Vườn linh dược ở sâu trong dãy núi Tử Trúc, dãy núi Tử Trúc ở tây bắc bộ Ngụy quốc, bởi sinh trưởng lượng lớn trúc tía mà được đặt tên.
Đoàn người Tần Vân Dao chạy đi ngày đêm không ngừng nghỉ, hơn một tháng sau, bọn họ đã tới dãy núi Tử Trúc.
Dãy núi Tử Trúc thảm thực vật rậm rạp, đỉnh núi hiểm trở vô số kể, trong núi có mãnh thú đuổi bắt con mồi, bầu trời có phi ưng lượn lờ.
“Rốt cuộc đến rồi, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một lần hẳn hoi rồi.
”Tần Vân Dao mỉm cười, trên mặt lộ ra một chút vui mừng.
“Đúng vậy! Rốt cuộc đến rồi, chúng ta có thể! ”Đúng lúc này, trong cánh rừng trúc nào đó phía dưới bay ra mấy đạo độn quang màu xanh, nhắm thẳng đến đoàn người Tần Vân Dao.
“Không ổn, địch tấn công.
”Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Vân Dao biến sắc hẳn, vội vàng lấy ra một tấm khiên màu xanh, sau khi phóng to, che ở trước người.
Vài tiếng trầm đục vang lên, thanh quang bị tấm khiên màu xanh cản lại.
Ngay sau đó, mười mấy tấm Bách Kiếm Phù từ trong rừng trúc bay ra, lục tục nổ tung, hóa thành hơn trăm thanh kiếm nhỏ màu vàng, chém về phía đoàn người Tần Vân Dao.
Cùng lúc đó, một quả cầu kim loại bắn ra, hóa thành một con vượn khổng lồ màu bạc hình thể cực lớn, toàn thân tỏa ra hào quang kim loại.
Con rối vượn khổng lồ há mồm, phun ra một cột sáng màu trắng thô to, đánh về phía Tần Vân Dao.
Tấm khiên màu xanh chỉ là một món pháp khí phòng ngự trung phẩm, hơn trăm thanh phi kiếm màu vàng lục tục đánh ở trên tấm khiên màu xanh, vang lên một đợt tiếng kim loại va chạm “keng keng”, mặt ngoài xuất hiện lượng lớn vết nứt.
Năm thanh phi đao lập lòe ánh vàng bắn nhanh đến, chém vỡ nát tấm khiên màu xanh, cũng may Tần Vân Dao kịp thời thi triển cho bản thân hộ thể linh tráo.
Năm thanh phi đao màu vàng chém ở trên hộ thể linh tráo, vang lên tiếng “Phành phành” trầm đục.
Cột sáng màu trắng bắn nhanh đến, rơi ở trên hộ thể linh tráo trên người Tần Vân Dao, hộ thể linh tráo nhanh chóng kết băng.
“Vù vù vù!”Một đợt tiếng xé gió bén nhọn vang lên, hơn một ngàn thanh phi kiếm màu vàng bắn nhanh đến.
Một lần này, vận khí của Tần Vân Dao cũng không tốt như vậy.
Hơn một ngàn thanh phi kiếm màu vàng đánh thủng hộ thể linh tráo của nàng, xuyên thủng thân thể của nàng, mười tu sĩ Luyện Khí cũng gặp họa theo, một nam tu sĩ Trúc Cơ khác phản ứng khá nhanh, ở sau khi Tần Vân Dao ngăn trở đợt công kích đầu tiên, hắn đã bóp nát một tấm Hỏa Độn Phù, hóa thành nhiều đốm lửa biến mất.
Từ khi bọn họ bị tập kích, đến đám người Tần Vân Dao bị giết chết, thời gian không đến năm hơi thở.
Một luồng ánh sáng màu vàng từ trong rừng trúc bay ra, thế mà là một thanh niên áo vàng đeo mặt nạ quỷ.
Thanh niên áo vàng bắt pháp quyết, con rối vượn khổng lồ hóa thành một quả cầu kim loại, bay trở về ống tay áo hắn biến mất.
Thanh niên áo vàng hạ xuống cạnh thi thể Tần Vân Dao, lục soát đi tài vật trên người, phóng hỏa thiêu hủy thi thể.
Hắn bóp nát một tấm Thổ Độn Phù, trốn vào lòng đất không thấy đâu nữa.
Một khắc đồng hồ sau, một luồng ánh sáng màu lam từ sâu trong dãy núi Tử Trúc bay ra, đứng ở trời cao mấy trăm trượng.
Ánh sáng màu lam là một mỹ phụ váy lam dáng người đầy đặn, khuôn mặt nàng âm trầm, trong mắt tràn đầy sát khí lạnh lẽo.
Xem pháp lực dao động của nàng, rõ ràng là tu sĩ Kết Đan.
Đệ tử Hoàng Thánh cung ở dưới mí mắt của nàng bị người ta giết chết, đây là có người muốn khiêu khích Hoàng Thánh cung.
Vân Châu, Tần gia lĩnh.
Tần Vân Thái đang ở trong mật thất tu luyện, không qua bao lâu, hắn mở đôi mắt ra.
Không có đan dược phụ trợ, dựa vào mỗi ngày ngồi thiền tu luyện, tốc độ tu luyện chậm chạp.
Một năm trước, bọn họ cướp bóc lô tài vật kia của Vương gia, hơn phân nửa đưa về gia tộc, để lại bộ phận nhỏ, hắn và Tần Vân Hổ đã xài hết.
Hắn nhíu nhíu mày, đứng dậy rời khỏi mật thất.
Hắn vừa ra khỏi mật thất, một nam tử trung niên bước nhanh đi tới.
“Thập bát thúc, có một vị đệ tử Hoàng Thánh cung tự xưng Trần Việt ở bên ngoài, nói là có chuyện quan trọng mời chúng ta hỗ trợ?”Tần Vân Thái cau mày, nói: “Trần Việt? Ta không biết hắn! Hắn có chuyện gì? Chỉ một mình hắn?”“Có ba người, trừ Trần Việt, còn có hai tu sĩ Luyện Khí, Trần Việt nói là muốn gặp mặt mới nói với thúc.
Đúng rồi, hắn nói quan hệ với tam cô rất không tệ, ngài nếu không cứ gặp một lần?”Tần Vân Thái nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được rồi! Ngươi đi mời hắn tiến vào, trừ hắn, người khác đều phải ở lại bên ngoài, gọi bát đệ ra.
”Đối phương dù sao cũng là đệ tử Hoàng Thánh cung, lại là người quen của Tần Vân Dao, hắn không tiện tránh mà không gặp, nhưng không quen biết nhau, hắn vẫn tương đối cảnh giác.
Không qua bao lâu, Tần Vân Thái và Tần Vân Hổ ở sảnh tiếp khách gặp được Trần Việt.
Người này là một nho sinh trung niên hơn ba mươi tuổi, Trúc Cơ tầng hai, tu vi cũng không tính là cao.
Thân phận chân thật của Trần Việt là Uông Như Phong, tu sĩ Trúc Cơ Uông gia che giấu, cực ít lộ diện trước mặt người khác, lần này vì diệt trừ tu sĩ Tần gia của Tần gia lĩnh, Uông Thư Minh cố ý phái Uông Như Phong ra trận.
Bọn họ chế định vài kế hoạch, ngay từ đầu là muốn vây điểm đánh viện binh, làm bộ công kích phường thị, dụ ra để giết Tần Vân Thái, kế hoạch này có phiêu lưu nhất định, nhỡ đâu Tần Vân Thái và Tần Vân Hổ nhìn thấu mưu kế của bọn họ, trực tiếp chạy trốn, vậy hậu hoạn vô cùng.
Ngụy trang thành đệ tử Hoàng Thánh cung thích hợp nhất, Tần gia chung quy không thể quen biết toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ của Hoàng Thánh cung nhỉ!“Trần đạo hữu, nghe người phía dưới nói, ngươi và tam muội của ta quan hệ không tệ? Nhưng sao ta chưa bao giờ nghe tam muội ta nói tới?”Tần Vân Thái có chút nghi hoặc hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm Uông Như Phong, trong mắt tràn đầy đề phòng.
Uông Như Phong mỉm cười, mở miệng nói: “Tần sư tỷ ở trong đại chiến lần trước, từng giúp ta một việc lớn, ta! ”Hắn còn chưa nói xong, một tiếng nổ thật lớn vang lên, đất rung núi chuyển, cả đại sảnh đều chớp lên theo.
Tập kích đột nhiên, Tần Vân Thái và Tần Vân Hổ có chút trở tay không kịp.
Nhân cơ hội này, trong mắt Uông Như Phong chợt lóe lên sự tàn khốc, búng ngón tay, hai cây phi châm màu trắng mảnh mai không thấy được bắn ra, đánh về phía hai người Tần Vân Thái cùng Tần Vân Hổ.
Tần Vân Thái và Tần Vân Hổ sớm có phòng bị, vội vàng lấy ra pháp khí phòng ngự ngăn cản.
Hai tiếng trầm đục vang lên, Uông Như Phong chưa thể một đòn đánh chết bọn họ.
.