Thanh Liên Chi Đỉnh Bản Dịch


“Trường Sinh, số lượng linh mã tăng vọt, cỏ khô không đủ ăn! Hỏa Vũ Ưng và Kim Chủy Ưng cần dùng thịt linh ngư linh thú nuôi, chúng nó không ăn cỏ, thịt linh ngư và linh thú ít, không thể bồi dưỡng ra nhiều linh cầm hơn, trước mắt số lượng linh mã nhiều nhất.

”Vương Minh Ngạn báo cáo theo sự thật, lấy ra một quyển sổ sách, đưa cho Vương Trường Sinh.

Sổ sách ghi lại là tình huống mỗi một con linh mã, từ tuổi, phẩm cấp, kích thước, trọng lượng, ăn bao nhiêu, tốc độ chạy đều có ghi lại.

“Nhị thập tam thúc, có linh ngư cùng linh thú tốc độ sinh sản tương đối nhanh hay không?”Công cụ thay đi bộ chủ yếu của tộc nhân Vương gia là Thanh Lân Mã, linh cầm rất ít sử dụng.

“Tử Lân Tức Ngư (cá trích vảy tím) tốc độ sinh sản rất nhanh, nhưng loại linh ngư này thích ăn một loại linh thảo tên là Thủy Nguyệt Tảo, loại linh thảo này gieo trồng không dễ dàng, trừ Tử Lân Tức Ngư, Tuyết Oa (ếch tuyết) tốc độ sinh sản cũng rất nhanh, chất thịt ngon, về phần linh thú, Thôi Sơn Thú tốc độ sinh sản nhanh nhất, ngoại hình giống lợn rừng thế tục giới, khuyết điểm là sức ăn khá lớn, ưu điểm là không kén ăn, cho cái gì ăn cái đó.

”“Cháu biết rồi, cháu tối nay bảo Thanh Trạch đi làm là được, ở bên cạnh Linh Thú viện xây một căn nhà vườn, lấy để bồi dưỡng Thôi Sơn Thú, Tử Lân Tức Ngư cùng Tuyết Oa.

Về phần Thủy Nguyệt Tảo, cháu bảo Thanh Chí nghĩ cách, nó rất hứng thú đối với linh thực, không được thì triệu hồi nhị thập nhị thúc, gieo trồng Thủy Nguyệt Tảo ra trước rồi nói sau.

”Về tới chỗ ở, Vương Trường Sinh gọi tới Vương Thanh Chí, hỏi nó biết gieo trồng Thủy Nguyệt Tảo hay không.

Vương Thanh Chí nghĩ chút, nói: “Cha, con không có nắm chắc quá lớn, nhưng con muốn thử một lần.


”“Được, con buông tay đi làm, cần cái gì, con nói với cha, việc này liền giao cho con.

”“Vâng, con nhất định sẽ cố gắng làm tốt việc này.

”Vương Thanh Chí gật đầu đáp ứng, một bộ dáng tràn đầy tự tin.

Sau khi Vương Thanh Chí rời khỏi, Vương Trường Sinh gọi tới Vương Thanh Trạch, bảo hắn phái người đi gọi Vương Minh Sâm trở về.

Vương Thanh Chí đọc không ít điển tịch gieo trồng, nhưng lý luận dù sao cũng là lý luận, chưa từng thật sự trồng linh thực, tỷ lệ thành công không lớn.

Hiếm khi Vương Thanh Chí nguyện ý cố gắng làm tốt một sự kiện, Vương Trường Sinh tự nhiên sẽ không đả kích lòng tự tin của con trai.

Không ra ngoài Vương Trường Sinh dự liệu, Vương Thanh Chí căn bản không biết gieo trồng Thủy Nguyệt Tảo, nó căn cứ điển tịch linh thực ghi lại, rải hạt giống Thủy Nguyệt Tảo vào trong hồ, một tháng trôi qua, hạt giống còn chưa nảy mầm.

Vương Thanh Chí cũng chưa xin giúp đỡ từ Vương Trường Sinh, mà là thỉnh giáo tộc nhân gieo trồng linh cốc trong tộc, nhưng cũng không có trợ giúp lớn bao nhiêu.

Linh cốc và linh thảo là hai chủng loại, gieo trồng linh cốc tương đối đơn giản, linh thảo khó hơn một chút.

Vương Thanh Chí lăn lộn hơn hai tháng, Thủy Nguyệt Tảo trái lại đã nảy mầm, nhưng không bao lâu sau thì chết, hắn tra hết điển tịch gieo trồng trong tộc, cũng chưa thể giải quyết vấn đề này, mặt xám mày tro đi gặp Vương Trường Sinh.

“Cha, con vô năng, không thể gieo trồng ra Thủy Nguyệt Tảo.

”Vương Thanh Chí cúi đầu nói, vẻ mặt xấu hổ.

Nó lăn lộn hơn hai tháng, đã điều động không ít nhân thủ, vẫn chưa thể trồng ra Thủy Nguyệt Tảo, trong lòng cực kỳ áy náy.

“Biết sỉ nhục sau đó phấn đấu, biết con vì sao không trồng được chưa?” Vương Trường Sinh nghiêm túc hỏi.

Vương Thanh Chí nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Con không có kinh nghiệm gieo trồng gì, điển tịch gieo trồng đọc làu làu, nhưng thật sự thao tác, con liền không thể nào xuống tay.


”“Con biết vấn đề là được rồi, muốn trở thành một linh thực phu kinh nghiệm phong phú, không phải xem mấy bản điển tịch là được, việc này con không cần phải quản nữa, trước cho con nửa mẫu linh điền, cho con thử gieo trồng linh cốc, bắt đầu trồng từ linh cốc đơn giản nhất đi! Để con bắt đầu đã gieo trồng linh thảo, làm khó con rồi, con nguyện ý thử gieo trồng Thủy Nguyệt Tảo, dũng khí đáng khen, có gan bỏ qua mặt mũi, thỉnh giáo tộc nhân, đã rất không tệ rồi, về sau tiếp tục cố gắng, nếu không có việc gì, con đi xuống đi!”“Vâng, con ghi nhớ phụ thân dạy bảo, con cáo lui.

”Vương Thanh Chí đáp một tiếng, lui xuống.

Vương Thanh Trạch bước nhanh đi đến, hưng phấn nói: “Cửu thúc, thập tứ thúc và thất đệ đã trở lại.

”Vừa dứt lời, Vương Trường Bình với Vương Thanh Sơn đi vào.

“Thập tứ đệ, Thanh Sơn, các ngươi đã trở lại, Thanh Sơn, đồ tới tay chưa?”Vương Trường Sinh đứng dậy, sốt ruột không dằn được hỏi, trong lòng cực kỳ kích động.

“May mà đệ tử của thập tứ thúc giúp cháu, đương nhiên, còn có cửu thẩm cho cháu những phù triện bậc hai kia, đồ tới tay rồi.

”Vương Thanh Sơn cười nói, lấy ra một cái túi trữ vật màu xanh, hai tay đưa cho Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh nhìn cũng không nhìn, nhận túi trữ vật, khen: “Tốt, tốt, tốt, Thanh Sơn, ngươi làm không tệ, ngươi cũng mệt rồi, đi xuống nghỉ ngơi trước đi! Ta có lời nói với thập tứ thúc của cháu.

”Vương Thanh Sơn đáp ứng một tiếng, cùng Vương Thanh Trạch rời khỏi.

“Cửu ca, sao chỉ một mình ngươi, đám người nhị thập nhất thúc đi đâu rồi? Tẩu tử sao cũng không có mặt?”“Đám người nhị thập nhất thúc đi Sở quốc tham gia hội đấu giá rồi, tẩu tử của đệ đang bế quan tu luyện.

Thập tứ đệ, lần này may mà có đệ hỗ trợ, nếu không lấy lực lượng của một mình Thanh Sơn, chưa chắc có thể thành công.

”Vương Trường Bình cười cười, không tán đồng nói: “Cửu ca, huynh khách khí với đệ cái gì, chúng ta là người một nhà, đây là điều ta nên làm.


”Vương Trường Sinh lấy ra một túi trữ vật màu lam, ném cho Vương Trường Bình, cười nói: “Cửu đệ, đây là bổng lộc của đệ năm nay.

”Thần thức Vương Trường Bình đảo qua, kinh ngạc nói: “Cửu ca, sao nhiều như vậy? Trước kia cũng không nhiều như vậy, đại chiến vừa mới chấm dứt, trong tộc đang cần dùng tiền, đệ không dùng nhiều như vậy, đệ lấy một nửa là được rồi, một nửa khác huynh cầm lại đi.

”“Bảo đệ cầm thì cầm, chỗ linh thạch này không phải lấy không, Bách Linh môn đệ tử đông đảo, tai mắt linh thông, đệ giúp ta tìm hiểu một phen, nơi nào có yêu thú bậc hai thượng phẩm.

Yêu thú bậc hai thượng phẩm cũng không gặp nhiều, đệ vất vả một chút, xem xem có thể tìm được yêu thú bậc hai thượng phẩm hay không.

”Vương Trường Sinh muốn luyện chế con rối thú bậc hai thượng phẩm, không có tinh hồn yêu thú bậc hai thượng phẩm, hắn căn bản không luyện chế được.

Không bột đố gột nên hồ.

Linh thú bậc hai thượng phẩm tiến một bước nữa chính là yêu thú bậc ba, tương đối ít gặp, tu sĩ bình thường đụng tới yêu thú bậc hai thượng phẩm, rất khó sống sót.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận