Thanh Liên Chi Đỉnh Bản Dịch


Đông Hoang, Thái Nhất tiên môn.Một ngọn núi lớn cao chọc trời, đỉnh núi có một lâm viên cực rộng, bên trong là một tòa sân u tĩnh.Trần Hai Tân ngồi ở thạch đình ven biển, chau mày.

Trần Tương Nhi quỳ gối trước mặt hắn, khóc thành dòng sông, Từ Tử Hoa đứng ở một bên, thần sắc có chút xấu hổ.“Được rồi, đừng khóc.

Nếu không phải ngươi bụng dạ hẹp hòi, ngay cả hắn và nữ tu sĩ khác nói một câu phải quấy rầy nửa ngày, hắn sẽ hưu ngươi sao?”Trần Hải Tân nhíu mày, không chút khách khí khiển trách.“Chuyện chính ngươi đã làm sai.

Còn không biết tỉnh lại, khóc có thể giải quyết được vấn đề sao?”Từ Tử Hoa ngượng ngùng cười nói: “Trần sư muội, chuyện tình này Minh Nhân làm không đúng.

Giao bất nghiêm sư chi noạ, ta tay hắn bồi tội với người.

Chờ hắn trở về, ta nhất định để hắn nhận lỗi với ngươi.”“Nhận lỗi liền xong sao? Chuyện tốt chưa ra khỏi cửa,chuyện xấu truyền ngàn dặm.

Hiện tại ai cũng biết ta bị hắn lưu.

Bọn họ đều nói là do ta không phải, rõ ràng là hắn bị hồ ly tinh câu dẫn, một cước đá văng ta.

Ta thừa nhận là trước kia ta bụng dạ hẹp hòi, ta đều nói với hắn là ta nguyện ý sửa, mọi chuyện ta đều có thể theo hắn.

Hắn chính là không muốn, trở mặt.”Trần Tương Nhi rít gào, khóc lớn.Nàng là ngươi sĩ diện rất cao, trước kia Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng lén lui tới, Trần Tương Nhi có thể cho rằng không nhìn thấy, nàng thậm chỉ tỉnh ngộ lại.

Hướng đồng môn thỉnh giá vợ chồng chung chi đạo.

Nhưng mà Vương Minh Nhân quyết tâm hưu nàn, không ít đồng môn biết nàng bị hưu, đều lén nói xấu nàng.

Rất ít người nói Vương Minh Nhân không phải, không có biện pháp.

Vương Minh Nhân sau khi thành thân, Trần Tương Nhi thường xuyên vì một chút mà giở tính ghen tuông.

Trước mặt người khác để cho Vương Minh Nhân sượng mặt, rất nhiều đông môn đều có thể thấy được, chỉ là không nói rõ.Điểm quan trọng nhất là, Trần Tương Nhi vốn thanh danh không tốt, lòng dạ hẹp, bụng dạ hẹp hòi.Vương Minh Nhân đối với người ngoài thành khẩn, vui với trợ nhân, với đồng môn ấn tượng rất tốt, phong bình không sai.

Dư luận là nghiêng về một phía, thực rất ít người đồng tình với Trần Tương Nhi, thậm chí còn có một vài đồng môn nói Trần Tương Nhi là hồng hạnh vượt tường, Trần Tương Nhi tức giận đến chết khiếp.Nàng để tay lên ngực tự hỏi, ngoại trừ thích ăn giấm chua, nàng thực không làm chuyện gì có lỗi với Vương Minh Nhân.

Nàng đi mọi địa phương để chấp hành nhiệm vụ đều muốn cấp đầy đủ tài nguyên tu tiên cho Vương Minh Nhân.

Vì Vương Minh Nhân, nàng bắt đầu thay đổi mình, cùng đồng môn hoà thuận ở chung, nhưng mà nàng đã làm cho người ta có ấn tượng định hình, một chốc, không ai tin tưởng.“Tốt rồi, khóc sướt mướt, còn ra thể thống gì.

Từ sư điệt, chuyện này không liên can với ngươi, ngươi trở về đi! Lão phu sẽ không làm khó dễ ngươi.”Trần Hải Tân khoát tay áo, dặn dò nói.Từ Tử Hoa trong lòng lộp bộp một chút, nhưng mà hắn biết tính tình Trần Hải Tân, hắn càng không tức giận, tức là hắn càng tức giận.“Trần sư thúc, Minh Nhân có thể là nhất thời xúc động, ta cam đoan…”Từ Tử Hoa muốn thay Vương Minh Nhân biện giải, Trần Hải Tân đã Kết anh, địa vị không thể sánh nổi.

Nếu hắn muốn gây khó dễ với Vương Minh Nhân, Vương Minh Nhân tuyệt đối không có ngày lành."Ta nói rồi ngươi trở về đi!"Trần Hải Tân sắc mặt nhất thời lạnh xuống, hắn lúc trước hắn đồng ý việc hôn nhân đồng môn, gầy nhất là không biết Tây Môn Phượng tồn tại.

Thứ hai Vương Minh Nhân phong bình tốt lắn, Từ Tử Hoa lúc trước có ân tình với hắn, hơn nữa Trần Tương Nhi thanh danh không tốt, nàng để ý người khác, người khác chướng mắt nàng.

Trần Hải Tân lúc này mới đồng ỳ hôn nhân này, ai ngờ được rằng Vương Minh Nhân hưu Trần Tương Nhi.Trần Hải Tân chỉ có một vị hậu nhân là Trần Tương Nhi, ngâm trong miệng sợ tan, nâng trên tay.

Vương Minh Nhân lợi dụng Trần Tương Nhi, một cước đá văng Trần Tương Nhi, cùng tình nhân cũng đồng quy lại, Trần Hải Tân tự nhiên có thể sẽ không quên đi như vậy.Từ Tử Hoa thấy Trần Hải Tân túc giận, không dám nói gì nữa, cúi người hành lễ, xoay người rời khỏi.“Con thành thật trả lời cho ta, con có làm chuyện có lỗi với sự tình của hắn?”Trần Hải Tân trầm giọng hỏi.“Tôn nhi lấy tâm ma thề.

Tôn nhi chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với chuyện tình của hắn.

Con đi các nơi chấp hành nhiệm vụ, con đều muốn giúp hắn mua tài nguyên tu tiên.

Con thừa nhận, con thích ăn dấm chua, đó là do con rất thích hắn.

Tổ phụ, ngài đừng làm tổn thương đến hắn, để cho hắn theo con quay về là được, con cam đoan về sau đều có thể nghe hắn, con không thể không có hắn.”Trần Tương Nhi nức nở nói, nàng không nghĩ cùng Vương Minh Nhân tách rời ra, Vương Minh Nhân chính là mặt mũi của nàng, là kiêu ngạo của nàng.“Nếu hắn quyết tâm không chịu quay về với ngươi.”Trần Tương Nhi hít một hơi thật sâu nói: “Thứ ta không chiếm được, người khác cũng đừng mơ tưởng có được.”“Lão phu đã biết, con nhớ kỹ lấy, mọi thứ y theo môn giới luật làm việc, nếu con dám can đảm làm trái với môn quy, thứ cho lão phu thứ nhất không buông tha cho con, đừng vu khống hắn làm chuyện tình ngu xuẩn.

Con hiện tại cần phải cố gắng tu luyện, một mặt cầu xin hắn, hắn ngược lại sẽ khinh thường con thêm.

Nhớ kỹ, tu tiên giới thực lực vi tôn.”Trần Tương Nhi xoa xoa nước mắt nói: “Con nuốt không trôi cục tức này.

Con đối với hắn tốt như vậy, hắn hưu con, không có người chỉ trích hắn còn chưa tính, ngược lại còn vu tội con hồng hạnh vượt tường.

Trần Tương Nhi ta trong mắt bọn họ là loại người này sao?”Trần Hải Tân sắc mặt nghiêm, không chút khách khí khiển trách; “Nuốt không trôi ngươi cũng nuốt xuống đi.

Bản tông muốn liên hợp với thế lực khác để thành trừ Yêu tộc, đây là chuyện đại sự quan trọng nhất của bản tông, cũng là thời cơ khai sáng vạn thế cơ nghiệp của bản tông, ai dám ngàn chân, thì sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của bản tông.

Chất tử cháu dâu hắn đồng thời Kết anh dẫn phát dị tượng.

Chưởng môn sư huynh sẽ không đáp ứng, nếu lấy việc y theo giới luật môn quy làm việc, chỉ cần phù hợp với giới luật môn quy, cho dù tổ sư gia hiện thế, lão phu cũng dám dựa vào lí lẽ biện luận.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận