“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, nếu các ngươi có thể giết một gã dị tộc Nguyên Anh kỳ.
Đồng dạng có thể lĩnh thêm một món bảo vật, giết được càng nhiều dị tộc Nguyên Anh kỳ, công lao sẽ càng lớn.
Nếu đánh tan dị tộc, thời điểm phân phối địa bàn, có thể đạt được càng nhiều địa bàn.”Lý Thiên Dương ý vị thâm trường nói.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên lệ thuộc cứ điểm này của hắn, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nếu có thể lập công, hắn cũng có thể có được một ít công lao.Vương Trường Sinh gật gật đầu nói: “Chúng ta rõ ràng, Lý đạo hữu, tộc nhân của chúng ta còn cần ngươi chiếu cố.”Hơn nửa khắc đồng hồ sau, năm người Vương Trường Sinh và mười Kim Đan tu sĩ lợi dụng Truyền tống trận rời khỏi Kim Long đảo....Đông Hoang, một mảng bình nguyên rộng mở.Hai toà đại thành đứng vững trên bình nguyên, cách nhau xa vạn dặm.Trên tường Cự yêu thành, Tiêu Diêu kiếm tôn và hơn mười Nguyên Anh tu sĩ đứng ở trên tường thành, ánh mắt ngưng trọng.
Nhìn về phía đối diện xa xa, Vương Thanh Sơn và hơn mười Kim Đan tu sĩ vây bên người đám người Tiêu Diêu kiếm tôn.Bên tay trái Vương Thanh Sơn là Liễu Mị Nhi, tay phải là một người nam trung niên thân hình cao lớn và một thanh niên áo bào đen gầy như cây sậy trúc.Người nam trung niên mặc áo mãng bào đỏ, trên người tản mát ra hương thảo dược thản nhiên, Lâm Vân Long, Kim Đan tầng tám.Thanh niên áo bào đen khuôn mặt lạnh lùng, hai hàng lông mày như đao.
Là đại sư huynh mới của Vạn quỷ cốc, Tống Mị, Kim Đan tầng tám.Bên người Liễu Mị Nhi, còn lại là Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam.Ngoại trừ ba người Vương Thanh Sơn, Lâm Vân Long còn mời thêm Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam.
Trịnh Nam có một môn linh thuật độc môn, có thể nhiếp lòng người.
Thời khắc mấu chốt có thể phát huy tác dụng.
Trình Chấn Vũ là kiếm tu, vợ chồng bọn họ liên thủ, chém giết quá nhiều bán yêu Kim Đan kỳ.
Tại chiến trường ở đây cũng có chút danh tiếng.Sáu người liên thủ, Lâm Vân Long cũng không tin giết không chết được Trình Khiếu Thiên.
Đạo lữ song tu đồng cam cộng khổ chết thảm trên tay Trình Khiếu Thiên.
Lâm Vân Long hận không thể ăn tươi nuốt sống Trình Khiếu Thiên, trong mắt tràn đầy sát khí.Tiêu Diêu kiếm tôn và mười tu sĩ Nguyên Anh bay ra khỏi Cự yêu thành, mười Nguyên Anh kỳ Yêu tộc cũng bay lên trời cao.“Diệp đạo hữu, các ngươi lần này quyết chiến sao?” Không sợ đánh thua sao?Một thiếu vụ váy xanh cười khẩy nói, trên y phục nàng thêu mấy con rắn nhỏ màu xanh trông rất sống động.“Thanh phu nhân, Yêu tộc các ngươi giết Nhân tộc chúng ta, hiện tại là thời điểm tính món nợ này với các ngươi.”Tiêu Diêu kiếm tôn nghiêm mặt nói.“Hừ, cá lớn nuốt cá bé mà thôi.
Bớt nói lời thừa, muốn đánh thì đánh, nơi này lưu cho tiểu bối đi.”Thiếu phụ váy xanh thả người bay về hướng trời cao, Tiêu Diêu kiếm tôn không chút sợ sệt, hoá thành một đạo độn quang màu xanh đuổi theo.Đám người Lâm Tư Nhược đều tìm kiếm mục tiêu, bay về hướng trời cao.Rất nhanh, trời cao liền truyền đến một trận gầm rú thật lớn, khí lưu cuồn cuộn.“Giống trống, xuất chiến.”Trên tường cự yêu thành vang lên một trận tiếng trống trầm thấp, mười mấy Kim Đan tu sĩ thả mình bay ra.
Trình Khiếu Thiên dẫn dắt mười mấy bán yêu Kim Đan kỳ nghênh chiến, mấy chục yêu thú bậc ba theo ở phía sau.Vô số tu sĩ cấp thấp lao ra khỏi Cự yêu thành, cùng yêu thú cấp thấp giao chiến.Tu sĩ nhân tộc tốp năm tốp ba tụ tập đến cùng nhau, bố trí chiến trận đối địch.
Yêu thú cũng căn cứ vào thuộc tính mà sắp xếp, cách thật xa phóng thích pháp thuật công kích người tu tiên.Trong lúc nhất thời, các loại linh quang pháp thuật bạo liệt nổ ra giữa không trung.
Giống như pháo hoa vậy, tiếng hô giết vang lên đến tận trời.Trình Khiếu Thiên ngồi trên lưng một con cự hạc màu đỏ, bên người còn có thêm mười bán yên Kim Đan kỳ, thực lực mạnh mẽ.Trong hư không chợt sáng lên đủ loại màu sắc linh quang, hoá thành đủ đoá hoa đủ mọi màu sắc.
Trong một trận tiếng xé gió rợp trời rợp đất bay tới Trình Khiếu Thiên.Tống Mị lấy ra một mặt cốt phiên màu trắng, nhẹ nhàng sáng lên.
Tiếng gào khóc thảm thiết vang lớn, một mảng lớn quỷ ảnh màu đen bay ra, đánh về phía đối diện.Trịnh Nam và Trình Chấn Vũ đứng ở trên một đoàn mây màu trắng.
Trịnh Nam hết sức chuyên chú đàn tấu, từng đạo phong nhận màu lam bắn ra.
Giống như lưu tinh rơi xuống đất vậy, đánh về hướng đối diện.Trình Chấn Vũ lấy ra bốn thanh phi kiếm màu vàng, mũi kiếm đối nhau, hợp thành một cái vòng tròn, rất nhanh xoay tròn.
Hoá thành một đạo cầu vồng màu vàng, thẳng đến Trình Khiếu Thiên.
Nơi nào cầu vồng màu vàng đi qua, hư không đều vang lên một tiếng xé gió chói tay.Vương Thanh Sơn lấy ra chín thanh phi kiếm màu xanh, chín hoá mười tám, mười tám hoá ba sáu,…Rất nhanh, hơn một ngàn thanh phi kiếm màu xanh xuất hiện ở trước ngươi hắn.
Mỗi một thanh đều giống như thật thể vậy, phát ra từng đợt tiếng kiếm minh trong suốt.“Đi.”Hơn một ngàn thanh phí kiếm màu xanh chém tới Trình Khiếu Thiên, giống như vạn tên cùng phát, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.Lâm Vân Long lấy ra một bình sứ màu đỏ, phun ra mảng lớn hoả diễm.
Hoá thành một con hoả giao với hình thể thật lớn, đánh về phía đối diện.“Nhiều người như vậy muốn giết ta, hắc hắc, ai giết ai còn chưa nhất định đâu! Giết cho ta.”Trình Khiếu Thiên cười hắc hắc nói, trong mắt tràn đầy sát khí.Mười bán yêu Kim Đan kỳ tản ra, hai đối một, hơn nữa còn có yêu thú bậc ba phụ trợ, hai bên kịch chiến tại một chỗ.Trình Khiếu Thiên lấy ra một thanh mạch đao kim quang lập loè, trên mạch đao có khắc một con yêu lang màu vàng rất sống động.
Hai tay hắn nắm chặt, nhẹ nhàng huy động, tiếng xe gió nổi lên bốn phía, cuồng phong gào thét.
Đoá hoa và cuồng phong kịch liệt va chạm vào nhau, đều bạo liệt mở ra..