Hai từ “Đan Hy” vừa được thốt ra từ miệng Nguyên Sâm khiến sắt mặt của cô gái trước mặt lão đanh lại.
Nàng ta dồn lực vào lòng bàn tay, siết chặt gò má của lão, âm thanh oe óe bật ra từ miệng lão, lão đang đau đớn lắm.
Lão vùng vẫy cố thoát khỏi ảo ảnh, nhưng cái ảo ảnh kia quá mạnh.
Nó như âm hồn bất tán, đeo bám lão không buông.Nếu như không bị nhốt trong đền thờ quỷ thì Nguyên Sâm đã thoát khỏi bàn tay của Đan Hy trong một cái chớp mắt.
Sức lực của lão ngang ngửa một ông già ốm yếu bình thường, dĩ nhiên chẳng cách nào thoát khỏi Đan Hy nữa, lão đánh đăm đăm nhìn nằng bằng bộ dạng sắp chết đến nơi.
Đáng ghét nhất là Huyết Yêu đứng như pho tượng phía đối diện và đang nhìn lão như nhìn một con thú trong rạp xiếc.Nguyên Sâm từng mạnh miệng nói với Thủy Hà rằng lão chưa từng biết thương hoa tiếc ngọc một ai.
Thật ra đó chỉ là lời dối trá mà lão đang cố hét vào mặt công chúa.
Lão đã từng thương hoa tiếc ngọc rồi, đó là Đan Hy, người đàn bà đang muốn giết chết lão lúc này.“Phiền thật.” Lão lầm bầm.
Đôi mắt u uất của Đan Hy đập vào mắt Nguyên Sâm khiến lão nhớ lại vài ký ức vụn vặt, không liền mạch.
Thật nực cười khi tất cả tội ác của lão, lão đều không mấy áy náy, duy chỉ nàng mới khiến lão sợ sệt, đến mức đặt lời nguyền lên linh hồn nàng, khiến nàng không thể siêu thoát.Thời đó, tam giới vẫn chưa rạch ròi trong chuyện phân chia ba địa phận thuộc ba người khác nhau cai quản, mà tam giới có người đứng đầu là một người duy nhất là Thiên tử.
Những yêu ma quỷ quái, yêu tinh sống chung với nhau, mặc dù con người không nhìn thấy chúng.Sau này, yêu ma quỷ quái quá lộng hành và gây nguy hại cho con người, Thiên tử đã lập ra Âm phủ - nơi cai quản những người đã chết và biến thành ma quỷ.
Nơi này chịu sự thống trị của Địa Mẫu.
Ngoài ra, ông còn đặt một cánh cửa đi lại giữa âm giới và hạ giới chính là cổng địa ngục – nơi mà Ngư Lâm đang canh giữ tại trường học.Thiên tử còn lập ra một đội thiên binh thiên tướng chuyên bắt nhốt yêu tinh, sinh vật huyền bí không chịu an phận.
Bắt buộc những người sinh ra và có linh lực đặc biệt đều tập trung lại tại một nơi học tập, huấn luyện thành những người có thần lực, có tính cách tốt đẹp.
Những ai tự ý tu luyện đều là yêu tinh ngoài vòng kiểm soát và đều bị bắt nhốt vĩnh viễn.Yêu tinh được trông nơm bởi thần tiên.
Nhất định không được hiện nguyên hình và gây hại cho con người.
Con người là một thực thể sống duy nhất không bị chi phối bởi cả thần tiên và địa phủ, được quản thúc bới chế độ thống trị bởi một vua (cùng là con người).Nguyên Sâm lúc bấy giờ chưa phải là thần tiên, cũng không phải yêu tinh hay ma quỷ.
Gã chỉ là một thiếu niên mang trong mình linh lực mạnh mẽ.
Những người như gã sẽ được tiếp nhận vào một ngôi trường dành cho những người như gã.
Để không trở thành một yêu tinh thì gã buộc phải tu luyện trở thành thần tiên hoặc tiểu thần.Người ta nói rằng, thời khắc nhận ra thần lực chính là thời khắc quyết định con người ấy sẽ trở thành cái gì.
Đó đều nằm trong sự lựa chọn của họ.
Việc trở nên tốt hơn hoặc trở nên độc ác đều được quyết định ở khoảnh khắc này.Nguyên Sâm là một chàng trai có vẻ ngoài bình thường, không quá tuấn tú, cũng không quá xấu xí.
Nhưng lại là một kẻ có tham vọng cao, không giống vẻ ngoài bình thường kia chút nào.
Gã không muốn trở thành thần tiên, thần tiên cũng chỉ là con tốt dưới mắt Thiên tử mà thôi.
Gã muốn đứng đầu cả thiên hạ cơ.Khi Nguyên Sâm vừa nhận ra những chuyển biến kì lạ bên trong cơ thể thì liền rời khỏi quê nhà – nơi có đứa em gái đang tuổi mới lớn.
Gã muốn tìm ra bản chất con người của mình, không muốn cứ ngồi một xó trong khu rừng này.
Gã muốn bay xa, muốn tung cánh trên bầu trời rộng lớn.
Gã sẽ trở thành một thứ gì đó mà người ta chỉ cần nghĩ đến thôi cũng phải khiếp sợ.
Có lẽ việc trở thành vua của con người sẽ tuyệt vời nhất.Nguyên Sâm trà trộn vào dân gian, tìm cách làm sao trở thành một vị hoàng đế và cai trị con người.
Dù mang trong mình bao nhiêu thần lực thì gã cũng cảm thấy đói và khát.
Mấy ngày đi đường vất vả (gã còn chưa học được cách dịch chuyển nhanh), gã trông giống như một tên ăn mày ngoài chợ: Đầu tóc bù xù, quần áo rách tả tơi, bờ môi khô nứt nẻ vì đói và khát, mà gã lại không đồng xu dính túi.Nguyên Sâm cuối cùng chịu không nổi nữa.
Bụng gã đói meo và gã bắt đầu không còn dùng sức được nữa.
Gã ngã khụy tại một hồ sen lớn.
Gã mặc kệ nước trong hồ sen có sạch hay không, gã chỉ biết bây giờ miệng lão muốn uống nước lắm rồi.
Vì thế lão lết về phía hồ và bắt đầu úp mặt xuống nước và uống lấy.“Khoan đã, vị công tử trẻ tuổi, nước đó không phải nước để uống đâu.”Nguyên Sâm nghe được giọng nói thánh thót, trong trẻo của một cô gái thì ngước đầu lên nhìn.
Thú thật gã đã rất xấu hổ khi khuôn mặt lem luốc của mình khi đó trở thành trò cười cho nàng.
Cứ mỗi lần nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau, nàng đều cười khằng khặc.Người con gái xa lạ ấy đến bên cạnh Nguyên Sâm và dìu gã đứng dậy.
Nhận ra người thiếu niên này đã đói mấy ngày trời, nàng liền đề nghị mời gã một bửa cơm ngon.
Gã thề rằng bửa cơm mà nàng mời gã là bửa ăn ngon nhất trong đời của gã.Nàng là Đan Hy, đang độ tuổi mười lăm, độ tuổi mà bao chàng trai ao ước muốn rước nàng về làm vợ.
Vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách dịu dàng, ấm áp ở nàng khiến gã chùng bước, khiến gã quên đi dã tâm độc chiếm thế gian.Gã nương nhờ tại nhà của nàng, giả vờ lấy lý do trả ơn nàng, hứa sẽ bảo vệ nàng trước nguy hiểm rình rập (đối với gã cái nguy hiểm rình rập kia chính là đám con trai đang chực chờ dẫn bà mai qua nhà nàng xem mặt).
Bởi vì nàng chỉ có một mình, không người thân, cha mẹ đã qua đời vì bệnh tật.Đột nhiên gã cảm thấy trở thành một con người cũng thú vị đấy chứ, ít ra gã được ở bên cạnh Đan Hy với tư cách là gia đinh trong nhà.
Gã gạt nàng rằng gã đang ôn luyện tham gia kỳ thi trạng nguyên.
Gã chỉ cần một chổ ăn, chổ ở và sẽ dốc hết sức làm việc trong nhà mà không cần được trả lương.Một hôm khi Nguyên Sâm đang đọc sách ở hồ sen cạnh nhà Đan Hy, gã nghe nàng gọi:“Sâm, nhìn nè.” Đan Hy thường hay gọi gã là “Sâm” như thế.
Mỗi lần từ Sâm được thốt ra từ miệng xinh đẹp của nàng, trái tim của gã lại lỗi đi vài nhịp.Cô thiếu nữ đang đùa nghịch xích đu cạnh hồ sen.
Xích đu này là gã làm cho nàng.
Gã rất khéo tay, chỉ một thoáng đã làm ra một mái chòi nhỏ gần hồ sen, lại còn tặng nàng xích đu được cột cẩn thận từ cây cổ thụ cao cạnh đó.
Nàng đung đưa xích đu, xích đu càng lên cao nàng càng phấn khích.
Nàng hét toáng lên, muốn kéo sự chú ý của chàng trai đang ngồi nhâm nhi ly trà trong mái chòi nhỏ.Chàng trai vừa ngước lên và bắt gặp ánh mắt sáng bừng của nàng.
Hai gò má đỏ ửng, ngay cả tai của gã cũng đỏ ửng.
Gã cúi mặt, thôi nhìn nàng và tiếp tục nhâm nhi ly trà.
Trái tim đập thình thịch thình thịch nhanh hơn bình thường.Lần khác, Nguyên Sâm đang tựa lưng vào gốc cây đọc sách, cuốn sách cổ cũ nát, nhưng trong tay gã lại giống như bảo bối khó tìm.
Cô thiếu nữ Đan Hy cúi xuống nhỏ giọng nói với gã:“Sâm này.
Đoán xem em vừa đi đâu.”Nguyên Sâm không nói chỉ chờ đợi người đẹp tiếp tục nói.
Với sự quen biết của cả hai, gã biết nàng không thể giữ bí mật quá lâu, nhất là với gã.Quả nhiên, Đan Hy vui vẻ nói:“Em vừa đi dạo phố, vui lắm.
Khắp nơi đều là lồng đèn.
Trung thu đến gần rồi đấy.”“Thì sao?”“Chàng không về thăm em gái sao? Chàng từng nói có em gái mà? Trung thu là ngày đoàn tụ mà.”Nguyên Sâm không dám nói vì Đan Hy nên mới không về thăm Nguyên Nương.
Chẳng may khi gã không có ở đây, nguy hiểm ập đến với nàng thì gã ân hận cả đời.
Gã không dám tưởng tượng đến viễn cảnh nàng sẽ ở bên cạnh ai đó không phải gã.
Gã thật sự muốn độc chiếm nàng cho riêng mình.Nguyên Sâm lo lắng:“Sẽ không sao chứ? Nếu ta đi rồi, nàng chỉ ở đây một mình thôi.”“Sâm ơi, khi chàng chưa đến đây, cô nương xinh đẹp này vẫn luôn một mình đấy nhé.
Em có thể tự bảo vệ mình mà.
Còn em gái của anh sẽ buồn lắm.
Lỡ như em ấy tưởng chàng bỏ rơi em ấy thì sao?”Nguyên Sâm dưới sự thuyết phục của Đan Hy đã mủi lòng.
Rõ ràng gã cũng quan tâm Nguyên Nương giống như quan tâm Đan Hy vậy.
Huống hồ đứa em gái của lão đang từ từ lớn nhanh và có khi nó sẽ không kiểm soát được sức mạnh của nó.Nguyên Sâm bùi ngùi chào tạm biệt Đan Hy.
Gã hứa nhất định sẽ trở lại trong thời gian nhanh nhất, sẽ không để nàng một mình cô độc.
Đan Hy gật đầu lịa lịa, tay thì đẩy gã rời xa.Phải chi Nguyên Sâm đừng rời đi, phải chi gã đừng rời xa nàng thì hay biết mấy.
Bởi vì khi gã trở về, nàng đã không còn là một thiếu nữ vui vẻ trước kia nữa.Ban đầu Nguyên Sâm tưởng Đan Hy giận dỗi mình vì rời đi quá lâu so với dự định.
Nhưng rồi gã nghe nàng buồn bã gục đầu xuống bàn và nói nhỏ:“Sâm này, tình yêu là gì? Trước đây em không biết tình yêu là gì, chỉ nghe mẹ nói tình yêu là thứ khiến tâm trí người ta phát điên vì nhung nhớ.”Nguyên Sâm thấp thỏm:“Nàng phải lòng ai rồi ư?”Đan Hy cười dịu dàng:“Đó là một chàng trai lạ, rõ ràng không phải là người ở đây.
Hôm hội đèn lồng, em đã gặp chàng ấy.
Trái tim em lạ lắm, cứ đập thình thịch, mặt nóng ran.
Trước đây em chưa từng cảm thấy như thế.
Chàng ấy còn tặng cho em chiếc đèn lồng xinh xắn nữa.”Đan Hy chỉ tay về chiếc đèn lồng được treo cẩn thận trên đầu giường với khuôn mặt rạng rỡ như ánh nắng ban mai.
Nguyên Sâm biết ánh mắt đó là gì.
Gã cũng đã nhìn Đan Hy với ánh mắt khao khát cháy bỏng đó.
Gã sợ hãi rồi.
Nỗi bất an đang trào dâng lên đến đỉnh đầu rồi, dường như đầu gã muốn bóc khói.
Chẳng hiểu sao lòng gã bức bối, nó biến thành cơn giận và gã bất giác nói thành tiếng:“Còn ta thì sao? Ta là gì của nàng?”Đan Hy kinh ngạc nhìn Nguyên Sâm.
Gã đoán do ánh mắt giận dữ của gã đã khiến nàng thoáng hoảng sợ.
Trong một phút gã đã muốn đè nàng xuống, dùng đôi tay siết chặt cổ nàng và tra ra gã đàn ông đã đánh cắp trái tim của nàng là ai.Đan Hy chân thành nói:“Em xem chàng như người thân.
Đối với em, chàng giống như một người anh trai.”“Ta không cần cái danh phận anh trai đó của nàng.”Nguyên Sâm hét vào mặt Đan Hy.
Lần đầu tiên gã nổi khùng với nàng.
Trong con ngươi lóe lên tia sát khí.
Gã âm thầm dùng thần lực thiêu rụi chiếc đèn lồng.
Nàng không kịp ngăn lại, chỉ đứng đó nhìn chiếc đèn lồng bị thiêu mất.Đan Hy quay sang Nguyên Sâm chất vấn:“Là chàng làm.
Tại sao chàng lại làm vậy? Đó là thứ mà ta yêu quý.”Nguyên Sâm dĩ nhiên không thừa nhận:“Không phải ta làm.
Nó tự dưng như thế.”“Ta biết chàng không phải con người, Sâm à.
Ta thông minh vừa đủ để nhận ra chàng là một người kỳ lạ.
Chàng có thể khiến hoa nở khi nó đã tàn, có thể khiến nước dần nóng lên chỉ một cái áp tay, có thể nối lại dây xích đu chỉ bằng cái chớp mắt.
Và cái cuốn sách chứa đầy chữ tượng hình mà chàng hay cất giấu, ta cũng đã từng nhìn qua rồi, đó là một cuốn sách giúp những người mang linh lực tự tu luyện sức mạnh.”Nguyên Sâm không dám nhìn thẳng mặt Đan Hy mà chỉ tiếp tục nghe giọng nói của nàng:“Ta đã không xa lánh vì sự kì lạ của chàng.
Ta vẫn giữ chàng ở bên cạnh mình.
Ta còn lo sợ em gái của chàng cũng mang linh lực như chàng sẽ không dễ dàng gì trong cái thế giới đó.
Ta đã khuyên chàng trở về xem em ấy thế nào.
Nhưng chàng đã làm gì hả? Chàng đã đốt mất thứ mà ta yêu quý.
Sâm à, chàng làm ta quá thất vọng.
Ta đối xử với chàng không đủ tốt hay sao?”Nguyên Sâm ngước lên nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Đan Hy rồi vồ lấy nàng, ôm chặt nàng trong vòng tay của mình.
Như sợ nàng sẽ đuổi gã đi, gã cứ giữ nguyên tư thế ấy, miệng thì thào:“Không.
Đan Hy, nghe ta đã.
Ta yêu nàng.
Đan Hy, ta yêu nàng.
Ngoài nàng ra ta không cần ai cả.
Vì thế, nàng hãy ở bên cạnh ta, quên tên đó đi.
Nàng không biết gì về hắn kia mà, hắn có tốt với nàng không, hắn có yêu nàng hay không nàng còn không biết kia mà.
Nàng chỉ cần nhìn ta thôi, nhé.”Lời của tác giả: Truyện gần kết thúc rồi mọi người ơi.
HuhuhuhuMình đang tham gia kỳ thi viết tiểu thuyết trên app Noveltoon với chủ đề thanh xuân - trùng phùng tình đầu.
Truyện mới của mình chỉ được đăng độc quyền trên app Noveltoon thôi.
Mỗi ngày sẽ đăng một chương.Chân thành mong các bạn đọc giả yêu thích Thanh kiếm của Quỷ cũng như Muội Nương hãy tham gia đọc – đánh giá và nhấn thích truyện mới (trên app) của mình nhé:Tên truyện: Chạy về phía ánh trăng.
Chắc phải vào tường Muội Nương (trên app) mới thấy được tên truyện.
Tại vì truyện mới nên chưa xuất hiện trên thanh tìm kiếm của app Noveltoon.Hay mọi người kết bạn fb với mình đi.FB tên Huỳnh Thảo Nguyên (Muội Nương) á,follow instagram: @muoinuong222 vàcả twitter (X): @HuuRuby để cập nhật chương mới nhất của các truyện mà mình viết..