Thanh Liên Chi Đỉnh Bản Dịch


Cửa nhà mình đột nhiên xuất hiện một con yêu thú bậc hai, Diệp gia không có khả năng không điều tra rõ lai lịch yêu thú bậc hai.

“Ta cũng nghĩ như vậy, chúng ta trở về hỏi Diệp Triển Lăng một câu, người khác ở lại chỗ này, trước khi chúng ta trở về, không được tự tiện xuống nước.

”Ba người bọn Uông Như Yên đi vòng về Diệp gia, hỏi Diệp Triển Lăng lai lịch yêu thú bậc hai.

Ở dưới ba người bọn Uông Như Yên ép, Diệp Triển Lăng cười khổ mà nói: “Dòng sông ngầm nối với Bạch Long hà, ta từng phái người truy tra, phát hiện một hang núi, nơi đó có một con Quy Miết Thú bậc hai trung phẩm, am hiểu pháp thuật hệ lôi, trong hang còn có da mãng xà, sào huyệt Băng Phong Mãng hẳn là ở nơi đó, nhưng về sau Quy Miết Thú chiếm cứ sào huyệt của nó, nó theo dòng sông ngầm, chạy tới Bạch Vân lĩnh.

”Bạch Long hà là dòng sông lớn đứng đầu cảnh nội Ngụy quốc, xuất hiện yêu thú bậc hai cũng không kỳ quái.

“Thì ra là thế, Diệp đạo hữu, phiền ngươi dẫn chúng ta đi một chuyến, nếu tìm được Quy Miết Thú, chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.

”Diệp Triển Lăng là câm điếc ăn hoàng liên, đắng mà nói không nên lời.

“Uông đạo hữu, các ngươi thực lực cường đại, ta có đi hay không ảnh hưởng không lớn, ta phái người đi theo các ngươi là được rồi nhỉ!”Nàng lúc trước từng mời một người bạn tốt tiêu diệt Băng Phong Mãng, nhưng bạn tốt của nàng chỉ có Trúc Cơ tầng hai, thực lực Băng Phong Mãng cường đại, bạn tốt thiếu chút nữa chết bởi Băng Phong Mãng.

Mấy năm nay chiến sự thường xuyên, pháp khí cùng phù triện uy lực lớn Diệp gia cất chứa đã sớm tiêu hao hết, nàng cũng là không có cách nào, mới xin giúp đỡ từ Vương gia.


“Diệp đạo hữu, ngươi chẳng lẽ là lo lắng chúng ta sẽ giết người đoạt bảo? Ngươi yên tâm, ta có thể cam đoan, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống này.

”Trong lòng Diệp Triển Lăng cười khổ một trận, nàng cũng không phải là trẻ lên ba, bây giờ nói dễ nghe nữa, đến hiện trường, Uông Như Yên nếu ép nàng làm vật hi sinh, nàng ngay cả đường sống phản kháng cũng không có.

“Uông đạo hữu, ta thật sự không thoát thân được, ta nguyện ý bỏ ra thêm một môn công pháp hoàng phẩm, như thế nào?”Uông Như Yên nheo đôi mắt lại, gật đầu đáp ứng: “Được rồi! Một khi đã như vậy, chúng ta không miễn cưỡng nữa.

”Nói thật, nàng quả thật sẽ không ra tay với Diệp Triển Lăng, Vương gia bây giờ có hơn bốn trăm tu sĩ Luyện Khí, còn có mười một tu sĩ Trúc Cơ, đã tỏ ra cố hết sức, trong thời gian ngắn sẽ không thâu tóm tiểu gia tộc khác.

Diệp Triển Lăng như trút được gánh nặng, lập tức bảo người ta chép một quyển 《 Ất Mộc Quyết 》, cũng để một tộc nhân từng xâm nhập dòng sông ngầm đi theo ba người Uông Như Yên.

Về tới dòng sông ngầm, Uông Như Yên lấy ra một cây cờ lệnh xanh thẳm, nhẹ nhàng vẫy một cái, ánh sáng màu lam lóe lên, một màn ánh sáng màu lam dày đặc bỗng dưng hiện ra, bao phủ đại bộ phận mọi người ở trong, năm tộc nhân Vương gia ở lại trông coi.

Ở dưới màn ánh sáng màu lam bao vây, bọn họ nhanh chóng tiến lên ở đáy nước.

Ba canh giờ sau, màn ánh sáng màu lam nổi lên mặt nước, một hang đá hơn trăm trượng xuất hiện ở trước mặt bọn họ, bên trái có một cửa hang rộng bằng hai người, đỉnh chóp treo không ít nhũ đá.

“Ba vị tiền bối, sào huyệt Quy Miết Thú ở bên trong.

”Tộc nhân Diệp gia chỉ vào hang đá nói.

“Các ngươi và hắn ở lại đây cảnh giới, ba người chúng ta đi vào là được.

”Uông Như Yên phân phó một tiếng, nâng bước đi về phía cửa hang.

Vương Trường Hào thả ra một con rối khỉ vượn, đi ở phía trước.

Không qua bao lâu, bọn họ liền xuất hiện ở trong một hang đá thiên nhiên lớn khoảng một mẫu, góc trên bên trái có một cây ăn quả cao hơn một trượng, trên cây treo hai trái màu lam to bằng bàn tay, một yêu thú lớn khoảng một trượng nằm úp sấp dưới tàng cây, yêu thú này ngoại hình giống rùa, đội một vỏ cứng màu đen thật dày, đầu giống như đầu mãng xà, đuôi giống như giao long.

Quy Miết Thú phát ra một tiếng rống quái dị, há mồm, mấy tia chớp màu bạc thô to bắn ra, bắn thẳng về phía ba người bọn Uông Như Yên.


“Mọi người cẩn thận.

”Khuôn mặt ngọc của Uông Như Yên hơi biến sắc, vội vàng nhắc nhở.

Vương Trường Hào sớm có phòng bị, lấy ra một tấm khiên màu lam, đón gió phóng to che ở trước người.

“Ầm ầm ầm!”Một đợt tiếng nổ thật lớn vang lên, tia chớp màu bạc đánh ở trên thân con rối khỉ vượn, con rối khỉ vượn tan thành nhiều mảnh.

“Tốc chiến tốc thắng, đúng rồi, tận khả năng giữ lại một mạng cho nó, bắt về làm linh thú hộ tộc.

”Yêu thú hệ lôi tương đối ít gặp, Quy Miết Thú là có tiếng trường thọ, con Quy Miết Thú bậc hai trung phẩm này bắt về làm linh thú hộ tộc là thích hợp nhất.

Vương gia chăn nuôi một con linh cầm bậc hai Kim Chủy Ưng, nhưng nếu là luận thần thông cùng sống lâu, Kim Chủy Ưng so ra kém xa xa Quy Miết Thú.

Uông Như Yên lấy ra tỳ bà màu xanh, ngón tay ngọc nhanh chóng lướt qua dây tỳ bà, mười mấy lưỡi đao gió cỡ lớn thổi quét ra, bắn nhanh về phía Quy Miết Thú.

Vương Trường Hào và Vương Thanh Sơn phân biệt lấy ra pháp khí, công kích Quy Miết Thú.

Muốn hàng phục con Quy Miết Thú này, đầu tiên phải đánh bị thương nó, nếu không nó cũng không dễ dàng quy hàng.

Quy Miết Thú có thể phóng thích pháp thuật hệ lôi, công kích cường đại, nhưng thủ đoạn công kích của nó đơn nhất, chỉ biết phóng thích lôi điện, không thể thương tổn đến ba người bọn Uông Như Yên.

Tấm khiên màu lam Vương Trường Hào lấy ra là pháp khí phòng ngự hạ phẩm, trúng bảy tám lần công kích của Quy Miết Thú, tấm khiên màu lam liền tan vỡ ra, cũng may Uông Như Yên lấy ra một cái bát sứ màu lam, phun ra một mảng lớn hào quang màu lam, hóa thành một màn ánh sáng màu lam dày đặc bao phủ ba người bọn họ.


Tia chớp màu bạc đánh ở trên màn ánh sáng màu lam, hóa thành một mảng lớn hồ quang màu bạc, màn ánh sáng màu lam hoàn hảo không tổn hao gì.

Ba người bọn Uông Như Yên sử dụng pháp khí cùng nhiều con rối thú bậc hai, không ngừng công kích Quy Miết Thú.

Quy Miết Thú đội một cái vỏ cứng rắn, nhưng ở dưới ba người bọn Uông Như Yên điên cuồng công kích, ngoài thân Quy Miết Thú chồng chất vết thương, mặt ngoài mai rùa xuất hiện một ít vết nứt nhỏ bé.

Quy Miết Thú từ đầu tới cuối không thể phá huỷ phòng ngự của ba người Uông Như Yên, yêu lực mất đi lượng lớn.

“Chém.

”Vương Thanh Sơn quát lạnh một tiếng, một thanh kiếm khổng lồ màu xanh dài hơn một trượng hung hăng chém ở lưng Quy Miết Thú.

Một tiếng kim loại va chạm vang lên trầm trầm, trên mai rùa của Quy Miết Thú có thêm một vết kiếm thật dài.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận