Thanh Liên Chi Đỉnh Bản Dịch


Nhìn thấy Vương Trường Sinh bình an trở về, Vương Trường Nguyệt mặt đầy vui sướng.“Ca ca, ca rốt cuộc đã trở lại, mẹ có thể ngủ một giấc ngon rồi.”Vương Minh Viễn đi tới, cười nói: “Được rồi, ca ca có việc phải làm, ngươi cũng đừng quấn quít lấy ca ca, có lời gì, buổi tối lúc ăn cơm nói sau.”Vương Trường Sinh mỉm cười, lấy ra một hộp thức ăn tinh xảo đẹp đẽ, dùng một loại giọng điệu cưng chiều nói: “Biết muội thích ăn đồ ngọt, đây là bánh hoa đào mua cho muội.”“Vẫn là ca ca thương muội, muội phải mang tin tức tốt này nói cho mẹ.”Vương Trường Nguyệt xách hộp tức ăn, vui vẻ ra mặt rời khỏi.Tới sân nhà u tĩnh nào đó, Vương Minh Giang đang nói cái gì với Vương Trường Phong.Nhìn thấy Vương Trường Sinh trở về, bọn họ đều rất vui vẻ.“Cửu đệ, đệ rốt cuộc đã trở lại, ta cùng Nhị thập nhất thúc còn lo lắng đệ xảy ra chuyện cơ!”Vương Trường Sinh mỉm cười, nói: “Đệ không sao, thất thúc đâu! Thúc ấy chưa trở về sao?”“Thất đệ ở lại phường thị Thanh Nguyệt, một lần này quá hung hiểm rồi, nếu không phải đám người Trường Sinh trở về, gia tộc thiếu chút nữa đã bị diệt, xuất phát từ cẩn thận, ta bảo thất đệ mang theo bộ phận tộc nhân ở lại phường thị Thanh Nguyệt, đều là người trẻ tuổi khỏe mạnh, phòng bị bất trắc.

Đúng rồi, Trường Sinh, cháu sao lâu như vậy mới trở về? Đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm gì?”Vương Trường Sinh cũng không giấu diếm, nói đơn giản một lần tình huống sự việc.Vương Minh Giang và Vương Trường Phong nghe xong, âm thầm kinh ngạc.“Liều mình cứu hồng nhan, tiểu tử ngươi, đủ to gan, chỉ không biết nàng có cảm kích ngươi hay không? Nếu nàng không cảm kích, ngươi sẽ không còn quấn quít lấy nàng chứ!”“Sẽ không, chuyện tình cảm không miễn cưỡng được, nàng nếu đáp ứng, đó là không còn gì tốt hơn, không đáp ứng cũng không sao, ngày sau mọi người đường ai nấy đi.”Vương Trường Sinh từ từ nói, ngoài miệng nói như vậy, thật ra trong lòng cực kỳ thấp thỏm.Hắn thích Uông Như Yên không giả, nhưng phương diện này khẳng định có thành phần Uông Hoa Sơn.


Tuy nói Uông Hoa Sơn đã rút đi Sở quốc, nhưng Uông Hoa Sơn tốt xấu là tu sĩ Kết Đan, chỉ cần hắn không chết, Vương gia chẳng khác nào có thêm một bùa hộ mệnh, người khác nếu muốn động vào Vương gia, khẳng định phải cân nhắc cả Uông Hoa Sơn.Đương nhiên, hắn là thích Uông Như Yên từ trong lòng, chỉ không biết Uông Như Yên có thích hắn hay không.Vương Trường Phong đột nhiên nhớ tới cái gì, cười nói: “Cửu đệ, Sở quốc một lần này xâm nhập, gia tộc tu tiên Ninh Châu đã bị diệt hơn phân nửa, theo ta được biết, không đến năm gia tộc tu tiên tránh được một kiếp, trừ Vương gia chúng ta, còn có Hoàng gia, Triệu gia và Trương gia, Hoàng đạo hữu lấy sức một người, dẫn dắt con em Hoàng gia diệt Lâm gia tới xâm phạm, Lâm gia lần này thương cân động cốt rồi.”Hồng Diệp lĩnh vốn là nơi gia tộc trú đóng của Lâm gia, bốn tông phái Sở quốc liên hợp ba tông phái Dược Vương Cốc xâm chiếm, Lâm gia muốn lấy lại nơi gia tộc trú đóng cũng không kỳ quái.

Hoàng Đức Kỳ là Trúc Cơ tầng bảy, Lâm gia lại còn dám đi có ý đồ với Hoàng gia, chỉ có thể nói tự tìm đường chết.Triệu gia sau khi đầu nhập vào Hoàng Thánh Cung, trong tộc có thêm hai tu sĩ Trúc Cơ, cộng thêm Triệu Ngưng Hương chính là ba tu sĩ Trúc Cơ.“Đại ca, Hoàng gia có thể phá vòng vây cũng không kỳ quái, Triệu gia lấy đâu ra thực lực phá vòng vây?”Trong lòng Vương Trường Sinh tràn ngập nghi hoặc.“Ta cũng là nghe nói, không biết chuẩn xác không, sớm ở lúc đầu Ngụy Thục khai chiến, Triệu gia đã sớm xé chẵn ra lẻ, trốn vào thế tục giới, bên ngoài lưu lại một ít người trông coi Triệu gia.”Vương Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, cái này cũng không kỳ quái, Ngụy Thục giao chiến, hắn cũng lo lắng Sở quốc sẽ liên hợp ba tông phái Dược Vương Cốc đánh tới.

Triệu Ngưng Hương lúc trước bán đứng Dược Vương Cốc, không có khả năng không đề phòng.“Trường Sinh, một lần này đại chiến, có không ít gia tộc tu tiên bị diệt, một ít gia tộc tu sĩ hoàn toàn trở thành tán tu, ta từng bàn bạc với Trường Phong, tính nhân cơ hội này hấp thu tu sĩ một ít gia tộc, bù lại tổn thất của chúng ta, cháu cảm thấy thế nào?”Vương Trường Sinh gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Cháu không có ý kiến, nhưng cần nghiêm tra chi tiết những người này, không thể để bọn họ tiếp xúc trung tâm gia tộc.


Đúng rồi, Nhị thập nhất thúc, đại ca, một lần này đại chiến, Bách Linh Môn thưởng hai viên Trúc Cơ Đan, hai người cảm thấy nên xử trí hai viên Trúc Cơ Đan này như thế nào?”“Thái Nhất Tiên Môn đã lên tiếng, trong thời gian ngắn, giữa sáu nước sẽ không bùng nổ chiến tranh, ta đề nghị để lại trong kho báu gia tộc, chuẩn bị cho mọi tình huống nào.

Gia tộc trước mắt nuôi năm tu sĩ Trúc Cơ, đã rất cố sức, có thêm hai tu sĩ Trúc Cơ nữa, chính là gánh nặng nghiêm trọng.”“Ta đồng ý ý kiến của Nhị thập nhất thúc, địa bàn trên tay chúng ta quá ít, bây giờ thu nhập chủ yếu của chúng ta dựa vào con rối thú, linh điền đều là gieo trồng linh cốc, thu lợi nhanh, nhưng lợi nhuận không nhiều, linh dược chu kỳ sinh trưởng dài, có lãi chậm, nếu có chiến sự, thì lỗ vốn gốc.

Gia tộc cung ứng năm tu sĩ Trúc Cơ, đã rất cố sức, chỉ cần đệ cùng nhị muội còn, Vương gia không ngã được.”Mười mấy năm qua, chiến sự quá thường xuyên, trồng trong linh điền đều là linh cốc bậc một, linh cốc bậc một chu kỳ sinh trưởng tương đối ngắn, thu lợi nhanh, tiện mang theo, linh dược thì khác, lúc đào ra phải cẩn thận, rất có khả năng không thể tiếp tục gieo trồng, thu lợi chậm.“Ta lần này mang về hơn hai mươi vạn khoáng thạch Kim Cương Ngọc, chỗ khoáng thạch này giá trị vượt qua năm vạn khối linh thạch, nhưng vì tránh cho phiền toái, chỗ khoáng thạch này không bán ra với bên ngoài, giữ lại luyện khí đi! Ngoài ra, ta còn đạt được mười mấy món pháp khí, trong đó vài món pháp khí thích hợp mấy người sử dụng, mấy người giữ lại dùng, nhưng đừng dễ dàng lộ ra với người ngoài, về phần pháp khí khác, nếu không dùng được, thì bán ra chợ đen xử lý hết, làm sạch sẽ một chút.”Vương Trường Sinh lấy ra một túi trữ vật màu xanh, đưa cho Vương Minh Giang.Vương Minh Giang và Vương Trường Phong nghe vậy, liên thanh đáp ứng.


Bọn họ từ trong lòng bội phục Vương Trường Sinh, Vương Trường Sinh ra ngoài một lần, chẳng những đạt được hai viên Trúc Cơ Đan, còn đạt được một lượng lớn tài vật, so sánh, hai người bọn họ không có thu hoạch gì.“Trường Sinh, ta thật không biết nên nói cái gì mới tốt, ta ở tiền tuyến lâu như vậy, ngay cả một kẻ địch cũng chưa từng chém giết, cũng chưa mang về tài vật gì.”Vương Minh Giang cười khổ mà nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận