Vô Ảnh và Nhất Uy hò reo cổ vũ theo lời Trúc Chi, coi bộ rất phấn khích muốn tiến vào bên kia cánh cửa càng nhanh càng tốt.
Linh Đàm đứng bên cạnh cũng muốn hòa mình vào niềm vui của tụi trẻ, nhưng gã vẫn kiềm chế bản thân mình.Chỉ có Tùng Bách mới trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết.
Bốn người kia không hiểu họ sẽ lâm vào nguy hiểm bậc nào hay sao, mà còn rảnh rỗi ăn mừng.
Gã biết bây giờ là lúc phải nói cho họ biết cái mà họ sắp sửa đối mặt là gì.
Gã đằng hắng, rồi nói lớn:“Không phải lúc để hả hê đâu.”Bốn người cùng nhìn về phía ma cà rồng ngàn năm, muốn nghe gã giải thích một chút.
Gã bực bội nghĩ rằng họ chẳng biết cảnh giác cao độ gì cả.
Gã chỉ tay vào từng cánh cửa rồi nói:“Ta nghe đồn bên trong những cánh cửa đều ẩn chứa nguy hiểm cùng cực.
Rất hiếm có người vượt qua những thử thách bên trong.”Tùng Bách liếc nhìn cả đám một lần nữa, giải thích rõ ràng:“Màu đỏ là lửa, màu vàng là độc dược, màu xanh là màu của nước, màu xám kia là đất.
Bốn người phải lựa chọn thật chính xác cánh cửa thích hợp với từng người mới được.
Rồi không dễ gì vượt qua mấy thử thách đó đâu mà cười cợt.”Tùng Bách nói xong định sẽ rời đi luôn.
Không ngờ Trúc Chi chạy đến thì thầm điều gì đó vào tai gã rồi mới buồn tha cho gã rời đi.
Gã thử dài một thượt, thầm hy vọng đám nhóc này biết phải làm gì.Trúc Chi quay đầu lại phía đội của mình.
Họ không kịp hỏi xem cô đã nói gì với gã ma cà rồng, bởi vì họ phải vào bên trong.
Nếu đúng như những gì Tùng Bách nói, họ phải chuẩn bị tinh thần đối phó với bốn thử thách bên trong.Trúc Chi rành mạch phân chia:“Nếu là độc dược, vậy chị sẽ chọn cánh cửa màu vàng.”Nhất Uy cũng phấn khởi hùa theo:“Em là phượng hoàng, em chọn lửa nhé.”Linh Đàm càng phấn khích hơn:“Nước chắc là nhiệm vụ của ta rồi.”Vô Ảnh gật gù, ngán ngẩm nói:“Vậy thì anh chọn màu xám kia cũng được.
Anh ghét màu xám lắm, nhìn xui xui sao á.
Nhưng anh phải chịu thôi.”Bốn người coi bộ đã sẵn sàng cho thử thách trước mắt rồi.
Họ tiến về những cánh cửa mà mình đã chọn lựa.
Họ đưa mắt nhìn nhau một chút.
Trúc Chi nói một cách nghiêm khắc:“Nhất định chúng ta phải lấy được mảnh ghép chìa khóa bằng mọi giá.
Tiểu Bạch đang đợi chúng ta, Huyết Yêu đang đợi chúng ta và Quý Nhậm kia cũng đã đến lúc phải giáp mặt rồi.”Trúc Chi nói có lý lắm.
Tất cả họ đứng ở đây không phải chỉ vì muốn cứu Tiểu Bạch thôi đâu, mà còn muốn Quý Nhậm biết họ cũng có thể phản công, họ không phải kiểu người ngồi im chờ chết.
Huyết Yêu chắc chắn đang đợi họ đem bằng chứng ném vào mặt Thiên tử và cứu hắn ra.
Có điều Vô Ảnh không biết họ làm sao mới lấy được bằng chứng Quý Nhậm là tên phản tặc - người đang có ý định cướp ngôi Thiên tử.Bốn người mở cánh cửa và dứt khoát bước vào bên trong.
Trái tim đập nhanh như trống đánh, không biết vì họ đang sợ hãi hay đang phấn khích nữa.Trước mặt Linh Đàm quả nhiên chỉ toàn mặt nước phẳng lặng, không gợn sóng.
Hai bên mặt hồ không hề có rừng núi hay đất đá, chỉ toàn mặt hồ.
Một số chổ dòng sông còn đóng thành băng.Hơi lạnh từ mặt nước phả vào mặt gã, thật lạnh lẽo.
Mảnh chìa khóa chỉ ở đâu đó dưới đáy hồ này.
Gã phải xuống dưới đó mò mẫn tìm kiếm.
Gã là một thuồng luông tinh, một sinh vật dưới nước như gã mà không lấy được mảnh chìa khóa thì thiệt là nhục.Linh Đàm dè dặt đặt một chân xuống hồ.
Nước trong hồ lạnh hơn so với tưởng tượng của gã.
Gã còn tưởng mình đang bước vào động băng.
Bỗng dưng, đầu ngón chân của gã như bị thứ gì đó đốt trúng, đau điếng.Linh Đàm rút chân lại.
Gã cảm thấy bàn chân tê buốt.
Gã giật mình, nhìn xuống thấy bàn chân mình.
Gã thấy nó đang bắt đầu sưng đỏ, vết chích của thứ gì đó bắt đầu sình to bằng một cái bóng đèn.
Gã lo lắng, tự thì thầm với chính mình:“Dưới nước có thứ gì đó đang quẩy đuôi.
Vậy mà mặt nước vẫn im lìm không gợn sóng.”Linh Đàm biến thành thuồng luồng tinh và nhảy xuống nước.
Với nguyên hình của một thuồng luồng tinh, gã khó bị xâm nhập bởi những sinh vật nhỏ bé hơn.Dưới mặt nước có vẻ nhộn nhịp hơn so với trên mặt hồ nhiều.
Nó không hề phẳng lặng, im ắng như cái mà nó thể hiện.
Bên dưới mặt hồ, có hàng trăm, hàng ngàn đám thủy quái, nhỏ xíu, với thân hình như một con người nhưng có kích thước chỉ bằng hai gang tay.
Đầu tóc chúng không giống con người mà đầy xúc tua.
Chính những lọn tóc đầy gai nhọn kia đã đốt bàn chân của Linh Đàm.Chúng vừa cảm nhận có người nhảy xuống hồ, liền cùng nhau tấn công Linh Đàm.
Chúng bám lấy cái đuôi thuồng luồng tinh và bắt đầu điên cuồng cắn xé.Linh Đàm quơ mạnh cánh đuôi của mình cũng không khiến chúng rời khỏi người mình.
Gã không thể mất quá nhiều thời gian cho đám tiểu yêu này được.
Gã đành tha luôn đám quái yêu, lặn sâu thêm một chút.
Gã phải tìm ra mảnh chìa khóa hình đầu lâu.Lúc này, Nhất Uy đang đứng trước một mặt sông đầy dung nham.
Cậu ngó sang bên phải dòng sông, quả nhiên có núi lửa đang phun trào.
Hơi nóng bốc lên cao khiến một phần áo khoác của cậu cũng cháy khét.
Bên kia dòng sông đầy dung nham là một mảnh chìa khóa bằng đầu lâu đang treo lơ lửng.
Có nghĩa, cậu phải vượt qua dòng sông lửa này mới lấy được mảnh chìa khóa bên đó.Nhất Uy nhìn quanh, không một con thuyền nào được neo gần đây.
Điều này chứng tỏ Quý Nhậm không muốn ai bước đến bên kia con sông mà còn sống.
Không một con thuyền nào có thể đi lại trên dòng sông đầy lửa này.Nhất Uy thử biến ra một chiếc thuyền con, thả vào dòng sông lửa.
Chiếc thuyền lập tức bị thiêu rụi thành tro bụi.
Cậu cắn môi, bắt đầu lo sợ bản thân sẽ không vượt qua nổi thử thách lửa này.Nhất Uy thử quăng một sợi dây dài sang bờ bên kia, nhưng vì không có thể gì bám víu, sợi dây trôi tuột xuống sông và bị thiêu cháy.
Cậu đành phi người lên cao, bay sang bờ bên kia.Nhất Uy chưa kịp bay qua mặt sông một cen-ti-met nào đã bị dội ngược lại, rớt xuống đất.
Thân thể của cậu lăn tròn xuống phía dưới con sông, nếu không phải cậu nhanh chóng tránh kịp, cả người của cậu chắc sẽ bị thiêu rụi như con thuyền kia.Thử thách khó hơn so với tưởng tượng của Nhất Uy.
Cậu khoa khăn bò dậy.
Theo như cậu suy đoán, cậu phải bơi sang bờ bên kia mới có thể lấy được mảnh chìa khóa.
Làm cách nào chịu nổi sức bóng của dòng sông thì cậu khó mà biết được.
Ban đầu cậu không nên quá hăng máu làm gì, để giờ nghĩ lại quá xấu hổ rồi.Nhất Uy quay trở lại cánh cửa, cậu muốn ra ngoài tìm cách xem sao.
Liệu có thứ gì băng qua mặt sông đầy dung nham như vậy không.
Ngư Lâm chắc sẽ giúp được cậu thôi.
Nghĩ vậy, Nhất Uy liền tiến về phía cánh cửa.
Cậu kéo cánh cửa ra, lại không thể nào mở được.
Cánh cửa đột nhiên tan biết trước sự kinh hãi của cậu.
Nghĩa là, tất cả họ đều vào được mà không thể quay đầu bước ra được.
Trừ phi họ đi đến bờ bên kia.Nhất Uy vừa sực nhớ ra, lúc cậu được hồi sinh trở lại, Huyết Yêu đã giao cho cậu một thứ.
Lúc ấy, hắn khăng khăng muốn cậu hứa rằng: Chỉ khi nào thực sự cần thiết mới lấy ra dùng.
Nhất Uy lẩm bẩm một mình:“Bây giờ không phải là lúc cần thiết như lời thầy ấy nói sao?”Nhất Uy mở chiếc hộp màu đỏ ngay, lấy ra một viên ngọc màu bạc và nuốt vào bên trong.
Đồng thời cậu rút thanh kiếm Kim Quy ném lên trời.Vô Ảnh hết hồn nhìn đám rừng cây trước mặt.
Gã ma cà rồng không phải nói thứ bên trong cánh cửa màu xám là đất đá hay sao? Sao thành ra khu rừng rậm rạp thế này? Rồi mảnh chìa khóa chắc ở đâu đó bên trong khu rừng này.
Một khu rừng xanh thì có gì mà nguy hiểm.
Anh hí hửng bước vào khu rừng, trong lòng đã vơi đi sự ghét bỏ đối với màu xám rất nhiều.Vô Ảnh chỉ vừa nhấc gót chân bước vào khu rừng đã bị những cành cây siết chặt chân tay và kéo lên trên cao.
Chúng như những con rắn, quấn lấy cơ thể của anh.Vô Ảnh tức mình gào lên:“Tao ghét mày, màu xám.”Những cành cây như những sợi dây thừng quấn chặt cơ thể anh và siết chặt đến nổi anh khó mà vùng vẫy và thoát khỏi nó.
Anh không cách nào lấy được thanh kiếm lưỡi hái của mình.
Anh bực bội chửi thề vài câu khi thanh kiếm bị bọn khỉ đầu chó bắt đi mất.
Những nhánh cây lại còn biến thành những chiếc răng nhọn hoắt, đang cắn vào khắp cơ thể của anh.Vô Ảnh không có vũ khí như rắn mất đầu, lại còn bị trói không thể thoát được.
Anh phải nghĩ kế sách đối phó với khu rừng ăn thịt này mới được.Vô Ảnh thoát xác Hiếu Minh, bay lên trời.
Quả nhiên đám dây thừng xanh lá này không thể đụng vào phần linh hồn của anh.
Anh nhanh chóng bay vòng vòng tìm lấy thanh kiếm của mình.
Anh phải nhanh chóng chặt đứt mấy sợi dây quỷ quái kia mới được.Trúc Chi cũng chẳng khá khẩm hơn ba người kia là bao.
Cô còn tưởng chỉ việc uống một chút độc dược là đã có thể lấy được mảnh chìa khóa.
Nào ngờ trước mặt cô là một dòng sông màu đen thui.
Dĩ nhiên nó đầy độc tố.
Thứ màu vàng duy nhất nổi lên trên mặt nước chính là một chiếc thuyền con ở giữa hồ.
Cô đoán nơi đó chứa mảnh ghép mà cô cần.“Chậc chậc.” Trúc Chi tặc lưỡi, hơi ớn lạnh.
Cô đồ rằng những người còn lại cũng đanh đối đầu với thử thách khó nhằn giống cô bây giờ.
Cô hy vọng cả họ lẫn cô đều có thể trở thành những người đầu tiên thành công mấy thử thách của Quý Nhậm.Cô thả đóa hắc phù dung lên cao, nó có năng lực lấy đi độc tố của thứ khác.
Cô chỉ làm liều, vẫn không biết nó có tác dụng không.
Đóa hoa đang rút lấy tất cả độc tố của dòng nước, trả lại màu trong vắt của dòng sông.Trúc Chi mừng rỡ biến ra một chiếc thuyền nhỏ, ngồi lên và bắt đầu chèo ra xa đến giữa hồ.
Nhưng quái lạ, chiếc thuyền đi mãi đi mãi mà vẫn không thể đến đích.
Nó cứ trở lại bến bờ dù cô đã cố chèo tay lái vững cỡ nào.Đóa hắc phù dung rơi xuống tay cô.
Dường như độc tố của dòng sông quá lớn, một đóa hắc phù dung không thể gánh hết được.
Nó bất lực rơi xuống, thả luôn một thác nước màu đen xuống hồ.
Cô lập tức bay ra khỏi chiếc thuyền và trở lại bờ chờ đợi.
Chiếc thuyền nhuốm một màu đen và chìm xuống đáy biển.Trúc Chi ngờ ngợ hiểu ra:“Trừ phi bắt buộc tự mình phải bơi qua con sông chứa đầy độc tố này.”Trúc Chi nhảy xuống hồ, chuẩn bị bơi đến giữa hồn.
Nhưng hỡi ôi, cô phải gào thét khủng khiếp.
Con sông này như một con quái vật khổng lồ, đang nuốt chửng cô.
Độc tố từ con sông đang thâm nhập vào lớp da của cô.
Cô không cách nào tiếp tục bơi về phía trước.
Cô chìm xuống dưới đáy sông.Dưới sông có đáy, và đáy của chúng là những con thủy quái đang nhả nọc độc từ cái gai trên lưng của chúng.
Trúc Chi rơi trúng lớp gai trên lưng thủy quái, máu trên người cô nhuộm đỏ một vùng đen..