Thanh Liên Chi Đỉnh Bản Dịch


“Ồ, Vương sư đệ, đệ rốt cuộc chạy tới rồi, Dương sư thúc đang nhắc tới đệ đó!”Nghe lời nói của thiếu phụ váy lam, nàng và Vương Minh Nhân là quen biết.

“Tiểu đệ thăm song thân, trì hoãn thời gian dài một chút, còn xin Lưu sư tỷ dẫn đệ đi gặp Dương sư thúc.

”Trên mặt Vương Minh Nhân nặn ra một nụ cười, khách khí nói.

“Đi theo ta!”Vương Minh Nhân theo thiếu phụ váy lam tới tầng năm, một nho sinh trung niên hơn ba mươi tuổi đang uống trà nói chuyện phiếm cùng một nữ tử trẻ tuổi mặc váy hoa sen màu trắng.

Nữ tử váy trắng ngũ quan diễm lệ, làn da trắng như tuyết, vẻ mặt lạnh lùng, một bộ dáng từ chối người ta cách xa ngàn dặm.

Nữ tử này là một trong Thái Nhất ngũ kiệt, Lãnh Như Mị, Kết Đan tầng hai.

“Đệ tử Vương Minh Nhân bái kiến Dương sư thúc, Lãnh sư thúc.

”Vương Minh Nhân cúi người hành lễ với hai người, cung kính nói.

“Vương sư điệt, song thân vẫn mạnh khỏe chứ?”Nho sinh trung niên vẻ mặt ôn hoà hỏi, hắn và Từ Tử Hoa quan hệ không tệ, rất chiếu cố đối với Vương Minh Nhân vị hậu bối này.

“Nhờ phúc Dương sư thúc, song thân của đệ tử mạnh khỏe, trên đường trì hoãn một đoạn thời gian, chậm trễ việc lớn của tông môn, còn xin Dương sư thúc trách phạt.

”Nho sinh trung niên mỉm cười, nói: “Ngươi nhỏ tuổi nhập môn, sau khi Trúc Cơ, thăm song thân một lần, cũng là thường tình con người.


Với lại, chúng ta xuất phát sớm, cũng chưa chậm trễ việc lớn của tông môn, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, chúng ta cần tới Nam Hải, nơi đó ngư long hỗn tạp, ngươi cần nghiêm túc làm việc, nhất định không thể bôi nhọ sư phụ ngươi.

”“Vâng, đệ tử rõ.

”Nho sinh trung niên gật gật đầu, nhìn về phía Lãnh Như Mị, cười nói: “Lãnh sư muội, ngươi có cái gì muốn bổ sung không?”“Tính thời gian, chúng ta cũng cần xuất phát rồi, sớm một ngày chạy tới Nam Hải cũng tốt, nếu không Lý sư bá trách tội xuống, chúng ta đều ăn không tiêu.

”Lãnh Như Mị lạnh nhạt nói, không thèm nhìn Vương Minh Nhân lấy một cái.

“Lãnh sư muội nói đúng, Lưu sư điệt, thông báo người khác, chuẩn bị xuất phát.

Vương sư điệt, ngươi tạm thời ở lại chỗ này, đợi lát nữa theo chúng ta cùng lên đường.

”“Vâng, Dương sư thúc.

”Vương Minh Nhân và thiếu phụ váy lam trăm miệng một lời đáp ứng, Vương Minh Nhân ở lại tại chỗ, thiếu phụ váy lam xoay người rời khỏi.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, nho sinh trung niên và Lãnh Như Mị dẫn theo mấy chục đệ tử, rời khỏi Thái Nhất các.

Không qua bao lâu, bọn họ liền xuất hiện ở trong một đại điện rộng rãi, trong điện có mười mấy truyền tống trận, hoặc có người truyền tống tới đây, hoặc có người truyền tống rời khỏi.

“Chúng ta cần đi phường thị Linh Miết, năm mươi người.

”Một đệ tử Thái Nhất tiên môn lấy ra một túi trữ vật màu xanh nặng trịch, ném cho thủ vệ trông coi truyền tống trận.

Thủ vệ sau khi xác nhận số lượng không sai, cung kính nói: “Truyền tống trận cỡ lớn, mười người truyền tống một lần.

”Vương Minh Nhân theo chín tên đồng môn, bước nhanh đi đến trên truyền tống trận, thủ vệ dán cho bọn họ mỗi một người một lá bùa lập lòe ánh bạc, đánh một đạo pháp quyết lên truyền tống trận.

“Ông!”Một cột sáng thô to chói mắt từ truyền tống trận dưới chân sáng lên, bao phủ bóng người đám người Vương Minh Nhân.

Sau một trận đầu váng mắt hoa, mười người bọn Vương Minh Nhân xuất hiện ở trong một đại điện càng thêm rộng rãi.

Vương Minh Nhân là lần đầu tiên sử dụng truyền tống trận cỡ lớn, có chút không thích ứng.

“Mau đi xuống, người đợt tiếp theo còn cần truyền tống tới đây!”Thủ vệ thúc giục, đuổi mười người bọn Vương Minh Nhân rời khỏi truyền tống trận.

Đám người Lãnh Như Mị lục tục truyền tống tới, Vương Minh Nhân tò mò đánh giá mọi thứ chung quanh.

Ngoài điện truyền đến một đợt tiếng ồn ào, mơ hồ nghe được tiếng hò hét rao hàng.


Nho sinh trung niên và Lãnh Như Mị dẫn theo đám người Vương Minh Nhân đi ra ngoài, trên đường người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.

Ngôn ngữ Nam Hải không giống với Đông Hoang, nhưng Thái Nhất tiên môn trước đó từng huấn luyện đệ tử đi Nam Hải, trao đổi bình thường là không có vấn đề.

Lịch sử phát triển Nam Hải so với Đông Hoang sớm hơn rất nhiều, buôn bán phồn hoa.

Vương Minh Nhân trước khi xuất phát, đã xem tư liệu Nam Hải.

Nam Hải tựa biển lớn, rất nhiều đảo, đất liền tương đối ít.

Đảo Linh Miết bởi ngoại hình giống một con linh miết (miết: ba ba) mà được đặt tên, thuộc về hải vực San Hô.

Hải vực San Hô có hơn vạn hòn đảo, đảo Linh Miết chỉ là một hòn đảo cỡ trung.

Nam Hải căn cứ kích cỡ hòn đảo cùng tài nguyên tu tiên, đảo chia làm siêu nhỏ, loại nhỏ, cỡ trung cùng cỡ lớn bốn loại.

Hòn đảo siêu nhỏ chỉ là đảo phạm vi trăm dặm trở xuống, trăm dặm trở lên đến dưới năm trăm dặm, là đảo loại nhỏ, đảo ngàn dặm trở lên, một ngàn năm trăm dặm trở xuống là đảo cỡ trung.

Đảo Linh Miết dài một ngàn ba trăm bốn mươi hai dặm, rộng tám trăm ba mươi hai dặm, trên đảo có một linh mạch bậc ba thượng phẩm, cũng có Nguyên Anh tu sĩ tọa trấn.

Trên đảo Linh Miết xây một phường thị, tên là phường thị Linh Miết, phường thị Linh Miết là một trong bốn phường thị cỡ lớn của hải vực San Hô, tài nguyên tu tiên phong phú, người tu tiên lui tới đông đúc.

Vương Minh Nhân vừa đi về phía trước, vừa đánh giá người đi đường trên đường.

Người tu tiên trên đường đều là là Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ cũng có thể nhìn thấy một hai người.


Tu sĩ trên đường đều là Nhân tộc, nhưng cũng có Thú Nhân tộc thân hình cao lớn, làn da đủ mọi màu sắc.

Vương Minh Nhân trước đó từng tìm đọc tư liệu, Nam Hải có không ít dị tộc, Thú Nhân tộc chính là dị tộc tương đối thường gặp.

Thú Nhân tộc ai cũng có lực lượng lớn vô cùng, tu luyện thêm chút chính là thể tu, nghiêm khắc mà nói, trên người Thú Nhân tộc chảy huyết mạch Nhân tộc, Thú Nhân tộc và Nhân tộc quan hệ coi như không tệ.

Một khắc đồng hồ sau, đoàn người Lãnh Như Mị ngừng lại ở cửa một tòa cung điện hoành tráng.

Ba chữ to “Thái Nhất cung” cực kỳ bắt mắt, nơi này là trụ sở của đệ tử Thái Nhất tiên môn, cũng là nơi phát nhiệm vụ, thỉnh thoảng có đệ tử Thái Nhất tiên môn ra ra vào vào.

Trong cung điện dị thường xa hoa, cực kỳ rộng rãi.

Ở giữa có hai cái bàn gỗ màu xanh, phía trước hai cái bàn gỗ xếp thành hàng dài, hai đệ tử chấp sự đang phát nhiệm vụ cho đệ tử Thái Nhất tiên môn.

Nho sinh trung niên và Lãnh Như Mị không ở lại đại sảnh lâu hơn, đến thẳng tầng thứ tư.

Tầng thứ tư bố trí thanh lịch, đồ gia dụng gỗ đàn, trên vách tường còn treo mấy bức tranh sơn thủy.

Một lão già áo bào trắng sắc mặt hồng hào đang cầm một quyển sách cổ, ngồi ở bên cạnh bàn trà, say sưa đọc.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận