Thanh Liên Chi Đỉnh Bản Dịch


Một lão giả áo bào đỏ có chút tò mò hỏi.

Thất Tuyệt đao hoàng có tiếng là võ si, đi khắp nơi khiêu chiến các Nguyên Anh tu sĩ khác.

Nhưng Thất Tuyệt đao hoàng lại có hành tung bất định, chỉ có rất ít người tận mắt nhìn thấy Thất Tuyệt đao hoàng.

Tu sĩ Nguyên Anh có thể cùngThất Tuyệt đao hoàng luận bàn, không ai ngoại lệ, toàn bộ đều là những Nguyên Anh tu sĩ nổi danh.“Lão phu lúc ấy đang bế quan, tình hình cụ thể như thế nào cũng không rõ ràng lắm.

Nghe nói Trần đạo hữu cũng đã từng cùng Thất Tuyệt đao hoàng luận bàn, Trần đạo hữu nói một chút đi.”Trần Ngang trầm ngâm một lát rồi nói: “Thất Tuyệt đao hoàng rất mạnh, hai chiêu đã đánh bại lão phu.”“Cái gì? Hai chiêu? Trần đạo hữu, ngươi không nói giỡn chứ?”Trần Ngang là một trong Thất tiên Nam Hải, Thất Tuyệt đao hoàng lại chỉ dùng hai chiêu đã đánh bại Trần Ngang.Trần Ngang hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Chuyện tự tổn hại mặt mũi, lão phu sẽ đem ra nói giỡn sao? Lão phu quả thật không phải là đối thủ của Thất Tuyệt đao hoàng.

Nếu là các ngươi chỉ sợ một chiêu cũng không tiếp được.

Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân.

Lão phu có thể cùng Thất Tuyệt đao hoàng luận bàn một lần, đời này sống cũng không uổng.”Nghe xong lời này, Nguyên Anh tu sĩ ở đây hai mặt nhìn nhau, mỗi người một thần sắc.…Trấn tiên tháp, tầng thứ hai mươi.Một mảng sa mạc mênh mông vô bờ, cuồng phong gào thét.

Bốn con cự mãng màu vàng có hình thể thật lớn chui ra từ bên trong sa mạc.

Chúng nó mở ra mồm máu to, đánh về phía bọn họ.

Trên trời cao còn có bốn con cự ưng màu vàng có hình thể thật lớn.

Cự mãng màu vàng máu chảy không ngừng, cự ung màu vàng cũng rơi xuống một ít lông chim.

Hiển nhiên, bọn nó đều đang bị thương.Trên không sa mạc có một cái hồ nước màu lam thật lớn, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đứng ở trên mặt hồ.

Trước người Uông Như Yên bày ra Kim liên cầm, ngón tay ngọc không ngừng lướt qua dây đàn, từng đạo âm ba vô hình bay ra.

Đánh về bốn phương tám hướng, tốc độ cực nhanh.Cự mãng màu vàng và cự ung màu vàng không thể tới gần bọn họ trong phạm vi trăm trượng.

Nhưng Uông Như Yên thì có thể chém chết chúng nó.“Phu nhân, thi triển một kích mạnh nhất đi! Mới chỉ là tầng hai mươi, chúng ta không nên lãng phí thời gian.”Vương Trường Sinh mở miệng nói.

Bọn họ liên thủ vượt ải, khó khăn quả thật cao.

Phiền toái nhất không phải là yêu ma quỷ quái được huyễn hoá đến, mà là pháp lực bọn họ đang ngày một tiêu hao.Trên người bọn họ mang theo không ít linh nhũ ngàn năm.

Nếu như không có nó, pháp lực của bọn họ đã sớm cạn sạch.Tầng thứ hai mươi có tám con hạ phẩm yêu thú bậc ba.

Muốn giết chết tụi nó quả thực hao phí không ít sức lực.Uông Như Yên gật gật đầu, bấm niệm pháp quyết.

Trên người nàng và Vương Trường Sinh sáng lên một trận lam quang chói mắt.

Đúng vậy, Quỳ thuỷ thâng quang, có thể cường hoá công kích.Khí tức của Uông Như Yên nhanh chóng được đề caoa, từ Kim Đan tầng bảy lên tới Kim Đan tầng chín.Một trận tiếng cầm khí thế hùng hồn vang lên.Một mảng lớn âm ba vô hình thổi quét mà ra, nhanh chóng xẹt qua thân thể bốn con cự điêu và bốn con cự mãng màu vàng.

Bốn con cự mãng rơi xuống từ giữa không trung.

Cự ưng màu vàng v chạm vào âm ba, cũng đồng đạng từ không trung rớt xuống.Phụ cận sáng lên một trận kim quang, hiện ra mấy chục chương ngọc bàn, trên mỗi một ngọc bàn đều là một kiện bảo vật.“Chúng ta tiếp tục vượt ải.”Bọn họ chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một trận mơ hồ.

Chợt xuất hiệ ở một mảng bình nguyên mênh mông vô bờ bến, vạn dặm không mây.Một tiếng sói tru thật lớn vang lên, ba con yêu lang hình thể thật lớn xuất hiện ở phía xa xa.

Rất nhanh vọt về hướng bọ họ.

Trời cao còn xuất hiện ba con cự ưng với hình thể thật lớn.

Yêu lang màu xanh và Cự ưng màu xanh đều la trung phẩm yêu thú bậc ba.Ngoài thân Uông Như Yên và Vương Trường Sinh sáng lên một trận lam quang chói mắt.

Khí tức của Vương Trường Sinh tăng vọt, từ Kim Đan tầng bảy tăng lên Kim Đan tầng chín.

Hai nắm tay hắn vừa động, lập tức bắn ra một quyền ảnh màu lam dài mấy trượng, đánh tới yêu lang màu xanh và cự ưng màu xanh, tốc độ cực nhanh.Yêu lang màu xanh nhanh chóng tránh được, phản ứng của chúng nó rất nhanh.Oành đùng đùng!Một tiếng gần rú thật lớn vang lên, vô số quyền ảnh đánh trên mặt đất, làm cho mặt đất xuất hiện thêm nhiều cái hố.Tiếng xé gió “Vù vù vù” vang lớn, vô số phong nhận đánh úp lại từ bốn phương tám hướng, tốc độ rất nhanh.Vương Trường Sinh vội vàng lấy ra Sơn hải châu, thả ra trùng trùng thuỷ mạc, bảo vệ bọn họ.

Hắn chà xát hai tay, bên ngoài thân xuất hiện vô số hồ quang màu lam.

Hoá thành mấy chục lôi mâu màu lam, đánh về phía yêu lang màu xanh và cự ưng màu xanh....Tầng thứ hai mươi hai, một ngọn núi cao vạn trượng, Vương Thanh Sơn sử dụng bảy thanh phi kiếm màu xanh giống hệt nhau, công kích một con cự tượng màu đỏ lớn bằng một ngọn núi nhỏ, đây là một con yêu thú thượng phẩm bậc ba.Cự tượng toàn thân màu đỏ, miệng phun ra màu đỏ hoả diễm, có cái vòi rất dài, hung hăng đập trên mặt đất.

Mặt đất lập tức xuất hiện một khe hở thật dài.Từng đạo kiếm khí màu xanh bổ lên trên người cự tượng màu đỏ, chỉ lưu lại vết kiếm nhợt nhạt.Vương Thanh Sơn nhíu mày, con yêu thú này da thô thịt dày.

Xem ra chỉ có thể sử dụng kiếm trận, diệt sát yêu thú này.Hắn bấm niệm pháp quyết, bảy thanh phi kiếm màu xanh hào quang đại trướng, phát ra từng đợt tiếng kiếm minh thanh thuý.Tiếng xe gió “Xẹt xẹt” vang lên, vô số kiếm khí màu xanh bay ra, rợp trời rợp đất đánh về phía cự tượng màu đỏ.Rống rống!Cự tượng màu đỏ phát ra tiếng rông quái dị, cái vòi dài ra thêm mấy chục lần, hung hắng đánh về phía phi kiếm màu xanh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận