Thanh Liên Chi Đỉnh Bản Dịch


Vương Trường Quang nhíu nhíu mày, hơi do dự, nghi hoặc nói: “Thanh Sơn, dựa theo lệ thường, trong tộc phái người đến thu linh cốc, nhắm chừng sắp đến rồi, không cần cháu tự mình đi một chuyến.

”“Cháu biết, nhưng cháu có chút việc phải về gia tộc một chuyến, nhân tiện vận chuyển linh cốc trở về.

”Vương Trường Quang bừng tỉnh đại ngộ, có chút lo lắng dặn dò: “Được rồi! Trên đường cháu cẩn thận một chút.

”Vương Thanh Sơn đáp ứng, rời khỏi Hồng Diệp lĩnh, đi thẳng về phía Vương gia bảo!.

Vương gia bảo, cạnh hồ nước cỡ lớn nào đó, tộc nhân Vương gia đang thả lưới bắt cá, trong lưới là những con cá chép màu tím vàng, mỗi một con cá chép đều to bép, hoạt bát nhảy nhót.

Vương Thanh Chí đứng ở một bên, nhìn linh ngư trong túi, trên mặt treo sự vui mừng nồng đậm.

Nuôi đã mấy năm, linh ngư rốt cuộc trưởng thành, có thể bán rồi.

Tề San San đứng ở bên cạnh Vương Thanh Chí, trên mặt che kín nét vui mừng.

“Tề tiên tử, may mà ngươi cẩn thận chăm sóc, đám linh ngư này bộ dạng béo bao nhiêu, khẳng định có thể bán được giá tốt.


”Vương Thanh Chí hưng phấn nói, trong lời lẽ rất tán thưởng đối với Tề San San.

“Đám linh ngư này có thể béo như vậy, cũng không phải là công lao của một mình ta, mà là công lao của Vương đạo hữu và đạo hữu khác, ta không bỏ ra bao nhiêu sức cả.

Đặc biệt Vương đạo hữu, nếu không phải ngươi trồng lượng lớn Thủy Nguyệt Tảo, Tử Lân Tức Ngư cũng sẽ không béo như vậy.

”Tề San San khiêm tốn nói, nhân tiện khen ngợi Vương Thanh Chí một lần.

Vương Thanh Chí cười hạm hậu, có chút xấu hổ gãi gãi đầu, trong lòng vui đến nở hoa.

Hắn nhìn khuôn mặt thanh tú của Tề San San, do dự mãi, cố lấy dũng khí, thật cẩn thận hỏi: “Tề tiên tử, ngươi đêm nay có rảnh không? Thúc của ta kiếm được một ít Kim Ngọc Linh Mễ, hương vị rất không tệ, ta muốn mời ngươi nếm thử, đa tạ ngươi dụng tâm chăm sóc Tử Lân Tức Ngư.

”“Kim Ngọc Linh Mễ? Đây là linh mễ bậc hai, quá quý trọng rồi, gia tộc các ngươi nguyện ý thu lưu ta cùng gia gia, ta đã rất cảm kích, linh mễ bậc hai thì thôi! Quá quý giá rồi.

”Tề San San có chút động lòng, suy nghĩ mãi, uyển chuyển từ chối.

“Xem ngươi nói kìa, một ít linh mễ bậc hai mà thôi, cũng không nhiều, chỉ ba lượng, nhiều nữa ta cũng không có, ngươi bình thường làm bánh mời ta ăn, ta mời ngươi ăn một ít linh mễ bậc hai, đây là chuyện theo lý thường phải làm, ngươi đừng từ chối, được không?”Vương Thanh Chí mặt đầy chờ mong nói, vẻ mặt có chút khẩn trương.

Tề San San nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc trên mặt Vương Thanh Chí, hơi do dự, gật đầu đáp ứng: “Được rồi! Đã nói ba lượng thì ba lượng, ta mấy ngày hôm trước 嗮 một ít linh ngư khô, vừa lúc lấy để làm món ăn, ngươi mặt trời lặn thì đến đi! Muộn quá để người ta thấy không tốt.

”“Được, ta nhất định đến đúng giờ.

”Vương Thanh Chí mừng rỡ như điên, liên thanh đáp ứng.

Sân nhà u tĩnh nào đó, ba người Vương Minh Viễn, Liễu Thanh Nhi, Uông Như Yên đang ở trong đình đá uống trà nói chuyện phiếm.

Vương Minh Viễn và Liễu Thanh Nhi nhiều tóc bạc hơn một chút, thoạt nhìn có chút già nua.

“Như Yên, sao Sinh Nhi còn chưa trở về? Mẹ nhớ nó rời khỏi gần ba năm rồi nhỉ! Có thể xảy ra chuyện gì hay không!”Liễu Thanh Nhi lo lắng nói, khuôn mặt u sầu.


“Mẹ, ngài với cha yên tâm đi! Đám người phu quân khẳng định không có việc gì, hẳn là trên đường trì hoãn, nhắm chừng sắp trở lại rồi.

”Uông Như Yên mở miệng an ủi, miệng nàng nói như vậy, nhưng trong lòng rất lo lắng cho Vương Trường Sinh.

Trừ Uông Như Yên, trước mắt tộc nhân Vương thị tu vi cao nhất trong tộc chính là Vương Trường Hào, nếu có việc, Trúc Cơ tầng hai căn bản không có tác dụng.

Uông Như Yên tốt xấu gì là Trúc Cơ tầng bốn, lại là cháu gái Uông Hoa Sơn, thực gặp chuyện, có Uông Như Yên, cũng dễ xử lý.

Trước khi ba người bọn Vương Trường Sinh trở về, nàng chính là trục xương sống của Vương gia, phải chiếu cố tốt gia tộc.

Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, muốn nói lại thôi.

“Như Yên, nơi này không có người ngoài, muốn nói cái gì con cứ nói đi!”Vương Minh Viễn thấy một màn như vậy, mở miệng nói.

“Cha, chuyện là như vậy, trước mắt trong tộc quản lý có chút hỗn loạn, con muốn phỏng theo chế độ nhà mẹ đẻ của con, thiết lập trưởng lão cùng gia chủ, do bọn họ quản lý gia tộc, tu sĩ Trúc Cơ khác dễ an tâm tu luyện, ý ngài như thế nào?”Vương gia trước mắt có mười một vị tu sĩ Trúc Cơ, là thời kì cường đại nhất từ khi lập tộc tới nay, trước đó, gia chủ Vương gia do Vương Minh Viễn đảm nhiệm, nhưng sau khi tu sĩ Trúc Cơ trong tộc nhiều lên, rất nhiều chuyện đều là bỏ phiếu biểu quyết, loại chế độ này không phải đặc biệt tốt.

Uông Như Yên tính phỏng theo chế độ của Uông gia, thiết lập gia chủ và trưởng lão, do bọn họ quản lý gia tộc.

Trưởng lão có nhiều vị, phân biệt phụ trách xử lý công việc khác nhau, gia chủ có một người, nhưng phải là tu sĩ Trúc Cơ, tu sĩ Trúc Cơ khác mới có thể tâm phục khẩu phục.

Người này xử sự phải công bằng, còn cần khiến đại bộ phận tộc nhân tin phục.


Ba người bọn Vương Minh Giang còn chưa trở về, Uông Như Yên không tiện tự tiện làm chủ xác định nhân tuyển gia chủ, làm gia chủ, trên thanh danh là dễ nghe, nhưng khẳng định sẽ ảnh hưởng tu luyện, dù sao quản lý một gia tộc lớn, loại chuyện này không thể bắt buộc, dưa hái xanh không ngọt.

Vương Minh Viễn nghĩ ngợi, nói: “Thiết lập trưởng lão cùng gia chủ? Đề nghị này của con không tệ, nhân tuyển trưởng lão còn dễ chọn, về gia chủ, con có nhân tuyển hợp ý chưa?”“Có, Thanh Viễn, hắn ra ngoài làm việc nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, tâm tư tinh tế, làm việc ổn trọng khéo léo, hắn đảm đương chức gia chủ này thích hợp nhất, nhưng hắn chỉ là Luyện Khí kỳ, con tính để hắn đảm nhiệm trưởng lão trước, con tạm thời làm quyền gia chủ, chờ đám người phu quân trở về, lại bàn Thanh Viễn đẩy lên vị trí gia chủ, như vậy tộc nhân dễ dàng tiếp nhận hơn một chút, nếu lập tức để Thanh Viễn đảm nhiệm gia chủ, tộc nhân chưa chắc chịu phục.

”Uông Như Yên chậm rãi nói.

“Con là nghĩ cho gia tộc, việc này ta ủng hộ con, con yên tâm đi làm đi! Cần ta ra mặt nói với ta.

”Uông Như Yên lộ ra sắc mặt vui mừng, nói: “Cảm ơn cha, con lập tức phái người đi đón Thanh Viễn trở về.

”Vương Minh Viễn khoát tay, cười nói: “Có cái gì phải cảm ơn, ta đã già rồi, tương lai gia tộc ở trên người các con, đề nghị này của con đối với gia tộc quả thật có lợi, buông tay ra chân đi làm đi! Cha toàn lực ủng hộ con.

”Mấy ngày sau, Vương Thanh Sơn về tới Vương gia bảo.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận