ của gã không phải là đối thủ của nó.
Ngư Lâm chưa bao giờ lâm trận một cách nghiêm túc, rất ít người thấy vẻ nghiêm túc trên nét mặt hắn. Một khi thanh Giao Long lâm trận, ít khi nó thua trận. Và trận chiến này rõ ràng là một trận chiến không cân sức giữ một người là thần và một tên là ác quỷ. Ngay cả vũ khí cũng không thể đem ra cân đo đong đếm.
Động tác của Ngư Lâm nhanh vô cùng, Khiết Ngạn phải đổ mồ hôi hột mới chặn từng nhát chém của hắn. Gã kinh hoàng phát hiện bên trong con người mình đang một lần nữa bắt đầu thay đổi. Bàn tay của gã bắt đầu thối rửa và nó không thể cầm chắc thanh kiếm được nữa. Thanh Giao Long đâm trúng bả vai của gã. Gã trợn trừng ngó xem vết thương kia có sao hay không.
Nhưng không có thứ gì giết chết được Khiết Ngạn và vết thương không hề đau như gã tưởng. Gã giống như một tên đã chết lại chưa hẳn đã chết. Vì đã phạm tội quá lớn, gã trở thành một tên pháp sư hắc ám và sống sót nhờ ăn tim của người ta. Gã cũng mạnh lên nhờ hấp thụ nhiều quỷ khí của những ác quỷ khác. Sức mạnh mà gã có là nhờ vào quỷ khí và trái tim con người. Cơ thể của gã đã mất cảm giác đau đớn. Cũng đồng nghĩa gã sắp chạm đến sự bất tử mà gã vẫn thường mong.
Ngư Lâm cũng nhận ra Giao Long không giết được tên pháp sư tà ma ngoại đạo này. Gã đã tìm mọi cách để duy trì sự bất tử của gã, không lý nào lại bị bại dưới tay Ngư Lâm được. Hai kẻ này tiếp tục đánh nhau cũng không phải cách. Hắn phải tìm ra cách kết liễu tên pháp sư này.
Khiết Ngạn cười lớn. Gã nhận ra cơ thể bất bại của mình và thầm chế giễu Ngư Lâm. Không phải hắn đã đến đây không công rồi sao. Người duy nhất biết cách giết gã chỉ có Ngọc Tự mà thôi.
Khiết Ngạn nói:
“Ngươi tìm cách cứu đứa con của Ái Thiêm ra khỏi ta. Cũng không nghĩ ta cũng sẽ không tha cho nó nếu gặp lại sao?”