Giọng nói thật giống với nàng, cái ôm mà Hữu Lực ngày đêm khao khát cũng giống nàng. Gã không suy nghĩ gì cả mà siết chặt nàng trong vòng tay mình, muốn ôm tất cả, không muốn một lần nữa rời xa nàng.
Thủy Hà nói giọng trách móc:
“Tại sao chàng không tìm ta? Tại sao lúc ta bỏ đi, chàng không giữ ta lại? Chàng không bao giờ chịu tò mò về ta đúng không? Chàng chưa hề nghĩ: Tại sao nàng ấy lại rời xa mình, tại sao nàng ấy yêu mình đến thế mà lại bỏ đi.”
Hữu Lực cầm hờ đôi vai của Thủy Hà, nghe những lời trách móc của nàng. Quả đúng như những gì nàng nói. Gã chưa từng chịu đi hiểu cái lý do nàng rời xa gã, chưa từng chạy khắp nơi tìm kiếm nàng. Gã cũng từng nghĩ mình không xứng với nàng, thế nên khi nàng biến mất gã cũng thầm chấp nhận.
Mãi cho đến khi nàng xuất hiện và chất vấn gã về đứa con của nàng, gã mới biết lý do ngày trước nàng rời xa gã vì nàng đã phản bội lại lời thề của cả hai.
Nếu Hữu Lực chịu tìm kiếm nàng, có thể gã sẽ được ở bên cạnh nàng. Dù đứa con đó không phải của gã, gã vẫn nguyện vì nàng mà trở thành cha của đứa bé. Tất cả vì gã tìm nàng quá muộn. Cũng vì gã mà Thủy Hà chết dưới lưỡi kiếm của Quỷ vương.
Thủy Hà tiếp tục nức nở:
“Ta đã mong chàng đến tìm ta như thế nào, chàng biết không? Ta đã tự mình đi tìm tên Quỷ vương và muốn giết chết hắn. Trong trận chiến giữa thần và ác quỷ, ta đã chết vì chàng, chàng còn nhớ không?”
“Ta nhớ. Ta dù có hóa thành tro vẫn nhớ như in cảnh nàng chặn một nhát kiếm cho ta. Thủy Hà, ta…”
Thủy Hà lấy tay sờ lên môi Hữu Lực, nàng không muốn nghe những lời tự trách của gã nữa. Nàng ôm trọn gã vào lòng một lần nữa. Rồi từ ống tay áo, nàng rút ra một cây trâm bằng bạc. Nàng đâm một nhát vào lưng của gã, nàng thì thào:
“Thế thì lấy mạng đền mạng đi, Hữu Lực.”
Vô Ảnh bị ảo ảnh của Thủy Hà đâm một nhát vào lưng. Khi nhận ra điều đó thì đã quá muộn, cơ thể con người của Hiếu Minh ngã xuống, nhìn về phía Thủy Hà lần cuối. Nhưng trước mặt không phải là Thủy Hà mà chỉ là một làn khói bạc kì lạ. Nó như đang nhảy múa vui mừng trước mặt gã.
Khi đau đớn, Vô Ảnh tự dưng tỉnh táo hẳn. Điểm yếu chí mạng của gã là Thủy Hà, thế nên ảo ảnh mà gã bắt gặp là nàng ấy đến đòi mạng. Thứ bột xương rồng chỉ có thể làm nó biến mất trong phút chốc, không thể khiến nó chết hẳn. Gã lại không biết cách kết thúc cái thứ ảo ảnh này.
Vô Ảnh ném một ít bột xương rồng vào ảo ảnh và một lần nữa nó biến mất. Không biết bao lâu nó lại xuất hiện, tốt nhất gã nên rời khỏi nơi này nhanh một chút. Gã đứng dậy, vết thương vẫn đang rỉ máu đằng sau lưng và gã cần thời gian để làm lành lại nó.
Nhưng dường như cái ảo ảnh chết tiệt đó không chịu buông tha cho gã. Nó gào thét đằng sau lưng của gã:
“Vô Ảnh, cứu tôi.”
Vô Ảnh tính làm thinh bước đi tiếp, nhưng tiếng kêu tuyệt vọng của người con gái vọng lại phái tầng dưới khiến gã không thể bước tiếp. Cuối cùng, gã xoay lại nhìn vào đôi mắt người con gái đang nằm thoi thóp phía dưới. Gã chạy nhanh xuống đỡ lấy cô nàng dậy.
“Vô Ảnh, tôi bị bọn thần chết hành hạ đến thảm. Khó khăn lắm mới chạy được đến đây. Huyết Yêu và Ngọc Tự đang đánh nhau ngoài kia, Trúc Chi bảo anh đã đến nơi này.”
Vô Ảnh đỡ Lan Anh dậy, gã nói:
“Anh đã nói nếu chúng dám đụng vào một sợi tóc của em, chúng sẽ phải trả giá kia mà.”
“Anh vừa đi, chúng đã lật mặt. Anh biết đấy, chúng biết điểm yếu của tôi. Ngay cả đôi mắt thứ ba cũng không thể làm gì được chúng.”
Vô Ảnh hơi trách móc:
“Làm sao mà cô lại đến đây nếu đã thoát những tên kia rồi.”
Lan Anh giận dỗi ngược lại:
“Anh bị đần hay sao? Tôi khó lắm mới thoát khỏi mấy tên đang truy đuổi giết chết mình, lại còn rãnh rỗi ở lại tìm cái tên khả nghi kia? Anh làm ơn tỉnh táo lại cho tôi.”
Vô Ảnh không nói nữa. Gã đỡ Lan Anh dậy đi cùng với gã. Cô ả dính sát vào người gã đến mức gã nhấc chân không xong. Gã phát hiện một điều kỳ lạ ở người con gái đang đi cạnh mình. Cô ả cứ luôn nhìn về phía sau như sợ hãi cái gì đó theo đuôi. Chốc chốc ả lại hướng mắt vaò cái túi của gã.
Cuối cùng, Lan Anh nói:
“Anh có bột xương rồng đen, đúng chứ? Bên trong Dinh thự đen rất nhiều ảo giác kì lạ, chính tôi cũng đang thấy một ảo giác mà tôi không muốn thấy nhất.”
Vô Ảnh nhìn theo hướng mắt của ả, gã chẳng thấy gì ngoài làn khói mờ mờ bên trong dinh thự và những lối cầu thang không đích. Gã khó hiểu hỏi ả:
“Anh đâu thấy gì đâu?”
“Ảo ảnh của tôi làm sao anh thấy được.”, Lan Anh núp đằng sau lưng Vô Ảnh, sợ hãi chỉ tay về phía trước, cô nàng hốt hoảng nói, “Nhìn kỳ, Nguyên Sâm đang đứng đó. Lão muốn mạng của tôi.”
Vô Ảnh dùng tay bịt lấy đôi mắt của Lan Anh. Gã nói:
“Đừng nhìn vào đôi mắt của ảo ảnh, nó khiến cô phát điên đấy.”
“Anh đưa cho tôi cái bột xương rồng đen đi, tôi sẽ tự mình ném vào mặt gã.”
Vô Ảnh không nghĩ nhiều, gã dúi vào tay ả cái bịch đựng xương rồng đen. Lan Anh mừng rỡ suýt nữa đã hôn chụt vào đôi má của Vô Ảnh một cái thể hiện sự biết ơn. Nhưng điều gì đó đã ngăn ả lại, ả không thực hiện ý đồ trong đầu. Ả cầm bịch đựng xương rồng đen ném ra ngoài cửa sổ.
Khi Vô Ảnh thấy ả ném hết bột xương rồng đen ra ngoài mới tá hỏa tính vồ lấy lại nó. Đáng tiếc nó đã rơi vãi ra bên ngoài dinh thự cả rồi. Lúc này, Lan Anh nhe răng cười khúc khích:
“Hữu Lực, điểm yếu của ngươi tất cả đều liên quan đến đàn bà. Điều đó không làm khó ta.”
Vô Ảnh biết thì đã muộn. Gã thật sự ngu ngốc và bất cẩn. Đáng lý gã phải suy xét cẩn thận trước khi đưa hết bột xương rồng đen cho cái ảo ảnh kia.
Lan Anh ảo ảnh biến ra năm hình nhân khác giống mình, rất giống phong cách làm việc của một nữ hoàng bóng đêm thật. Móng tay của ả bắt đầu dài ra và ả nhảy bổ vào Vô Ảnh, bắt đầu cáu xé gã.
Vô Ảnh chụp được bàn tay của ả, gã ném ả sang một bên. Nhưng ảo ảnh kia dường như không dễ đối phó, nó không hề biểu hiện sự đau đớn nào cả. Ngược lại, nó còn có vẻ hăng say và vui mừng. Lưng đập vào thành cầu thang mà nó chỉ nhổ một ngụm nước miếng xuống, mắt trừng trừng nhìn gã.
Lan Anh vồ lấy đôi vai của Vô Ảnh. Ả từ từ mở đôi mắt thứ ba ra. Vô Ảnh bị năm hình nhân kiềm chế, khó mà thoát khỏi chúng. Gã bất lực bị ép nhìn vào đôi mắt thứ ba của Lan Anh. Ả cười giòn tan.
May quá, Lôi Trí từ đâu xuất hiện ném bột xương rồng vào mặt Lan Anh khiến cô ả biến mất tăm. Nó quay sang Vô Ảnh trách móc:
“Em đã nói không được nhìn vào mắt ảo ảnh rồi mà. Một ảo ảnh có sức mạnh ngang ngửa với người mà nó biến thành.”
Lôi Trí vẫn chưa hoàn hồn. Gã trả lời Lôi Trí mà mắt nhắm tịt, gã sợ ảo ảnh khác lại xuất hiện một lần nữa mà gã thì không có khả năng cự tuyệt họ, nhất cô nàng đến bên đời gã:
“Nói vậy, nếu lúc nảy anh bị con mắt thứ ba của ả nhìn thấu, anh sẽ chết ư?”
“Đúng vậy.”, Nói rồi Lôi Trí lôi cánh tay của Vô Ảnh chạy trối chết xuống cầu thang đó. Lôi Trí cùng Vô Ảnh bước lên cầu thang an toàn – cầu thang mà Lôi Trí đã đi trước đó. Quả nhiên, họ an toàn rời khỏi cầu thang và đến được đích.
Vô Ảnh không biết nên buồn về cái số của gã hay không. So với một tên ăn xác thì gã đúng là xui xẻo. Bột xương rồng cũng bị lừa mất sạch, giờ còn nương nhờ thằng nhóc Lôi Trí này. Gã lắc đầu chán nản cuộc đời của mình.
Trước mặt hai người là một cảnh cửa thủy tinh trong suốt, nhưng không thấy tay nắm cửa cũng không thấy chốt khóa nằm ở đâu. Lôi Trí đang lặng lẽ liếc nhìn Vô Ảnh hy vọng gã có thể mở được. Bởi vì trước đó nó đã cố gắng bao nhiêu cũng không mở được cánh cửa này. Thế nên lúc nảy nó mới hì hục chạy đến phía cầu thang bên kia để cầu cứu gã. Ai ngờ bắt gặp gã suýt bị gái giết chết.
Nếu không phải Lôi Trí sợ Vô Ảnh xấu hổ quá sẽ nổi điên lên với nó thì nó đã cười một trận đã đời vào mặt gã rồi. Ai đời ngốc đến mức tin vào ba cái mớ ảo ảnh kia cơ chứ.
Vô Ảnh không khiến Lôi Trí thất vọng. Rất nhanh đã mở được cánh cửa kia ra. Nó không dám hỏi gã làm sao mở được cảnh cửa kia nhanh như vậy. Đôi khi nó nghĩ cái tên Vô Ảnh này bị đa nhân cách. Lúc thì thông minh tuyệt đỉnh, rất ra dáng một người lãnh đạo tài giỏi; lúc thì ngu si dễ bị người khác lừa bịp.
Mặc dù, thú thật, nếu Lôi Trí gặp phải ảo ảnh, nó cũng không chắc nó thoát được không. Mà nó cũng không chắc nó sợ cái gì ngoài Lục Trung và đám thần chết kia. Rõ ràng là nó đã không cần phải sợ chúng nữa khi về phê Huyết Yêu. Chẳng khó hiểu khi nó đến bên cầu thang ảo ảnh mà lại chẳng gặp một ảo ảnh nào chặn đường.
Vô Ảnh lách người vào bên kia cánh cửa. Lôi Trí cũng nhanh chân chạy vào theo. Bên trong và bên ngoài quả nhiên hoàn toàn trái ngược nhau. Bên ngoài u ám bao nhiêu thì bên trong lại sáng sủa bấy nhiêu, một hạt bụi cũng khó mà tìm thấy trong này.
Mạc Y rõ ràng hơi tự tin vào cái dinh thự này. Hắn chỉ bẫy người ta bằng mớ ảo ảnh kì cục, ngoài ra chẳng còn nguy hiểm nào khác. Hoặc hắn ngạo mạn đến mức nghĩ rằng hắn đủ mạnh để chặn đám thần chết đến đây cứu thái tử chăng?
Vô Ảnh và Lôi Trí thấy thái tử bị trói ngồi một góc trong căn phòng. Miệng nó vẫn còn ngậm một nùi giẻ lau, không biết sạch hay không mà Lôi Trí thấy nó màu đen xì. Nó đến giựt mạnh nùi giẻ ra khỏi miệng thằng bạn thân. Rồi nó cầm lấy vai người ta lắc tới lắc lui đến mức Vô Ảnh sợ đầu của Minh Nhựt đứt lìa ra khỏi thân xác ấy.
Vô Ảnh mệt mỏi nhìn bộ dáng như khùng như điên của Lôi Trí. Gã cầm lấy tay của nó lại, gầm gừ:
“Mày làm nó chết vì đứt cái đầu ra bây giờ.”
Lôi Trí ngậm ngùi đứng sang một bên, nhường lại sân khấu cho Vô Ảnh. Nó muốn xem xem Vô Ảnh làm sao gọi Minh Nhựt dậy nếu không làm như nó. Nó muốn đợi để cười vào mặt gã. Ai dè chỉ một cái phất tay nho nhỏ của gã, Minh Nhựt lập tức mở mắt. Nó há hốc mồm nhìn Vô Ảnh rồi lại nhìn Minh Nhựt, muốn nhìn cho kỹ một chút. Nó nghi ngờ hai cái người này đã thông đồng với nhau trước đó. Đợi đến khi Vô Ảnh gọi thì “thằng ấy” mới dậy. Sau đó, đương nhiên nó bỏ cái suy nghĩ ấy đi. Vì đây là lần đầu hai người kia gặp nhau mà.
Lôi Trí quên rằng tên Vô Ảnh đi cùng mình là một thần tiên trong thân xác một thằng nhóc con người bình thường. Nhìn xem, ngay cả vết thương do ảo ảnh gây ra cũng nhanh chóng lành lại rồi.
Lôi Trí nói nhanh với Minh Nhựt:
“Rời khỏi đây trước. Trên đường đi, tao với anh của tao sẽ giải thích cho mày nghe.”
Tiểu Bạch nghe lời Trúc Chi đã chạy nhanh vào lăng mộ giúp Nhất Uy khống chế Vô Âm, lúc này gã vẫn còn đang hăng máu chém giết loạn xạ. Ngay chính gã cũng cố ngăn bản thân giết người vô tội, chỉ là lời nguyền mà Ngọc Tự đặt lên người gã quá mạnh.
Nhất Uy nhờ Tiểu Bạch tách Thanh Lâm ra khỏi mọi người. Nên đưa cậu ấy đến một nơi nào không có mùi con người cho đến khi trận chiến này kết thúc. Tiểu Bạch đương nhiên sẵn sàng tuân lệnh Nhất Uy vì lợi ích của mọi người.
Tự dưng trời nổi gió to như vũ bão, một đám người kì quái khác xuất hiện. Chúng trông giống những xác chết đã thối rửa từ rất lâu rồi. Chúng đồng loạt kéo vào bên trong lăng mộ. Đổng Cô một mình chặn những tên này lại. Những tên này chính là những nạn nhân trước đây bị Ngọc Tự giết hại, lão ta vẫn còn ếm bùa lên họ, để đến khi cần thì gọi họ ra giúp sức. Những tên thây ma nhiều vô số kể, đủ biết trước giờ Ngọc Tự đã giết bao nhiêu mạng người. Lão già này chết một trăm lần vẫn chưa hết tội.
Một mình Nhất Uy đánh với Vô Âm đã đủ kiệt sức, nay còn xuất hiện hàng ngàn tinh binh xác sống nữa. Chỉ hy vọng Huyết Yêu nhanh chóng giết chết lão già kia.
Huyết Yêu đương nhiên không dễ dàng hạ được Ngọc Tự. Lão là một tà thần, không những thế Huyết Yêu chắc rằng lão không hề tha cho những linh hồn mà lão thu được. Chắc chắn lão đã ăn nhiều linh hồn và trở nên rất mạnh.
Huyết Yêu bị phân tâm bởi Vô Âm nên không hề dùng nhiều sức. Sự vội vàng khiến hắn lãnh hậu quả nghiêm trọng. Ngọc Tự đã chưởng vào lục phủ ngủ tạng của Huyết Yêu năm phần thần lực của lão và hắn lãnh trọng chưởng lực ấy.