Thanh Liên Chi Đỉnh Bản Dịch


“Đúng rồi, cô thái nãi, tôn nhi có mấy viên linh trùng linh noãn thuộc tính lôi.

Tôn nhi ấp trứng không được, giao cho cô thái nãi ấp trứng.”Vương Thanh Linh tiếp nhận ngọc hạp, gật gật đầu, để cho Vương Hữu Vi lui xuống.“Mạnh Bân, hai quả linh trùng trứng này ngươi áp đi.

Ngươi không phải là muốn chăn nuôi mấy linh trùng thuộc tính noãn sao?”Vương Mạnh Bân hơi hơi sửng sốt nói; “Cô cao tổ mẫu, Hữu Vi thúc không phải nói là ấp trứng không được sao? Sau khi ngươi ấp trứng lại cho tôn nhi đi.”Vương Thanh Linh cười nói: “Hắn khôn khéo thật, nói là không ấp trứng được nhưng thật ra rất dễ dàng ấp trứng.

Ta dám cam đoan linh trùng này khẳng định là linh trùng ở trên thiên địa kỳ trùng bảng.

Hữu Vi là Thu Hồng chân truyền, tặng lễ tuyệt đối sẽ không nói sở lễ vật nhiều quý giá ngươi ấp trứng sẽ biết.”Nghe được năm chữ “Thiên địa kỳ trùng bảng”, sắc mặt Vương Mạnh Bân vui mừng, cảm ơn một tiếng rồi nhận trùng noãn.Trong một toà sân yên lặng, trung tâm sân là một hồ nước lớn.

Một toà thanh sắc lầu các ba tầng đứng ở trung tâm hồ.Bên cạnh thanh sắc lầu các có một thanh sắc thạch đình.

Diệp Hải Đường ngồi ở bên trong thạch đình, thần sắc lạnh nhạt.Không quá bao lâu, viện môn bị đẩy ra, một người nam trung niên tầm bốn mươi đi đế.Người nam trung niên mặc hắc sắc huyền phụ,c gầy như gậy trúc.

Bên hông có một các hắc sắc hồ lô, trên người tản mát ra một cỗ âm lãnh khí tức.“Diệp tiên tử, ngươi cẩn thận quá.

Mỗi lần gặp mặt đều ở chỗ của ngươi, còn bày ra trận pháp.

Hẹn ngươi gặp mặt ở trà lâu ngươi cũng không chịu.”Người nam trung niên cau mày nói, nghe giọng điệu của hắn thì có vẻ hắn quen biết Diệp Hải Đường.“Chúng ta vốn chính là bình thuỷ tương phùng.

Ngay cả bằng hữu đều chưa phải tới, theo như nhu cầu mà thôi.

Thế nào, vật của ta muốn mang đến sao?”Diệp Hải Đường lãnh nghiêm mặt nói.

Người nam trung niên kia là Trần Trạch, Kim đan tầng sáu.

Hắn là một quỷ tu, Diệp Hải Đường một lần kết bạn với người Kim đan tu sĩ này.Trần Trạch cười hắc hắc, bàn tay vừa lật noi.

Môt các hắc sắc ngọc hạp xuất hiện ở trên tay.

Mặt trên dán một tấm ngân sắc phù triện, cổ tay nhoáng kên một cái đêm hắc sắc ngọc hạp bay về phía Diệp Hải Đường.Ống tay áo Diệp Hải Đường run lên, từng cổ cuồng phong xuy phất ra, hặc sắc ngọc hạp từ từ đáp xuống mặt nước, cách Diệp Hải Đường ba trượng.Một con viên hầu khôi lỗi từ trong đáy hồ nước ngoi lên, tay trái bắt lấy ngọc hạp, tay phải tứ khai ngân sắc phù triện.

Từ trong đó lấy ra một khối hắc sắc tinh thạch lớn bằng quả dưa hấu.Hắc sắc tinh thạch vừa xuất hiện, bốn phía nhất thời khởi đến một trận âm phong.Nhìn thấy Diệp Hải Đường cẩn thận như thế, Trần Trạch nhíu mày.Diệp Hải Đường buông ra thần thức, cần thận quét nhìn một chút tinh thạch àu đen.

Sau khi xác nhận không có vấn đề liền hỏi Trần Trạch:“Khối Huyền âm này ta muốn, ngươi muốn trao đổi cái gì?”Trần Trạch mỉm cười, thành khẩn nói: “Tại hạ phát hiện một chỗ động phủ cổ tu sĩ, muốn cho Diệp tiên tử…”Lời nói hắn còn chưa nói xong thì đã bị Diệp Hải Đường chặn: “Muốn mời ta cùng đi bài trừ cấm chế? Thật có lỗi, không có hứng thú.”“Diệp tiên tử hiểu lầm, chúng ta không thân chẳng quen, tại hạ cũng sẽ không mời Diệp tiên tử bài trừ cấm chế.

Tại hạ có được một viên linh thú đản, nghe nói Bách Linh tiên tử am hiểu khu trùng ngự thú.

Không biết có thể mời Diệp tiên tử hỗ trợ, để cho Bách Linh tiên tử hỗ trợ ấp trứng linh thú đản.

Tại hạ thử rất nhiều loại biện pháp, cũng không có thể ấp trứng.”Trần Trạch vừa nói, một bên lấy ra một quả linh thú đản lớn bằng quả bó đỏ nhỏ.Diệp Hải Đường mày liễu nhíu chặt, nghi hoặc nói: “Yêu cầu của ngươi hẳn không đơn giản như vậy? Ngươi có thể là nói giỡn hay không.

Nếu ấp trứng không làm được thì sao bây giờ?”“Đơn giả? Diệp tiênt ử nói đùa, tại sao tại hạ hao phí mấy chục năm thời gian cũng không có cách nào ấp được trứng.

Đương nhiên, nếu là ấp trứng không được, quên đi, Huyền âm tinh đưa ta một nửa.”Diệp Hải Đường nhìn thẳng chằm chằm vào Trần Trạch trầm giọng hỏi: “Ngươi không sợ ta làm chuyện gì trái với điều ước sao? Nếu là ấp trứng ra linh cầm đặc thù nào đó, ngươi không sợ ta lấy làm của riêng sao?”“Hắc hắc, tại hà là tin tưởng Diệp tiên tử, tại hạ không thể so với Diệp tiên tử.

Tại hạ là tán tu, vô câu vô thúc.”Lời nói này của Trần Trạch rất rõ ràng.

Nếu Diệp Hải Đường đổi ý, hắn có thể tìm đến Vương gia gây phiền toái.Hắn có lẽ không làm gì được tu sĩ Vương gia bậc cao.

Đối phó với Vương gia tu sĩ cấp thấp không là vấn đề gì.

Tu tiên muôn phái vài gia tộc tu tiên không muốn trêu chọc nhất chính là vô câu vô thúc tán tu bậc cao.

Tán tu không có chỗ ở cố định, bọn họ mười phần mang thù.

Mỗi thế lực đả thương một tán tu bậc cao, mấy trăm năm sau, tán tu tiến vào Nguyên Anh kỳ,lấy đại thần thông tiêu diệt thế lực lớn.

Loại ví dụ này không hề thiếu, tồn tại rất chân thật.Diệp Hải Đường sắc mặt lạnh lùng nói: “Ngươi uy hiếp ta? Hay là uy hiếp Vương gia chúng ta?”“Diệp tiên tử nói đùa.

Tại hạ nào dám uy hiếp ngươi.

Chỉ là người không tín thì không lập, làm người hay là muốn giảng thành tín.

Nhắc nhở Diệp tiên tử một câu, Trần mỗ biết đây là linh thú đản gì, mong rằng Diệp tiên tử không lấy linh thú khác lừa gạt ta.”Diệp Hải Đường sắc mặt âm tình bất định, cân nhắc nửa ngày rồi nói: “Được rồi, ta đáp ứng giúp ngươi chuyện này.

Huyền âm tinh ngươi lấy lại trước.

Nếu là ấp trứng linh thú, ngươi đem Huyền âm tinh lại cho ta.

Không ấp được trứng, ta cũng không cần đồ vật của ngươi.”Viên hầu khôi lỗi thú đang cầm hắc sắc ngọc hạp, đi về phía Trần Trạch, Trần Trạch thu hồi hắc sắc ngọc hạp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận