Thanh Liên Chi Đỉnh Bản Dịch


“Nói như vậy, Trường Tuyết hẳn là bị Bách Linh môn không chế.

Bách Linh môn đã muốn chúng ta không cùng tứ tông Đại Tống thân thiết.

Cõ lễ khối địa bàn Ninh Châu này là Bách Linh môn muốn.

Vương gia chúng ta cùng nhiều gia tộc tu tiên đám cưới.

Nếu mà Vương gia chúng ta nguyện ý gia nhập vào Bách Linh môn, thì hẳn là có thể mượn sức để các gia tộc tu tiên khác gia nhập vào Bách Linh môn.

Có lẽ đây là nguyên nhân Bách Linh môn khống chế Trường Tuyết.”Vương Diệu Tổ bình tĩnh phân tích.“Gia gia nói không sai, nhưng lý do này thật ra là giải thích vì sao Bách Linh môn lại phải khống chế Nhị tỷ.

Nhưng mà bọn họ còn có tin tưởng lớn là xâm chiến Tống quốc, chúng ta vốn là nhân sĩ Tống quốc, đột nhiên đầu nhập vào Ngụy quốc, tứ tông Tống quốc có thể sẽ không từ bỏ ý đồ.

Vạn nhất Bách Linh môn không dám đảm đương.

Vương gia chúng ta sẽ ngập đầu trong tai ương.”Vương Diệu Thông lắc đầu nói: “Ngũ tông Ngụy quốc lấy tự tin từ đâu đến thì ta không biết, nhưng Bách Linh môn thông qua Trường Tuyết để cảnh báo chúng ta, hẳn là không phải để cho chúng ta quy nhập vào.

Còn nữa, gia nghiệp chúng ta lớn như vậy, hơn một trăm người tu tiên đều đột nhiên biến mất, tứ tông Tống quốc một khi phát hiện thì không có khả năng bỏ qua phàm nhân của chúng ta ở thế tục.


Quan trọng nhất là, hiện tại thế cục không có rõ ràng, vạn nhất Ngụy quốc không xâm chiếm được Tống quốc, nếu tùy tiện đầu nhập vào Bách Linh môn, gia tộc có thể ngập đầu trong tai ương.

Ta đề nghị chúng ta nên bắt đầu trữ hàng vật tư, nhị giai phù triện, linh khí pháp khí, Khôi lỗi thú.Vương Trường Sinh gật đầu nói; “Con cũng nghĩ vậy, ngoài ra con đề nghị đưa một bộ phận tộc nhân đi đến Sở quốc.

Tống Ngụy hai quốc giao chiến, cũng không biết là sẽ đánh trong bao lâu, đưa bộ phận tộc nhân đến Sở quốc thứ nhất là để tị nạn.

Thứ hai gia tộc nên giữ lại một ít huyết mạch, phòng bị bất trắc.

Đại ca cũng đồng ý.”“Ta đồng ý với ý kiến của Trường Sinh.

Minh Viễn, hiện tại trong tộc có bao nhiêu người tu tiên? Tu vi là gì?”Vương Diệu Tông tỏ vẻ đồng ý, nhìn Vương Minh Viễn hỏi.Trước mắt, trong tộc có một trăm sáu mươi hai người tu tiên.

Tộc nhân dưới mười lăm tuổi có mười bảy người, trên sáu mươi tuổi có bốn mươi ba người.

Luyện khí tầng chín có tám người, trong đó có ba người dưới sáu mươi tuổi.

Luyện khí tầng bốn trở lên, trên mười lăm tuổi có , dưới sáu mươi tuổi có chín mươi bảy người.

Nhị giai linh phù có bảy tấm, nhị giai Khôi lỗi thú có năm con.

Linh thạch tồn kho ở trong tộc không nhiều lắm, chỉ có hơn bảy vạn sáu ngàn khối linh thạch.”Vương gia mấy năm nay kiếm được không ít.

Nhưng tộc nhân đông, bổng lộc mỗi tháng phát đã là con số không nhỏ.

Còn có chi phí lui tới qua lại.

Hơn bảy vạn sáu ngàn khối linh thạch này là toàn bộ tích tụ của Vương gia.“Ta đề nghị đóng cửa cửa hàng ở Tử Nguyệt phường, tiết kiệm chi tiêu.

Đem mười lam tộc nhân ở đó điều về Sở Quốc.

Ở đại phường thị tại Sở Quốc thuê một cửa hàng.

Mặt khác, giảm bớt bán ra Khôi lỗi thú, bắt đầu trữ hàng các loại vật tư.


Đặc biệt là phù triện và Khôi lỗi thú.

Nhưng việc này phải làm bí mật, không thể để cho người khác phát hiện.

Đặc biệt là tứ tông Đại Tống, nếu bọn hắn truy hỏi, chúng ta sẽ giải thích không được.”Vương Trường Sinh đề nghị.Mọi người thảo luận hơn ba canh giờ, đưa ra nhiều quyết sách.Vương Minh Trung và Vương Minh Giang đã tu luyện đến Luyện khí tầng chín.

Thú thổ thực sát giao cho Vương Minh Trung, Trúc cơ đan giao cho Vương Minh Giang.

Tranh thủ cơ hội bồi dưỡng ra thêm hai tu sĩ Trúc cơ.Trải qua nhiều năm nuôi dưỡng, không tính con của Vương Trường Sinh.

Vương gia đã có được tám con Thanh lân mã, năm con Hoả Vũ ưng.Vương gia cố gắng nhiều mặt, Kim Chuỷ ưng vẫn không thể giao phối với Hoả Vũ ưng.Vì chăn nuôi Thanh lân mã, Vương gia xuất ra năm mẫu linh điền, chuyên môn gieo trông Thanh hoa thảo.

Cho dù là vậy, Thanh hoa thảo vẫn không đủ để nuôi nấng Thanh lân mã.Buổi sáng ngày hôm sau, Vương Trường Sinh mang theo năm tộc nhân, mỗi người cưỡi một con Thanh lân mã.

Rời khỏi Thanh Liên sơn, thẳng tiến đến Sở Quốc.Lan Châu là một trong mười hai châu của Sở Quốc, cảnh nội nhiều bình nguyên, nhiều ruộng đất.

Sông lớn của Sở Quốc là Kim Sa giang chảy qua Lan Châu, thuận lợi chăm tưới.

Lan Châu có danh hiệu đất lành, giao thông ở đây tiện lợi, phong cảnh tuyệt đẹp.

Hàng năm đều có lượng lớn thương nhân, du khách cố ý đến Lan Châu.

Hoặc để làm ăn, hoặc để du ngoạn.Thương Lan sơn mạch nằm ở phía Tây Bắc Lan Châu, dài liên miên mấy ngàn dặm, thảm thực vật rậm rạp, tài nguyên yêu thú phong phú.Một trong tứ đại phương thị của Sở Quốc là Thương Lan thành, nằm sâu bên trong Thương Lan sơn mạch.


Mỗi ngày đều có lượng lớn tu sĩ lui tới Thương Lan sơn mạch.Sáng sớm một ngày nọ, sắc trời vừa hửng sáng.Sáu con tuấn mã hình thể cao lớn xuất hiện trên bình nguyên rộng lớn, rất nhanh phi tới Thương Lan sơn mạch.Tuấn mã màu xanh tốc độ cực nhanh, trên đầu có một chút vảy màu xanh lớn bằng nắm tay.

Hiển nhiên không phải tuấn mã bình thường.Con tuấn mã màu xanh đang phi nước đại ở đầu đoàn cao hơn một trượng, trên lưng là một thanh niên mi thanh mục tú.

Chính là Vương Trường Sinh.Lần này Vương Trường Sinh đến Thương Lan thành là muốn thuê cửa hàng, giúp tộc nhân đứng vững gót chân.

Thứ hai cũng là để tránh đầu sóng ngọn gió.

Đây là ý kiến của Vương Diệu Tông và nhiều tộc lão.Nếu Nguỵ Quốc và Tống Quốc giao chiến, Tống Quốc phát ra lệnh mộ binh.

Vương Diệu Tông có thể dẫn người tới, Vương Trường Sinh cứ tạm ở lại Sở Quốc.

Cho dù Vương gia có biến cố, chỉ cần Vương Trường Sinh và Vương Trường Phong còn sống, Vương gia cũng không ngã.Vì tránh người có tâm chú ý, nhân số chuyến đi lần này không nhiều lắm.

Sau này sẽ chậm rãi phái tộc nhân đến Thương Lan thành sau.Ngoài Vương Trường Sinh, còn có Vương Minh Chiến, Vương Minh tiêu, Vương Trường Huy, Vương Trường Nhân và Vương Thanh Trạch.

Ba bối phận, cũng là lực lượng trung kiên của Vương gia.Vương Thanh Trạch sắp mười tám tuổi, coi như là ra ngoài làm việc sớm một chút.Sau thời gian một chén trà nhỏ, bọn họ xuất hiện bên ngoài một rừng hoa đào.Rừng hoa đào này rộng tầm một mẫu, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi hoa nồng đậm.“Xuống ngựa!”Vương Trường Sinh xuống ngựa, thu hồi Thanh lân mã vào túi linh thú, năm người Vương Minh Chiến đều làm theo.Trên người sáu người sáng lên một trận linh quang, đi nhanh đến chỗ rừng hoa đào.Thời điểm bọn họ bước đến chỗ nào đó, trong hư không hiện lên một trận gợn sóng, sáu người biến mất vào trong hư không..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận