Thanh Lâu Ký Sự

Ngụy Thần nghĩ, người hắn bội phục nhất đời này, nhất định chính là thiếu gia nhà hắn.

Ở bên ngoài đợi ước chừng nửa canh giờ, thiếu gia của hắn rốt cuộc từ trong phòng đi ra, quăng cho hắn một đống xiêm y. Hắn vừa cúi đầu nhìn
liền thấy, đây không phải chính là bộ xiêm y Lâm cô nương vừa mặc hay
sao? Hơn nữa, từ trong ra ngoài, không thiếu một chi tiết.

"Ta không nghĩ sẽ lại nhìn thấy bộ xiêm y này." Thiếu gia đối với hắn nói.

Hắn gật gật đầu, đang muốn bước đi, thiếu gia lại đột nhiên ngăn cản hắn.

Chỉ thấy thiếu gia thong thả bước đến trước mặt hắn, ở trong đống xiêm y rối loạn, lấy ra một cái yếm đỏ tươi.

Hắn không rõ nên nhìn thiếu gia nhà hắn.

Chí thấy thiếu gia nhà hắn trái xoa phải nắn trên cái yếm, nhưng lại như có ma thuật moi ra một xấp ngân phiếu.

Thiếu gia cười, quăng lại cái yếm cho hắn:" Không thể tưởng tượng
được nha đầu kia lại có không ít tiền riêng như vậy. A... Vừa vặn được
tám trăm lượng." Thiếu gia đem xấp ngân phiểu trên tay đút vào ngực áo,
đối với hắn nháy mắt nói:"Đây không phải thiên ý thì là gì?"

Ngụy Thần giật giật khóe miệng, không biết là có nên gật đầu hay không.

Nói đến cùng, đời này hắn bội phục nhất, chính là thiếu gia nhà hắn.

Cũng không biết sự thật có phải là thiên ý hay là do thiếu gia nhà
hắn liệu sự như thần, cuối cùng thiếu gia chỉ tốn đúng năm lượng bạc,
liền đem một mỹ nhân hương thơm ngào ngạt ôm về nhà.

Từ canh ba ngày hôm qua, thiếu gia nhà hắn đã kêu hắn chuẩn bị một
cái bao vải thật lớn, cùng nhau đứng phía ngoài tường Hoa Xuân lâu để
chờ.

Không nghĩ tới nửa ngày đợi vất vả, thực sự có người trèo từ cành cây qua tường Hoa Xuân lâu nhảy xuống dưới.

Cả màn diễn này, hắn đều xem rõ ràng từ đầu đến cuối. Thì ra là Huệ Lan cô nương đã mất tích một ngày!

Đợi đến khi Huệ Lan cô nương kia rơi xuống đất, thiếu gia cũng không
khách khí, trực tiếp nhét người vào bao tải, nghênh ngang khiêng về nhà.

Sau khi khiêng người về nhà, thiếu gia liền như lưu manh không khách
khí mở bao vải ra, kiểm tra người bên trong, tiếp đó liền cầm lấy tay
nải cùng với hắn đi vào hiệu cầm đồ của nhà mình.

"Chào buổi sáng, Trung thúc!" Thiếu gia bước vào hiệu cầm đồ, không
nói hai lời liền ném tay nải vào trong lòng Trung thúc:" Ta có một số đồ muốn cầm."

Trung thúc nhìn tay nải, cẩn thật liếc nhìn thiếu gia một cái, ông
nhún nhún vai, thật có lỗi, ông cũng không thể đoán ra được thiếu gia
nhà mình đang nghĩ muốn cái gì.

Trung thúc đem tay nải hướng đến trên bàn có ánh sáng nhất, mở tay
nải ra nhìn một đống xiêm y cùng trang sức, bắt đầu cầm lên xem xét tính toán, trong chốc lát ông ngẩng đầu lên, vươn hai ngón tay:" Hai trăm
lượng."

Ngụy Thần nhăn mặt, Trung thúc này, cư nhiên ngay cả thiếu gia cũng muốn lừa bịp.

Quả nhiên thiếu gia nhíu mày, trong chốc lát, lại nghe thấy thiếu gia nói:" Thêm ba mươi lượng!"

"Chỉ cỏ thể thêm mười lượng!"

"Hai mươi năm lượng!"

...

Ngụy Thần giật giật khóe miệng, xem ra thiếu gia nhà họ tâm tình rất tốt, thật đúng là tốt hơn bình thường!

Cuối cùng, song phương đều đồng ý với giá hai trăm mười sáu lượng.

Thiếu gia đem ngân phiếu cùng bạc vụn nhét vào ngực, Trung thúc đã đem biên lai cầm đồ viết xong xuôi, đem đưa qua.

Thiếu gia cũng không thèm nhìn tới một cái, trực tiếp nhìn hắn nói:" Hủy đi."

Hắn gật đầu nghe theo. Tốt lắm, hủy thi diệt tích, tương lai Huệ Lan
cô nương có hoài nghi, củng không tìm ra được một manh mối chứng cớ.

Ra khỏi hiệu cầm đồ, bọn họ bước vào một hàng bán xiêm y.

"Thiếu gia!" Người làm sau khi thấy thiếu gia liền lập tức khom lưng cúi chào, rồi việc ai người đó làm.

Chỉ thấy thiếu gia đi tới trước mặt chưởng quầy Nam thúc:" Ta hôm nay tới là muốn lấy xiêm y."

"Đã làm xong hết tất cả, thiếu gia!" Nam thúc cười như pho tượng
phật, đem một tay nải đưa cho thiếu gia:" Hàng thượng đẳng, thợ may cẩn
thận, chiếu theo đúng ý ngài phân phó, từ trong ra ngoài, không có chỗ
nào phải chê cả. Giá cũng rất hữu nghị, hai mươi lượng bạc."

Thiếu gia cười:" Nam thúc, ông xem, có thể hay không vì ta là thiếu gia mà bớt đi một ít, lợi cả đôi bên."

Ngụy Thần trong lòng thở dài. Ngài xác định mình chính là thiếu gia của cửa hàng này sao?

Nam thúc vẻ mặt khó xử.

Xem tư thái này của thiếu gia, là đang muốn mặc cả, nếu không Nam thúc đã có thể tặng không cho thiếu gia nhà mình.

"Như vậy đi. Thiếu ra người tùy ý đưa ra giá đi, nếu hợp tình hợp lý, ta liền lấy bán cho ngài. Nếu như giá ngài muốn quá thấp, ta cũng không còn cách nào khác."

Thiếu gia gật gật đầu, đem toàn bộ bạc vụn đưa cho Nam thúc:" Ta chỉ có từng này, tổng cộng mười sáu lượng."

Nam thúc nghĩ nghĩ, rồi gật đầu.

Thiếu gia cười đến cao hứng, đem tay nải ném cho hắn cầm, dẫn hắn đi vào nới cuối cùng – Hoa Xuân lâu!

Hồng ma ma ân cần chạy ra đón:" Lý công tử nha! Mau mau vào trong
này! Vẫn muốn Viện Viện tới tiếp đón sao? Ta đây liền đi gọi ngay."

"Không cần, ma ma, ta tới đây là tìm bà." Thiếu gia trả lời.

Hồng ma ma ngây ngốc:" Vậy... Lý công tử tìm ta?"

Thiếu gia còn thành thực gật đầu:" Tìm ma ma bàn luận kiếm lời."

Ngồi trên ghế trong sương phòng, thiếu gia thản nhiên dùng trà. Hồng ma ma đứng một bên, ngược lại có chút băn khoăn lo lắng.

"Đây là hai trăm lượng, mong ma ma hãy nhận lấy." Thiếu gia đem số
ngân phiếu cầm được từ tay nải của Lâm nương đưa đến trước mặt Hồng ma
ma.

Trên mặt Hồng ma ma lập tức tươi cười hớn hở:" Như vậy... Không biết Lý công tử muốn cái gì?"

Thiếu gia cười mở miệng, trong giọng nói không có chút gì là không xác định:" Khế ước bán mình của Huệ Lan."

Hồng ma ma cười ra tiếng:" Lý công tử ở đây là nói giỡn ta đi? Giá trị của Huệ Lan làm sao chỉ có hai trăm lượng này?"

"Ma ma hình như đã quên?" Thiếu gia nhẹ giọng nhắc nhở:" Huệ Lan đã chạy trốn khỏi Hoa Xuân lâu, đến nay còn không rõ."

Hồng ma ma nhíu mi, đột nhiên ngộ ra :" Huệ Lan ở nơi của ngài?"

Thiếu gia nhấp ngụm trà, cũng không phủ nhận.

"Lý công tử nên biết, làm gì cũng có luật lệ, nếu Huệ Lan ở trong tay ngài, vậy thì thỉnh cầu Lý công tử đem nàng trả về Hoa Xuân lâu." Ma ma nâng cao giọng nói.

Thiếu gia gật gật đầu:" Ta cũng biết đến quy củ của Hoa Xuân lâu, nên mới đến thảo luận với ma ma về khế ước bán mình của Huệ Lan. Bất quá,"
Hắn nhìn Hồng ma ma, cười đến có chút tà khí:" Nếu Hồng ma ma không muốn giao ra khế ước bán mình của Huệ Lan, ta cũng không thế ép buộc được.
Như vậy đi," Thiếu gia làm bộ thương lượng:" Hai trăm lượng này ma ma
nhận lấy, hoặc là đem khế ước bán mình của Huệ lan ra, hoặc là giao ra
khế ước đất của Hoa Xuân lâu này. Ma ma nên suy nghĩ cẩn trọng, đến lúc
đó đừng nói Lý Chí ta ỷ thế ức hiếp người, không cho ma ma một con đường sống."

Rõ ràng là ỷ thế ức hiếp người, còn làm bộ lời nói trong sạch, thiếu
gia thật đúng là lợi hại! Ngụy Thần thầm nói, Hồng ma ma bất đắc dĩ cảm
kích lại thức thời đem khế ước bán mình của Lâm Huệ Lan giao ra.

"Hủy đi." Đem khế ước bán mình quăng cho hắn, thiếu gia nhìn sắc
trời, đột nhiên quay đầu hỏi hắn:" Ngươi có phân phó người đến phòng ta
trông coi Huệ Lan hay không?"

Hắn ngây ngốc, hoàn toàn không nghĩ tới.

Thiếu gia nhìn biểu tình của hắn liền nghĩ nghĩ mọi việc thế là xong, nhanh chân hướng phía nhà mà chạy:" Huệ lan nếu tỉnh lại, bên cạnh lại
không có người trông chừng, không biết sẽ nháo thành cái dạng gì?"

Cũng may lúc trở về, Lâm Huệ Lan còn chưa tỉnh lại.

Lý Chí nhẹ nhàng thở ra, đưa tay sờ lên trán Lâm Huệ Lan xem xét:"
Hoàn hảo, không cảm lạnh. Ở trên cây ngây người một ngày một đem, chắc
đã mệt muốn chết rồi."

"Đưa tay nải cho ta, ngươi ra bên ngoài chờ." Hắn hướng Ngụy Thần vẫy vẫy tay.

"Thiếu gia." Ngụy Thần có chút không xác định hỏi:" Ngài muốn thay Lâm cô nương mặc quần áo sao?"

Lý Chí ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn một cái:" Không phải ta, chẳng lẽ là ngươi?"

Ngụy Thần vội vàng ngậm miệng, sau khi đưa tay nải cho Lý Chí liền ngoan ngoãn rời khỏi phòng ra bên ngoài đứng.

Đợi nửa canh giờ, ngay tại thời điểm hắn quyết định rời đi, Lý Chí mở cửa phòng, đi ra, quăng cho hắn một đống xiêm y.

Liếc mắt nhìn quần áo chỉnh tề của Lý Chí, Ngụy Thần nhịn không được
nhỏ giọng nói:" Thiếu gia, có thời điểm ta rất hoài nghi, ngài rốt cuộc ó phải là nam nhân hay không?" Đương nhiên, đó chính là thời điểm ở bên
cạnh Lâm cô nương.

Lý Chí đang muốn vào cửa liền xoay người lại:" Ngụy Thần." Hắn nhìn
Ngụy Thần, còn làm ra vẻ rất chân thực:" Biết vì sao ta là chủ tử của
ngươi không?"

Ngụy thần ngoan ngoãn lắc đầu.

Lý Chí tự kiêu cười cười:" Bởi vì ta biết, khi nào thì thu hồi vốn
đầu tư đã bỏ ra, mới có thể lấy được tiền lời lớn nhất. Lúc này đây,"
Ánh mắt hắn dời về phía trong phòng:" Ta không những muốn thu hồi vốn
gốc đã bỏ ra, mà còn cả thêm cả lãi, toàn bộ thu hồi một lần."

Ngụy Thần giương khóe miệng cười gượng, nói đi nói lại, người mà cả
đời này hắn bội phục nhất, chính là thiếu gia nhà hắn. Ngay cả tình cảm
cũng đều có thể đem ra kinh doanh mà sinh lãi, hắn không bội phục thiếu
gia nhà hắn thì còn bội phục ai đây


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui