Thanh Kiếm Của Quỷ


Đồng xu bị nguyền rủa tự ẩn mình trong làn khói xung quanh xác chết, còn xác của gã trộm đã thối rửa từ lâu.

Cái mùi hôi thối bốc ra từ xác chết chưa kịp tiêu hủy hết đã thu hút nhiều người đến chứng kiến, trong đó có cả đội quân truy tìm kẻ cướp của nhà họ Trần.Họ nhanh chóng báo lại cho chủ nhân của mình biết.

Họ Trần nhanh chân đến ngôi chùa bỏ hoang, nơi mà kẻ trộm đang trú ngụ.

Gã lục lọi khắp nơi, không màn đến vàng bạc châu báu của mình mà chỉ mong mỏi tìm được thứ mình cần thấy.Quả nhiên, sau một hồi, gã tìm thấy đồng xu ngay trong đống tro tàn của xác chết, gã nắm chặt đồng xu trong tay, rơi nước mắt vui mừng.

Gã đứng dậy, lạnh lùng rời khỏi ngôi miếu bỏ hoang, cũng không cần quan tâm cái kho vàng bạc của gã có mất vào tay những người xung quanh hay không.Gã đâu quan tâm đến vàng bạc châu báu ấy, gã không hề quan tâm.

Gã chỉ muốn tìm lại được đồng xu này, đồng xu khiến dòng họ gã có được ngày hôm nay, đồng xu mà một khi gã làm mất sẽ có đại họa ập đến ngôi nhà đang yên bình của gã.Gã đoán được khả năng cao tên cướp kia đã khiến tên cướp ra nông nổi ấy, bởi vì ông nội của gã đã dặn dò qua: Đồng xu chứa một lời nguyền khiến kẻ không phải huyết thống trong gia đình họ Trần đi đời nhà ma nếu kẻ ấy dám chạm vào nó.

Và giờ gã càng tin rằng đồng xu kia là một đồng xu chứa đầy ma thuật hắc ám.

Nhưng miễn nó nằm trong tay huyết thống nhà họ Trần, nó sẽ là một đồng xu bình thường, có khi còn là thần vật may mắn bảo hộ gia đình họ nữa cơ.May mà gã họ Trần đã truy tìm được tên cướp và lấy lại đồng xu kia, nếu không gã không dám tưởng tượng những chuyện kinh khủng nào sẽ xảy đến với gia đình gã.

Cũng từ lần sơ xuất tại hại đó, nhà họ Trần đã rút được kinh nghiệm bao đời, trải qua rất nhiều năm vẫn giữ nguyên đồng xu bên cạnh của mình.Chỉ đến khi lão Nguyên Sâm vừa tìm đến họ.

Nguyên Sâm chẳng mất nhiều thời gian lắm khi truy vết gia phả dòng họ Trần – dòng tộc đang giữ đồng xu hắc ám bên cạnh.

Nhưng muốn thâm nhập vào nội bộ nhà họ Trần không phải đơn giản, vì đứa cháu trai duy nhất, người đang kế thừa khối tài sản kết xù của nhà họ Trần – Trần Bích Khiêm kia quả thật là một người đàn ông thông minh, cẩn trọng và không có bất cứ điểm yếu nào cả.Trần Bích Khiêm hiện đang là chủ tịch của một công ty gia dụng lớn nhất thành phố, bao gồm rất nhiều chi nhánh ở nhiều tỉnh thành, mà còn là một người trẻ tuổi tài cao khi anh ta mới hơn 25 tuổi mà thôi.

Anh ta thấm nhuần những lời dặn dò của cha mình, luôn luôn cất giữ đồng xu ở một nơi khó tìm.

Anh ta là huyết thống duy nhất còn sót lại của dòng họ và anh ta biết bản thân mình đang nắm giữ một thứ quan trọng.Nguyên Sâm đã tìm trong két sắt của gã họ Trần, đã lục soát rất nhiều nơi trong căn nhà, căn hộ hay những nơi Trần Bích Khiêm có thể lui tới, nhưng lão vẫn không thể tìm thấy tung tích đồng xu ấy.

Quái lạ, lão từng nghĩ thằng nhóc ấy chưa từng biết đến đồng xu, cũng chưa từng nhìn thấy đồng xu.

Hoặc thằng nhóc ấy không phải dòng tộc họ Trần mà lão cần tìm.Nguyên Sâm tính bỏ cuộc rồi, lão định tính toán hoặc ít ra sẽ tra ra gia phả khác của dòng họ Trần.

Ấy vậy mà Nguyên Sâm đã tình cờ nhìn thấy mặt sợi dây chuyền trên cổ Trần Bích Khiêm trong một lần nhìn thấy thằng nhóc cởi bỏ chiếc áo sơ mi.

Đó là đồng xu bị nguyền rủa, không thể nào khác được.

Nó tỏa ra một làn khói mỏng, rất khó nhìn thấy nếu không có linh lực cao như lão, nó còn rất dụ hoặc người khác, nó khiến đầu óc lão mụ mị và chỉ muốn cướp lấy bằng được.Thì ra thằng nhóc tinh ranh ấy đã luôn mang theo đồng xu bên cạnh mình.

Nó biến đồng xu thành mặt sợi dây chuyền và đeo ngay trên cổ.

Bởi vậy Nguyên Sâm mới không thể tìm ra tung tích đồng xu ấy, nó luôn luôn ở trên người tên họ Trần.

Lão lầm bầm một mình:“Đủ khôn ranh đấy.”Nguyên Sâm rất kiên nhẫn, tìm đủ trò tiếp cận Trần Bích Khiêm bao gồm nhờ Bạch Kê tinh sử dụng mỹ nhân kế.

Nhưng tên nhóc họ Trần đó còn cửng cỏi hơn lão nghĩ rất nhiều.

Nó không hề bận tâm chuyện nhi nữ tình trường, cũng chẳng có thú vui tao nhã nào, nên lão khó mà tiếp cận nó.Nguyên Sâm có khi rất bực tức chính mình.

Đáng lý lão nên ra lệnh cho đám thuộc hạ của mình làm chuyện “chôm chỉa” đồng xu ấy mới phải, đáng lý lão đừng nên rảnh rỗi tự mình đi làm chuyện này mới phải.

Chỉ là lão không tin bất cứ ai khác có thể giúp lão hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Lão biết đồng xu ấy chứa lời nguyền rất mạnh, những tên khác có khi sẽ chết trước khi gặp lão.

Lão phải tự mình lấy được đồng xu kia, dù như vậy hơi hèn.Nguyên Sâm đã biết đồng xu ở đâu, chỉ còn việc lấy nó rời khỏi cái cổ của Trần Bích Khiêm nữa mà thôi.

Nhưng dù lão đã dùng nhiều pháp thuật cũng chẳng khiến sợi dây chuyền, hay cái đồng xu kia rời khỏi cổ thằng nhóc.

Lão biết chắc thằng bé đã được ai đó giúp sức khiến sợi dây chuyền kia phản kháng lại bùa chú khác.

Tên giúp thằng nhóc ấy mạnh đấy.

Lão chỉ còn nước chờ thằng nhóc kia tháo sợi dây chuyền kia xuống mà thôi.Nguyên Sâm tự dưng lại trở thành một lão già rình mò, chịu nổi không.

Lão phải canh từng khoảnh khắc, chờ đợi cho đến khi Trần Bích Khiêm đi tắm, chờ đến khi thằng nhóc ấy cởi bỏ sợi dây chuyền ra.

Lão cứ ẩn mình trong căn hộ của thằng bé và chờ đợi một cách nhàm chán như vậy.Ngọc Điền ngồi xuống gần đồng xu, gã lấy ra một chiếc khăn hình vuông màu đen, trên chiếc khăn có thêu loại hoa văn kì dị giống như một thanh kiếm cắm trên một cái đầu lâu.

Gã dùng nó bọc lấy đồng xu bị nguyền rủa, cột lại một cách cẩn thận rồi đem đến đặt trên bàn làm việc của Nguyên Sâm.

Gã xoay người bắt mạch giúp Nguyên Sâm một lần nữa.

Lần này gã rộ một nụ cười tươi vui.

Gã hứng khởi nói:“Đã không còn đáng ngại nữa.”Nguyên Sâm hừ lạnh, vẫn liếc Ngọc Điền với vẻ chán ghét.

Rõ ràng vẫn còn cay cú cái vụ gã ép lão uống thứ nước tởm lợm kia vô bụng.

Nhưng lão đang cảm thấy đôi tay của mình dần lấy lại được sinh khí lẫn sức mạnh, nên mới không phát tiết lên đầu Ngọc Điền nữa.

Lão thu lại đồng xu vào tay mình.

Lần này lão có thể chạm vào nó một cách dễ dàng, cũng nhờ chiếc khăn mà Ngọc Điền sử dụng.Ngọc Điền không biết có nên hỏi chủ nhân của gã về những chuyện đã xảy ra khi ngài đến gặp Trần Bích Khiêm hay không, dù gã đang rất tò mò làm sao ngài ấy lấy được đồng xu về đây mà vẫn bảo toàn tính mạng của mình.Ngọc Điền càng im lặng lại càng cảm thấy bứt rứt, rất khó chịu.

Cuối cùng gã quyết định hỏi thẳng Nguyên Sâm:“Thưa chủ nhân, chuyện gì sẽ xảy đến với Trần Bích Khiêm? Dòng họ Trần của hắn có phải sẽ bị đại họa gì không?”Nguyên Sâm liếc nhìn Ngọc Điền, nói giọng mỉa mai rành rành:“Từ khi nào mà ngươi lại đi quan tâm người khác dữ vậy?”Ngọc Điền cười rồi nói:“Thuộc hạ chỉ tò mò làm sao ngài lại quay về đây mà không hề hấn gì.”Nguyên Sâm vừa hay nhớ lại cảnh tượng khi đó, khi lão đang rình rập căn hộ của Trần Bích Khiêm.

Lão quyết định giết phức thằng nhóc ấy đi.

Từ lúc nào mà lão trở thành một lão già hiền lành, chờ đợi thằng nhóc ấy tháo sợi dây chuyền ra chứ.

Lão chỉ cần giết chết nó, sau đó cầm lấy sợi dây chuyền là được.Nguyên Sâm nghĩ vậy liền từ từ bước ra khỏi chổ tối.

Lão từ từ tiến đến gần Trần Bích Khiêm.

Khi anh ta đang chuẩn bị bước khỏi ghế trong phòng làm việc, lão đã chặn đường anh.Trần Bích Khiêm trố mắt nhìn lão già trước mặt, một ông lão già nhăn nheo đến độ không thể nhìn rõ khuôn mặt của lão.

Anh ta thụt lùi hai bước, rất đề phòng.

Căn hộ mà anh ta ở được lắp đặt còi báo tự động, chỉ cần có người lén lút vào đây, còi báo sẽ vang lên và anh ta sẽ biết được có người đột nhập.

Vậy mà lão già nua ấy bằng cách nào đó đã xuất hiện trong phòng, dĩ nhiên anh ta phải cảnh giác nhìn lão rồi.Nguyên Sâm huỵch toẹt ý định trong đầu:“Ta cần đồng xu trên cổ của cậu, cậu thanh niên à.”Trần Bích Khiêm theo phản xạ nắm lấy đồng xu rất chặt, lại tiếp tục bước thụt lùi thêm vài bước, cứ như việc anh ta đứng tại chổ sẽ khiến lão kia cướp mất đồng xu nhanh hơn vậy.

Bởi vì anh nhận ra trong giọng nói của lão có chứa cả bảy phần sát khí và nó khiến anh ta sợ hãi.Nguyên Sâm thấy Trần Bích Khiêm e sợ mình có hơi vui vui một chút.

Đáng lý lão nên xuất hiện sớm hơn thay vì cứ theo đuôi thằng bé, đó là loại chuyện tưởng như không bao giờ xuất hiện trong đời của lão nữa cơ.

Lão đâu phải kiểu người thích lấp ló lo chuyện đại sự, lão thích thẳng thừng đối mặt hơn.

Cũng chính vì vậy mà lão quyết định ra đối mặt với thằng bé.Nguyên Sâm nói như đang hát ru bằng một bản nhạc kinh dị:“Sao đây? Con tự nguyện hay để lão già này ra tay độc ác?”Trần Bích Khiêm không muốn đưa ra đồng xu, cũng không muốn chết.

Ngay lúc này cho dù anh sở hữu trí tuệ phi thường thì cũng không cách nào giúp mình thoát chết.

Anh run rẩy, chần chừ một hồi vẫn chưa đưa sợi dây chuyền cho Nguyên Sâm.Nguyên Sâm bực mình, từ đâu rút ra một thanh kiếm dài và đâm vào bụng Trần Bích Khiêm khiến anh ta ngã xuống đất, vẫn chưa kịp cảm nhận cơn đau từ thanh kiếm đã bị môi của lão áp sát vào cần cổ và lão ấy bắt đầu hút máu của anh ta.Trần Bích Khiêm kinh hoàng hét lên, nhưng anh ta biết sẽ chẳng ai có thể nghe được kêu cứu của mình.

Anh chỉ kịp thấy lão giật mạnh đồng xu ra khỏi cổ mình trước khi nhắm mắt.Nguyên Sâm không kể lại chi tiết mọi chuyện cho Ngọc Điền nghe, lão chỉ tóm tắt sơ sơ:“Ta giết chết thằng bé ấy, uống một chút máu của nó, nên mới cầm được đồng xu trở về đây.

Nhưng đồng xu không bị đánh lừa bởi một ít máu của họ Trần.

Nó rất nhanh phát hiện ra ta và ta suýt nữa bị nó thiêu chết như cái cách mà nó đã làm với tên trộm trước kia.”Ngọc Điền đã đoán được chuyện chủ nhân của gã sẽ giết người diệt khẩu, nhưng không ngờ lão lại nghĩ đến chuyện hút máu Trần Bích Khiêm để đánh lừa đồng xu.Nguyên Sâm nói giọng nhẹ bâng:“Coi như ta giúp thằng nhóc ấy tránh họa sát thân đi.

Nó chết rồi thì chẳng có đại họa nào giáng xuống đầu cả đâu.”Nguyên Sâm đứng dậy, biến mất đi đâu trước khi Ngọc Điền kịp phản ứng lại với câu trả lời đầy độc ác của lão.

Nguyên Sâm đã giết người còn sống duy nhất sở hữu đồng xu kia là Trần Bích Khiêm.

Như vậy, một thần khí nữa đã nằm trong tay họ.Ngay lúc đó, Trúc Chi cảm thấy thanh kiếm đang một lần nữa yếu đi.

Điều đó khiến cô ngất xỉu khi trên tay vẫn còn ôm chặt đứa bé mang thần khí.

Cô vẫn chưa kịp dịch chuyển về nhà mình đã mất đi ý thức, cả hai rơi từ trên cao xuống dưới đất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui