Thanh Liên Chi Đỉnh Bản Dịch


“Vậy các ngươi trước kia săn giết yêu thú, đều là tìm yêu thú như thế nào?”Tiêu Thiên Chính cười cười, vỗ túi linh thú, một con chó to lớn màu xanh dài hơn một trượng từ trong đó bay ra.

Lưng con chó to lớn có một chút hoa văn màu xám, bộ lông rậm, thân thể to béo, miệng mở ra, không ngừng thở phì phò.

“Trần sư đệ thuần dưỡng một con Hỏa Vân Hồ, khứu giác rất nhạy bén, nhưng sau khi Trần sư đệ chết, Hỏa Vân Hồ trả lại cho người thân của hắn.

Liệp Linh Khuyển khứu giác tương đối nhạy bén, trong tông có không ít người thuần dưỡng linh khuyển này tìm kiếm linh dược, nơi có linh dược, thường thường sẽ có yêu thú.

”Tiêu Thiên Chính nói, lấy ra một miếng thịt thú lớn, đút cho con chó to lớn màu xanh.

Con chó to lớn màu xanh ăn xong thịt thú, thè cái lưỡi màu đỏ tươi, liếm liếm bàn tay Tiêu Thiên Chính.

Ra khỏi hang núi, một đám mây màu trắng chở bọn họ chậm rãi hạ xuống mặt đất.

Cái mũi con chó to lớn màu xanh ở trong không khí khẽ ngửi vài cái, nhanh chóng lao về phía trước, năm người bọn Vương Trường Sinh vội vàng đuổi theo.

Năm ngày sau, bọn họ xuất hiện ở trong một mảng rừng trúc màu xanh rậm rạp, Liệp Linh Khuyển chạy rất nhanh.

Không qua bao lâu, Liệp Linh Khuyển chợt ngừng lại, sủa không thôi.

Ở cách mười mấy trượng phía trước, phía dưới một mảng trúc màu xanh, có hai cây cỏ linh chi to bằng bàn tay.


Toàn thân cỏ linh chi xanh biếc trong suốt, tản mát ra mùi thơm lạ lùng thoang thoảng.

“Thanh Ngọc Chi, xem kích thước, nhắm chừng sắp được hai trăm năm rồi.

”Tiêu Thiên Chính lộ ra sắc mặt vui mừng, cười nói.

Một đợt tiếng xé gió “Vù vù vù” chợt vang lên, hơn trăm lưỡi đao gió màu xanh chợt từ trên trời giáng xuống, hướng thẳng đến Liệp Linh Khuyển.

Liệp Linh Khuyển phản ứng rất nhanh, bốn chân bật một cái, nhảy lên, tránh né sang một bên.

Một đợt tiếng trầm đục vang lên, chỗ mặt đất nó vốn đứng thẳng chợt xuất hiện mấy chục khe rãnh dài ngắn không đồng nhất.

Liệp Linh Khuyển vừa chạm đất, từ trong cỏ dại một bên chợt lao ra một cái bóng màu xanh, như tia chớp cắn đầu nó, cái bóng màu xanh thế mà lại là một con mãng xà màu xanh thân to như thùng nước.

Liệp Linh Khuyển kịch liệt giãy dụa, trong miệng phát ra một đợt tiếng kêu thê thảm.

Nó giãy dụa chắc chắn là phí công, không đến ba hơi thở, nó đã ngã xuống trên mặt đất, máu là màu nâu, hiển nhiên, mãng xà to lớn màu xanh là một con rắn độc.

Liệp Linh Khuyển chết quá nhanh, Tiêu Thiên Chính căn bản không kịp ra tay cứu giúp.

Mười mấy con ve sầu khổng lồ xanh biếc từ trên không rừng trúc bay xuống, mỗi một con đều là yêu trùng bậc hai, phần đuôi của con ve khổng lồ màu xanh khô quắt dài nhỏ, giống đuôi cá, mãng xà to lớn màu xanh dài hơn mười trượng, là yêu thú bậc hai thượng phẩm.

“Thanh Ngư Thiền, Thanh Hoa Mãng, trách không được chưa ai có thể hái đi hai cây Thanh Ngọc Chi này.

Thanh Ngư Thiền thích ăn yêu trùng khác, Thanh Ngọc Chi tản mát ra mùi thơm lạ lùng có thể đưa tới yêu trùng khác, cho Thanh Ngư Thiền săn mồi, Thanh Hoa Mãng thích ăn Thanh Ngọc Chi, chúng nó là quan hệ hỗ trợ.

”“Mặc kệ chúng nó là quan hệ gì, Liệp Linh Khuyển bị Thanh Hoa Mãng giết, tuyệt đối không thể tha cho nó, còn có Thanh Ngư Thiền.

”Tiêu Thiên Chính mặt mũi âm trầm nói, hắn trả giá rất lớn, mới mua được một con Liệp Linh Khuyển bậc hai, thế mà chết ở trên tay Thanh Hoa Mãng.

Bọn họ còn chưa kịp động thủ, Thanh Ngư Thiền đã giành trước động thủ.

Chúng nó vỗ cánh, phát ra những lưỡi đao gió cỡ lớn, chém về phía năm người bọn Vương Trường Sinh, không ngừng vỗ cánh, lao về phía năm người bọn Vương Trường Sinh.

Đao gió cỡ lớn tốc độ cực nhanh, lóe lên một cái đã tới trước mặt năm người bọn Vương Trường Sinh, nhưng Trần Vũ Hàm phản ứng còn nhanh hơn.


Nàng lấy ra một cây cờ lệnh màu lam, vẫy nhẹ một cái, mặt cờ nhất thời tỏa sáng, một mảng lớn điểm sáng màu lam bỗng dưng hiện ra, hóa thành một bức tường nước màu lam, che ở trước người bọn họ.

Mấy chục lưỡi đao gió cỡ lớn đánh ở trên bức tường lớn màu lam, bề mặt bức tường nước màu lam nổi lên một trận gợn sóng.

Thanh Hoa Mãng vặn vẹo phần thân thô to, để lại trên mặt đất một vết đè rõ ràng, trong miệng thè lưỡi rắn, lao thẳng về phía Vương Trường Sinh.

Mấy con Thanh Ngư Thiền phân tán ra, từ bốn phương tám hướng đánh về phía năm người bọn Vương Trường Sinh.

“Vương đạo hữu, ngươi và ta đối phó Thanh Hoa Mãng, Tiêu sư đệ, ngươi và ca ca của Vương đạo hữu đối phó Thanh Ngư Thiền, Trần sư muội phụ trách hộ pháp cho chúng ta.

”Triệu Vô Cực xác định phân công.

Trần Vũ Hàm ném cờ lệnh màu lam trong tay về phía trước, bắt pháp quyết, mặt cờ bộc phát ra ánh sáng màu lam chói mắt, vòng quanh năm người xoay vài vòng, hóa thành một màn nước màu xanh lam, bao phủ năm người.

Vương Trường Sinh thả ra bốn con rối thú bậc hai trung phẩm, hai con rối nhện và hai con rối bọ cạp, lao về phía Thanh Hoa Mãng.

Triệu Vô Cực lấy ra một cây trường đao màu đỏ, bổ về phía Thanh Hoa Mãng đang lao tới trước mặt, mấy đao khí màu đỏ dài hơn mười trượng chợt lóe lên, bổ thẳng về phía Thanh Hoa Mãng.

Thanh Hoa Mãng mở mồm phun ra một đạo thanh quang, hóa thành một bức tường gió màu xanh cao mấy trượng, che ở trước người.

“Ầm ầm ầm!”Tường gió màu xanh bị mấy đạo đao khí màu đỏ bổ vỡ nát, bùng nổ ra một mảng lớn sóng khí.

Mấy đao khí màu đỏ chém ở trên thân Thanh Hoa Mãng, chỉ để lại trên thân nó mấy vết màu trắng nhợt nhạt.

Hai con rối nhện đều phát ra một tiếng kêu quái dị, đều phun ra một tấm mạng nhện màu trắng, bao trùm về phía Thanh Hoa Mãng.

Thân hình khổng lồ của Thanh Hoa Mãng không kịp tránh né, bị mạng nhện màu trắng bao trùm vào bên trong.


Nhưng rất nhanh, nó há mồm phun ra một ít chất lỏng màu xanh, đánh ở trên mạng nhện, bốc lên một làn khói.

“Vù vù vù” vài tiếng xé gió vang lên, mấy lưỡi đao gió cỡ lớn từ trong mồm nó bay ra, chém nát hai tấm mạng nhện.

Đao gió cỡ lớn chém ở trên thân hai con rối nhện, truyền ra tiếng kim loại va chạm “keng keng”, để lại hai vết màu trắng nhợt nhạt.

Mặt đất chợt lồi lõm không bằng phẳng, sáng lên từng đợt ánh sáng màu vàng.

Mấy chục cây gai đất màu vàng bén nhọn phá đất mà ra, đẩy Thanh Hoa Mãng lên.

Hai bóng đen từ lòng đất chui ra, đánh thẳng về phía bụng Thanh Hoa Mãng.

Thanh Hoa Mãng phát ra một tiếng kêu thê thảm, bụng mơ hồ có thể thấy được màu đỏ sẫm.

Bụng là nơi yếu ớt nhất của nó, cũng may chỉ là bị đâm rách da.

Nó phát ra một tiếng rống quái dị, vặn vẹo phần thân thô to, vặn gãy nát mười mấy cây gai đất màu vàng bén nhọn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận