Trần Dương hơi sửng sốt, hắn cũng thả thần thức ra tra xét, chỉ phát hiện khí tức của hai tu sĩ Kim Đan.Vương Thanh Sơn không định giải thích nhiều, vội vang truyền âm nói: “Có mai phục, mau gửi thư tín có Minh Nhân thúc công.”Tay áo hắn run lên, bay ra một thanh phi kiếm màu xanh.
Vang lên một trận tiếng kiếm minh, bảy thanh phi kiếm màu xanh hoá thành hơn một ngàn thanh phi kiếm.
Tiếp nối nhau công kích vào Hoàng Phong điện.Sau lưng hắn hiện ra vô số kiếm ảnh màu xanh, kiếm ảnh nhanh chóng thực thể hoá, xoay vòng một cái rồi hoá thành một con giao long màu xanh thật lớn.
Giương nanh múa vuốt nhào vào Hoàng Phong điện.Oành đùng đùng!Vang lên một trận gầm rú thật lớn, Hoàng Phong điện sụp xuống.
Năm đạo độn quang màu sắc khác nhau từ trong đó bay ra.Trần Dương khoát tay, một đạo hồng quang xuất hiện ở trời cao, hoá thành một đoàn hoả cầu thật lớn màu đỏ.
Giống như pháo hoa vậy, ở trên trời cao nở rộ.“Động thủ, theo ta, giết.”Trần Dương quát lạnh một tiếng, bấm niệm kiếm quyết.
Một trận tiếng kiếm minh trong suốt vang lên, bay ra ba thanh phi kiếm màu lam.
Mơ hồ một cái rồi hoá thành mấy trăm thanh phi kiếm, đánh về phía năm người Hiệp An.Cũng trong lúc đó, đệ tử Thái Nhất tiên môn đồng thời lấy ra pháp khí, công kích đệ tử Hoàng Phong môn.
Trong lúc nhất thời, vang lên tiếng chém giết không ngừng.Bên ngoài Hoàng Phong đảo, hư không chợt hiện lên một trận gợn sóng.
Lam quang chợt loé, Vương Minh Nhân và Lục Ngọc Hoàn xuất hiện.
Lục Ngọc Hoàn nhìn thấy ánh lửa màu đỏ ở Hoàng Phong đảo, thần sắc lo lắng, thúc giục: “Vương sư đệ , xem ra phu quân bọn họ xảy ra chuyện rồi.
Chúng ta mau ra tay tương trợ, nếu chậm trễ, chỉ sợ tính mạng bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.”Vương Minh Nhân gật gật đầu, lấy ra pháp bảo, công kích đại trận hộ đảo của Hoàng Phong đảo.Đúng lúc này, nước biển kịch liệt quay cuồng, hoá thành một thuỷ mạc màu lam thật lớn, bao bọc lấy toàn bộ Hoàng Phong đảo.
Vô số sương mù màu vàng hiện lên che kín cả toà đảo, hình thành hai vòng bảo hộ bao bọc Hoàng Phong đảo.Trên Hoàng Phong đảo, Vương Thanh Sơn sử dụng bảy thanh phi kiếm, giao đấu kịch liệt với haia con khôi lỗi thú hình thể thật lớn.Hoàng Phong môn có năm Kim Đan tu sĩ, một tu sĩ Kim Đan khống chế trận pháp.
Hiệp An và tên còn lại khống chế ba Khôi lỗi thú đối phó Vương Thanh Sơn.
Hai người còn lại đối phó Trần Dương.Vương Thanh Sơn chỉ cảm thấy dưới thân truyền đế một cỗ trọng lực cường đại.
Thân thể không tự chủ truỵ xuống dưới.Hư không trên đỉnh đầu dao động, một bàn tay to lớn màu vàng xuất hiện giữa không gian trống rỗng, chụp về phía đầu hắn.Năm đạo hoàng quang chói mắt đánh úp từ phía chính diện, tốc độ rất nhanh.Vương Thanh Sơn nhướng mày, bấm niệm kiếm quyết.
Trên người lao ra một cỗ kiếm ý kinh người, một mảng lớn kiếm khí màu xanh xuất hiện quanh thân hắn, đánh tới bốn phương tám hướng.Oành đùng đùng!Vô số kiếm khí màu vàng và bàn tay màu vàng bị kiếm khí màu xanh đánh vỡ nát, bộc phát ra một cỗ khí lưu cường đại, khói bụi cuồn cuộn.Vương Thanh Sơn nhân cơ hội này bay lên trời cao, biến đổi kiếm quyết.
Hơn một ngàn thanh phi kiếm màu xanh quay vòng quanh hắn, đánh tới hai người Hiệp An.Sắc mặt Hiệp An lạnh lùng, lấy ra một lệnh kỳ màu vàng lớn bằng bàn tay.
Nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, mặt lệnh kỳ nở rộ hào quang chói mắt, lệnh kỳ dần dần bành trướng.Tiếng xé gió mãnh liệt vang lên, một cơn lốc lớn màu vàng tuôn ra, nghênh hướng đánh úp lại phi kiếm màu xanh.
Một người nam áo vàng khác lấy ra ba thanh tiểu xoa màu vàng.
Hoá thành vô số xoa ảnh, dẫn theo một trận tiếng xe gió đánh về phía phi kiếm màu xanh.Lượng lớn phi kiếm màu xanh bị đánh vỡ nát, hoá thành nhiều điểm thanh quang biến mất.
Phi kiếm màu xanh nhập vào bên trong cơn lốc, giống như cát rơi vào biển lớn, một chút tiếng vang cũng không có.Khoé miệng Vương Thanh Sơn hiện lên một chút châm chọc, biến đổi kiếm quyết.
Hơn trăm thanh phi kiếm màu xanh xoay tròn, vây hai người Hiệp An ở bên trong.Hơn trăm thanh phi kiếm màu xanh bỗng trở nên mơ hồ, chỉ còn lại bảy thanh.
Mỗi một thanh phi kiếm đều có linh khí bức người.Bảy thanh phi kiếm màu xanh rất nhanh xoay tròn, phát ra một trận tiếng kiếm minh trong suốt.
Vô số phi kiếm màu xanh từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, bổ về phía hai người Hiệp An.“Kiếm trận!”Hiệp An nhướng mày, bàn tay vừa lật, huyết quang chợt loé.
Một viên châu màu máu xuất hiện trên tay hắn, bên ngoài có lộ chút văn lộ màu bạc.Phiên kỳ màu vàng trong tay hắn nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, cuồng phong gào thét.
Một cơn lốc lớn màu vàng bay ra, hoá thành một con phong mãng lớn dài hơn mười trượng.
Hắn ném một viên châu màu máu lên phía trước, phong mãng màu vàng há mồm máu to, nuốt lấy viên châu màu đỏ.
Sau đó đánh về phía đối diện.Người nam áo vàng sử dụng ba thanh xự xoa màu vàng, thả ra trùng trùng xoa ảnh, nghênh hướng đánh úp lại phi kiếm màu xanh.Oành đùng đùng!Tiếng gầm rú thật lớn vang lên, cường đại khí lưu thổi quét tới bốn phương tám hướng.Phong mãng màu vàng bị vô số kiếm khí màu xanh đánh vỡ nát, hoá thành một cơn lốc cường đại.
Một viên châu màu máu bắn ra, nháy mắt xuất hiện trước mặt một thanh phi kiếm màu xanh, cách nhau không đến mười trượng.Vô số phi kiếm màu xanh chém lên trên viên châu, chợt bộc phát ra một đoàn huyết quang chói mắt., che kín phạm vi hơn trăm trượng.Vương Thanh Sơn nhướng mày, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, linh tính của một thanh phi kiếm bị tổn hao.
Giống như bị thứ gì đó làm vấy bẩn.
Một thanh phi kiếm có vấn đề, uy lực của kiếm trận sẽ bị giảm sút.Một tiếng gầm rú thật lớn vang lên, một con phong giao màu vàng dài hơn ba mươi trượng vung đuôi lắc đầu bay đến, hất tung bảy thanh phi kiếm.Kiếm trận Vương Thanh Sơn vừa mới bày ra, cứ như vậy bị phá vỡ..