Trúc Chi trông thấy bộ dạng như sắp khóc đến nơi của Thiên tử thì rất kinh ngạc, kinh ngạc hơn cả việc Huyết Yêu bị Quý Nhậm đánh trúng.
Đôi mắt lo lắng và sầu thảm của ông xuất phát từ tận đáy lòng, giống như cô đang lo lắng cho Huyết Yêu vậy.
Lần đầu tiên cô nhìn kỹ đôi mắt của ông, đôi mắt đen láy rất giống đôi mắt của Huyết Yêu.
Ông đang chạm tay lên ngực Huyết Yêu, cảm nhận sinh khí bên trong cơ thể của hắn, rồi mới mỉm cười nhẹ nhõm.
Ông biết dù bị trọng thương, nhưng vẫn chưa đến mức mất đi tính mạng.
Chỉ cần hắn có thêm thời gian tự chữa lành, vết thương kia trở nên không đáng ngại.Thiên tử đỡ Huyết Yêu dậy, rất từ tốn và nhẹ nhàng, môi mím lại giống như đang cố chịu đựng sức nặng khi cố vác cái thân thể nặng ịch của Huyết Yêu.
Quả nhiên linh tính của Trúc Chi không sai thật.
Cô đồ rằng giữa họ không đơn thuần là tình thiên đế và thần tiên, mà giữa họ có chung huyết thống.
Còn huyết thống giữa họ gần đến đâu, cô không thể đoán ra được.Huyết Yêu cố gắng đứng thẳng dậy, hắn vịn vào cánh tay phải của thiên đế mới đứng vững vàng, dùng đôi mắt cảnh giác nhìn Quý Nhậm đang đứng trước mặt.
Thiên tử và Trúc Chi đứng hai bên của Huyết Yêu, họ cũng lặng lẽ mắt đối mắt với Quý Nhậm.Trúc Chi vẫn tò mò lý do vì sao Quý Nhậm lại cầm trên tay thanh thiên trảm đao.
Cô hỏi Huyết Yêu mà mắt không hề nhìn hắn:“Anh làm sao lại để Quý Nhậm lấy được thanh đao có thể khiến thần tiên bị giết chết như thế hả? Anh lại còn bị tên ấy đả thương nữa.
Không giống anh thường ngày chút nào, tôi còn tưởng Tiểu Bạch đang trong bộ dạng của anh nữa cơ.”Huyết Yêu không quan tâm những câu phía trước mà chỉ quan tâm câu sau cùng mà cô đang nói.
Rõ ràng cô nghĩ Tiểu Bạch đang ở trông bộ dạng của hắn như thường lệ.
Làm sao hắn cho phép Tiểu Bạch tham chiến trực tiếp với Quý Nhậm cơ chứ.
Hắn cắn môi rồi hỏi Trúc Chi:“Làm sao cô phân biệt được là ta hay là Tiểu Bạch cơ chứ?”Trúc Chi đáp rất nhỏ:“Dựa vào trái tim của tôi có loạn nhịp hay không.
Trái tim của tôi chỉ loạn nhịp khi ở cạnh anh mà thôi.”Lời nói của Trúc Chi khó mà lọt vào tai Quý Nhậm đang đứng ở phía xa, nhưng dĩ nhiên nó lọt không sót một từ nào vào tai của Huyết Yêu lẫn vị thiên đế.
Hai người trừng mắt nhìn cô, không phải cô đang thổ lộ tình cảm với Huyết Yêu trước mặt Thiên tử luôn sao.
Câu nói ấy nếu không nhận ra đó là một lời yêu đương đường mật thì quá mất mặt một nam nhi.
Huống hồ, thiên đế là một người có kinh nghiệm đầy mình trong đường tình cơ mà.
Chỉ sợ Huyết Yêu quá ngốc nghếch để nhận ra lời nói của cô là một lời ngỏ ý rành rành mà thôi.Thiên tử vẫn chưa thôi trố mắt nhìn Trúc Chi.
Ông chỉ biết được Trúc Chi nhất định có tình cảm với Huyết Yêu khi nhìn thấy sợi nghiệt duyên, mà không thể ngờ được chứng kiến tận mắt, nghe tận tai lời tỏ tình của cô.
Cô gái này quả có lá gan lớn mật, dám thổ lộ lòng mình, lại còn thổ lộ trước mặt thiên đế như ông nữa.Huyết Yêu rời mắt trước.
Hắn không muốn thiên đế nhìn ra chút bối rối của mình, cũng không muốn khiến cô khó xử khi bộc bạch nỗi lòng.
Hắn dĩ nhiên biết cô dành tình cảm nam nữ cho mình, điều này hắn đã nghe cô nói vài lần.
Chỉ là hắn không ngờ cô lại không nghi ngại thiên đế mà huỵch toẹt những lời trong lòng.Trúc Chi không quan tâm ánh mắt kinh dị đầy lộ liễu của thiên đế đang nhìn cô, mà chỉ thúc giục Huyết Yêu trả lời mình:“Anh mau trả lời đi, thanh thiên trảm đao đó có phải bị kẻ nào ở phe ta trộm lấy và đưa cho Quý Nhậm hay không?”Huyết Yêu trả lời:“Ta đã sơ suất khiến cho gã có cơ hội đoạt lấy.”Trúc Chi nghiêng đầu nói giọng tý ty, trong giọng có một chút trách móc rõ ràng (thiên đế cũng cố nghiêng người muốn xem Trúc Chi sẽ nói gì với Huyết Yêu):“Anh làm sao lại bất cẩn như vậy?”Huyết Yêu chưa kịp trả lời Trúc Chi đã thấy Quý Nhậm đứng trước mặt mình, gã đặt thanh kiếm lên cổ của mình.
Lúc này gã bỗng dưng cười lớn:“Không một ai biết rằng, một khi thiên la địa võng được giăng ra, thần lực của thiên đế cũng theo đó mà biến mất một ngày một đêm.
Đúng là ý trời.
Ta cứ tưởng tất cả đã như vượt qua sự kiểm soát của ta, ngờ đâu nó lại không hề vượt qua sự kỳ vọng nào của ta cả.
Thiên la địa võng bằng cách nào đó lại là thứ khiến ta thích thú.”Quý Nhậm ném ánh mắt tàn độc sang chổ đứng của thiên đế rồi nói tiếp:“Ngươi biết tại sao ta lại thích thú hay không? Bởi vì nó đang cô lập các ngươi.
Giờ đây cho dù những tên khác biết được ta đang chiếm lấy Thiên giới thì đã sao? Chúng vẫn không có cách nào bước vào đây góp vui với các ngươi.
Còn các ngươi sẽ chết trong tay của ta sớm thôi.”Trúc Chi liếc nhìn Thiên tử, thầm hy vọng những gì mình vừa nghe được không phải sự thật.
Rằng thần lực của thiên đế không vì thế mà biến mất trong một ngày một đêm, rằng ông vẫn còn đủ sức chiến đấu với Quý Nhậm.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt rối bời của ông, cô bất lực nhìn lấy Huyết Yêu đang bị thương nặng đứng đó, biết rằng hai người này chẳng có đủ khả năng giết chết Quý Nhậm và thể nào họ cũng sẽ bị gã giết như lời gã vừa nói.Huyết Yêu nhớ lại trước đó vài phút, ngay khi thiên la địa võng được tung ra, hắn đã phân tâm bởi lời nói của Quý Nhậm.
Hắn cũng thầm sợ hãi rằng thiên đế có thể phát hiện ra thân thế của Trúc Chi và ông không thèm đợi lời xác nhận từ phía hắn, mà chọn cách kết liễu cuộc đời của cô trước.
Như vậy, hắn sẽ không kịp ngăn lại hành động của ông.Một phút sao nhãng đó của Huyết Yêu đã giúp Quý Nhậm có cơ hội đả thương mình.
Gã dùng bảy phần thần lực tấn công vào giữa ngực của Huyết Yêu khiến hắn thổ ra một ngụm máu, nội tạng bên trong cơ thể như bị đứt lìa.
Hắn nhanh chóng rút thanh thiên trảm đao từ không khí, lạnh lùng lao vào muốn chém Quý Nhậm ra làm hai.
Ngờ đâu hành động rút thanh đao của hắn đã bị Quý Nhậm đọc được và gã nhanh tay cướp lấy nó.Quý Nhậm sững sờ khi mình cướp thanh thiên trảm quá dễ dàng, rất không thực.
Làm sao mà Huyết Yêu lại hành động kinh suất như vậy.
Hay hắn đang có âm mưu gì đó mà gã không nhìn ra được.
Gã đứng đó nhìn Huyết Yêu đang đau đớn ôm lấy ngực của mình.
Gã mỉm cười, có thể chưởng lực vừa rồi của gã đã khiến hắn bị thương nặng đến mức không thể giữ được thanh thiên trảm đao nữa.
Có thể gã đã suy nghĩ quá nhiều, đã đánh giá năng lực của Huyết Yêu quá cao.
Cũng có thể gã vừa nhìn ra được Huyết Yêu giờ đây cũng có điểm yếu chí mạng, đó chính là tính mạng của hai kẻ bên trong thiên cung.Quý Nhậm thừa cơ hội Huyết Yêu đang quằn quại trong đau đớn, gã đã dùng kiếm khí chém một đường dài giữa ngực của Huyết Yêu khiến hắn văng ra xa và rơi xuống thiên cung.
Gã cũng không thể ngờ Huyết Yêu trúng hai chiêu hiểm của gã trong thời gian rất ngắn.
Gã ngờ ngợ có thứ gì đó đang diễn ra, nhưng có lẽ chiến thắng đã làm u mờ đầu óc của gã, mới khiến gã không đủ tỉnh táo nhận ra những điểm lạ lùng vừa rồi.Đối diện với cả ba kẻ (Thiên tử, Huyết Yêu và tiểu ma vương), kẻ nào Quý Nhậm cũng muốn giết.
Gã dơ cao thanh đao trong tay, muốn đoạt mạng Huyết Yêu trước nhất.
Gã không muốn cho hắn thêm cơ hội khôi phục thần khí, đến lúc đó nhất định gã sẽ mệt mỏi mới giết được hắn.
Không nghĩ thêm phút giây nào nữa, gã giáng một đao xuống cổ Huyết Yêu.Nếu Trúc Chi là Quý Nhậm, cô hẳn đã chém vào cổ Huyết Yêu ngay khoảnh khắc gã đặt đao lên cổ hắn.
Bởi vì gã còn vươn thanh đao lên cao mới tạo cho Trúc Chi có cơ hội cứu Huyết Yêu một đòn.
Cô rút lấy thanh Hắc Ma từ đâu đó và gạt phăng thanh thiên trảm đao, khiến Quý Nhậm loạng choạng một hồi mới đứng vững tại chổ.Quý Nhậm tức giận trừng mắt nhìn Trúc Chi, mà cô thì không thấy được một tia sợ hãi nào cả.
Ngược lại, cô còn đứng đó mà cười như thể rất mong chờ được đánh nhau với Quý Nhậm từ đầu rồi.
Cô chờ cho đến khi Quý Nhậm hoàn toàn đứng thẳng mới nói:“Ngươi không thấy xấu hổ khi tấn công một người đang bị thương hay sao?”“Ta muốn giết tất cả các ngươi thì cần gì quan tâm đến một kẻ đang bị thương chứ?”Trúc Chi lại cười nói tiếp:“Vậy thì thử đụng vào một sợi tóc của hai người kia xem xem.
Ta rất sẵn lòng lấy đầu của ngươi chơi đá cầu đấy.”Lời nói của Trúc Chi bằng cách nào đó chứa một chút sát khí cộng vọng âm.
Quý Nhậm nghe mà cảm thấy rung mình, không ngờ lời nói kia lại xuất phát từ cái miệng nhỏ nhắn của một cô bé.
Trúc Chi lại bước ra cản trước mặt Huyết Yêu và Thiên tử, đôi mắt sắt lạnh nuốt lấy khuôn mặt đang đanh lại của Quý Nhậm.Huyết Yêu níu cánh tay Trúc Chi và can ngăn:“Cô không phải đối thủ của gã ta, đừng làm điều dại dột chứ?”Trúc Chi nói giọng mỉa mai:“Thế thì anh còn đủ sức chiến tiếp à? Hay để vị thiên đế vì giăng cái gì mà thiên la địa võng, tưởng đâu có ích một chút, nào ngờ lại cho kẻ địch thêm niềm vui, làm bản thân mất đi thần lực ra đánh với hắn.”Huyết Yêu cắn răng chịu đựng những lời nói đầy hằn hộc của Trúc Chi.
Hắn để ý mỗi khi cầm thanh kiếm Hắc Ma, tính cách của cô có chút cứng cỏi hơn bình thường.
Dĩ nhiên sức mạnh của thanh Hắc Ma cũng sẽ giúp Trúc Chi ít nhiều.
Dù vậy, hắn vẫn không thể yên tâm khi cô lao ra đánh nhau với Quý Nhậm.
Bởi vì cô không phải đối thủ của Quý Nhậm.Trúc Chi nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Huyết Yêu thì trái tim trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
Cô cúi đầu sát vào tai của hắn và nói (thiên đế không hề bỏ qua cơ hội muốn được nghe những lời đường mật mà Trúc Chi dành cho Huyết Yêu, ông cũng ghé sát vào tai Huyết Yêu muốn nghe thử Trúc Chi lại nói những lời ngọt ngào nào nữa):“Tôi sẽ cố câu thêm thời gian cho đến khi anh khôi phục thần khí thôi.
Khi nào anh thấy tôi trụ không nổi nữa, nhớ cứu tôi đó.”Huyết Yêu gật đầu đồng ý.
Hắn liếc thấy vẻ thất vọng trên mặt Thiên tử, không đoán được ông vì không được nghe lời thổ lộ đầy ngọt ngào của Trúc Chi lần nữa nên mới như thế.
Hắn chỉ đơn giản muốn Thiên tử cùng hắn lui về sau, cố gắng ổn định thần lực nhanh nhất mới tốt.Quý Nhậm không bao giờ chấp nhận sự ngông cuồng của Trúc Chi, dù cô đang cầm trong tay thanh kiếm mạnh nhất Tam giới đi nữa.
Cô chỉ là một bé con học đòi làm tiểu ma vương mà thôi.
Rõ ràng cô còn chưa kiểm soát tốt sức mạnh của mình, nhất là vọng âm, thứ đó cô bộc phát một cách khó kiểm soát.
Gã để ý mỗi khi cô tức giận, vọng âm mới bộc phát mạnh nhất.Quý Nhậm không muốn nhìn khuôn mặt đắc ý như sắp thắng trận đến nơi của Trúc Chi.
Gã ném thanh thiên trảm đao vào không khí, và thật bất ngờ khi thanh đao biến mất vào không khí.
Gã lôi ra một thứ vũ khí khác, một thứ có quyền năng giết được một Quỷ vương.
Đó giống một cái roi sắt, đầy gai nhọn.Quý Nhậm nói với Trúc Chi:“Ngươi nói mình là tiểu ma vương, vậy chắc ngươi không biết ta là gì của ngươi.”“Dù ông có mối quan hệ xa gần gì với ta đi nữa, bản thân ta tự nhìn ra đâu là một kẻ xấu xa, đâu là kẻ tốt mà.
Sao? Ông sợ người khác không biết bí mật nho nhỏ của ông, rằng ông chính là cha ruột của Y Lân sao? Rằng ông chính là ông cố nội của tôi ư?”Trái tim của Quý Nhậm giật thót lên một nhịp.
Dĩ nhiên gã hơi hoảng khi cô biết được thông tin đáng ra chỉ một mình ông mới biết được đó.
Làm sao nó có thể biết được điều đó.
Không một ai biết về điều đó cả, không một ai biết Y Lân là đứa con trai của gã và cô nương mà gã thầm yêu kia cả.Trúc Chi muốn có thêm thật nhiều thời gian cho Huyết Yêu lấy lại thần khí.
Vậy thì cô đành phải giở trò tiếp thôi, việc mà cô luôn luôn làm tốt.
Đó là chọc vào nỗi đau thầm kín của đối phương cho đến khi gã mất bình tĩnh.
Thế là, cô tiếp tục rót chữ vào tai Quý Nhậm:“Một mặt nhường tình cảm cho bạn thân chí cốt, mặt khác lại có cốt nhục với người đàn bà ấy.
Rõ ràng là một kẻ đê tiện, lại cho rằng bản thân đang cao thượng nhường người tình cho một kẻ xứng đáng hơn.
Người bạn đó của ông có biết Y Lân là đứa con của ông và vợ của mình hay không? Người bạn đó của ông có biết ông đã phản bội tình bạn của hai người ngay từ đầu không?”Quý Nhậm gào lên:“NGƯƠI CÂM NGAY CHO TA.”Khuôn mặt của Quý Nhậm đã tím tái vì tức giận, gân xanh đã bao phủ toàn bộ gương mặt khiến Trúc Chi lầm tưởng mình đang nói chuyện với một gã kì quái.
Gã quất mạnh một roi vào người Trúc Chi và cô né được, một roi kia gã ném ra không chuẩn xác lắm, cô đoán bởi do tâm tình của gã không mấy vui vẻ lắm, nên mới đánh trật một nhịp.Thiên tử thót tim nói nhỏ với Huyết Yêu:“Trúc Chi đó không bình thường hả? Bộ nó tưởng chọc điên người ta thì người ta tha cho nó chắc.”“Cô ấy đang kéo dài thêm chút thời gian cho thần.
Người yên tâm đi, rất nhanh thôi, Quý Nhậm sẽ được ném cái mùi vị đau khổ.”Thiên tử nhìn thấy một cái nhếch môi đầy quỷ dị của thằng con trai của mình.
Ông lại ngó qua sắc mặt lẻm lỉnh của Trúc Chi rồi lắc đầu ngao ngán.
Cả hai đứa nhỏ này ông không hiểu họ đang nghĩ gì cả.
Ông chỉ hiểu được Quý Nhậm lúc này đã bị chọc giận đến độ có thể giết ba người một lúc ngay tại đây..