Thanh Liên Chi Đỉnh Bản Dịch


Sau khi rời khỏi hội trường đấu giá, nữ tu váy xanh đi một trà lâu, đi vào một nhã gian lầu hai.Vương Minh Giang và Vương Trường Phong ngồi ở lầu hai vị trí sát cửa sổ, ánh mắt Vương Minh Giang nhìn chằm chằm nhã gian chỗ nữ tu váy xanh.“Nhị thập nhất thúc, thúc muốn làm gì? Thúc đừng làm chuyện điên rồ!”Vương Trường Phong truyền âm nhắc nhở, ở dưới mí mắt Thái Nhất tiên môn giết người, quá ngu xuẩn.“Trường Phong, cháu đã gọi ta một tiếng thúc, giúp ta việc này.

Cháu biết, ta dừng lại ở Trúc Cơ tầng ba hơn ba mươi năm rồi, cháu biết ta đau khổ bao nhiêu không?”Sắc mặt Vương Minh Giang nghiêm túc, truyền âm trả lời.Vương Trường Phong do dự, không nói đến bọn họ có thể thành công hay không, một khi làm loại chuyện này, phường thị Thái Nguyên liền không thể nán lại nữa.


Hắn cũng không muốn rời khỏi phường thị Thái Nguyên, hắn còn muốn ở phường thị Thái Nguyên tu luyện đến Trúc Cơ tầng chín!“Trường Phong, cháu nếu không muốn hỗ trợ, vậy thôi, người này ta nhất định giết.

Ta đã dừng lại ở Trúc Cơ tầng ba hơn ba mươi năm, nếu sửa tu công pháp, ta tương đương lãng phí năm mươi năm, ta sẽ không sửa tu công pháp!”Giọng điệu Vương Minh Giang có chút trầm trọng, trong mắt tràn đầy kiên định.Khuôn mặt Vương Trường Phong lộ vẻ do dự.

Những năm qua, hắn và Vương Minh Giang cùng nhau săn giết yêu thú, hỗ trợ cho nhau, tuy là chú cháu hai người, cảm tình còn hơn cha con, Vương Minh Giang đã nói tới mức này, hắn không hỗ trợ, về sau không có cách nào đối mặt Vương Minh Giang.“Được rồi! Cháu giúp thúc, nhưng chỉ một lần này, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.


Thúc thu hồi sát tâm, đừng để cô ta phát hiện.”Vương Trường Phong đáp ứng.Nữ tu váy xanh là Trúc Cơ tầng bốn, hai người bọn họ liên thủ, nắm chắc vẫn là khá lớn.Không qua bao lâu, hai nữ tu sĩ Thái Nhất tiên môn đi lên, đi vào nhã gian chỗ nữ tu váy xanh.Thấy một màn như vậy, Vương Minh Giang và Vương Trường Phong nhìn nhau.Nếu là đệ tử Thái Nhất tiên môn đi theo, bọn họ quả thật không dám động thủ.“Nhìn xem trước, có lẽ bọn họ chỉ là uống trà tán gẫu.”Vương Minh Giang tự mình an ủi.“Nếu là bọn họ đi theo thì sao!”Vương Minh Giang trầm ngâm một lát, ánh mắt lạnh lùng, truyền âm nói: “Vẫn giết, bọn họ cao nhất chỉ là Trúc Cơ tầng bốn.”Hắn đã bị lòng tham đánh mất lý trí, không có khả năng nửa đường thu tay.Vương Trường Phong nghe vậy, trong lòng thở dài một hơi, Vương Minh Giang là quyết tâm muốn giết người đoạt bảo, mình nếu không giúp hắn, Vương Minh Giang chỉ sợ dữ nhiều lành ít.“Thôi, người một nhà không nói lời hai nhà, giúp nhị thập nhất thúc một lần đi!”Không qua bao lâu, ba người bọn nữ tử váy xanh từ nhã gian đi ra, trên mặt ba người treo sự vui mừng nồng đậm, cùng nhau nâng bước đi xuống dưới lầu.Vương Trường Phong đứng dậy, bám theo.“Nhường một chút, làm phiền nhường một chút.”Bước chân Vương Trường Phong khá nhanh, vừa đi nhanh về phía trước, vừa la lớn.Nghe được lời này, ba nữ tu đều đi đến bên trái.

Cầu thang có chút hẹp, Vương Trường Phong và nữ tử váy xanh sát qua vai nhau, không có ai nhìn thấy là, tay trái hắn rủ xuống búng ra, một ít bột phấn màu trắng nhạt rắc vào trên ống quần nữ tu váy xanh.Hắn bước nhanh đi xuống cầu thang, đi thẳng ra bên ngoài, nhìn qua có việc gì gấp.Ba người bọn nữ tử váy xanh cũng chưa phát hiện khác thường, vừa nói vừa cười đi về phía bên ngoài.Ra khỏi phường thị, nữ tử váy xanh lấy ra một chiếc thuyền bay màu xanh, đi lên, hai nữ tử khác đi lên theo.

Chiếc thuyền bay màu xanh chở ba người các nàng bay về phía sơn môn Thái Nhất tiên môn, tốc độ khá nhanh.Một canh giờ sau, Vương Minh Giang và Vương Trường Phong sau lưng đi ra.Vương Minh Giang nâng tay, một con hạc giấy màu xanh to bằng bàn tay từ trong đó bay ra, sau khi đánh lên một đạo pháp quyết, hình thể hạc giấy màu xanh tăng vọt, biến thành một con hạc khổng lồ màu xanh kích cỡ mấy trượng.Phù binh phi hành bậc hai thượng phẩm, tốc độ phi hành so với thượng phẩm pháp khí phi hành còn nhanh hơn một ít.Vương Minh Giang và Vương Trường Phong trước sau nhảy lên, trong lòng Vương Trường Phong có một con linh thử (thử: chuột) múp mít thịt, vành tai là màu đỏ.Con Hồng Nhĩ Thử (chuột tai đỏ) này là một con linh thử bậc hai hạ phẩm, khứu giác nhạy bén, Vương Trường Phong dưới cơ duyên xảo hợp bắt được nó, thuần phục thành linh thử, vốn tính dùng để tìm kiếm thiên địa linh dược, bây giờ dùng để theo dõi ba người bọn nữ tu váy xanh.Bọn họ không dám tới quá gần, để tránh đối phương cảnh giác.Con hạc khổng lồ màu xanh phát ra một tiếng hót, chở bọn họ đuổi theo nữ tử váy xanh.Trên không cánh rừng rậm nào đó, một con thuyền bay màu xanh nhanh chóng xẹt qua, nữ tử váy xanh và hai đồng bạn ngồi ở bên trên.“Có bình Tráng Thần Dịch này, hẳn là có thể tra xét bí mật bên trong khối ngọc thạch kia rồi.”Nữ tử váy xanh cười nói, đột nhiên, nàng khẽ nhíu lông mày lá liễu, quay đầu nhìn về phía sau.Một con hạc khổng lồ màu xanh hình thể thật lớn bay về phía các nàng, Vương Minh Giang và Vương Trường Phong ngồi ở trên con hạc khổng lồ màu xanh.“Mấy vị sư muội dừng bước, vi huynh tìm các ngươi nói một việc.”Vương Minh Giang la lớn.


Có một số đệ tử Thái Nhất tiên môn mặc thường phục, Thái Nhất tiên môn đệ tử đông đúc, không có khả năng nhận ra nhau.Nghe xong lời này, nữ tử váy xanh cũng chưa cảm thấy kỳ quái, thành thật ở lại tại chỗ.Khi nhìn thấy Vương Trường Phong, nữ tử váy xanh nhíu mày, nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì, la lớn: “Không ổn, bọn họ không phải đệ tử bản tông, chạy mau.”Lúc ở trà lâu, Vương Trường Phong vội vã từ bên người các nàng đi qua, bây giờ lại xuất hiện ở nơi này, muốn nói không có vấn đề, vậy là gặp quỷ rồi.Lúc này, hai người bọn Vương Minh Giang cách ba người bên nữ tử váy xanh không đến trăm trượng.Vương Minh Giang không nói hai lời, lấy ra hai tấm Bách Kiếm Phù, hóa thành mấy trăm thanh phi kiếm màu vàng, chém về phía ba người nữ tử váy xanh.Vương Trường Phong thì triệu ra một cây thước ngắn màu đỏ, hóa thành mấy trăm cây thước ngắn màu đỏ giống như đúc, đánh về phía ba người nữ tử váy xanh.Nữ tử váy xanh phản ứng cũng không chậm, vội vàng thi triển cho mình một vòng bảo hộ, hai nữ tử khác hoặc thi triển vòng bảo hộ cho mình, hoặc lấy ra pháp khí phòng ngự.Một đợt tiếng trầm đục vang lên, các nàng chặn công kích của Vương Minh Giang cùng Vương Trường Phong.Các nàng kinh nghiệm đấu pháp cũng không phong phú, phi kiếm màu vàng và thước ngắn màu đỏ chưa thể đánh tan phòng ngự trên người các nàng, đánh ở trên con thuyền bay màu xanh dưới chân các nàng, thuyền bay màu xanh chia năm xẻ bảy, ba người nhanh chóng rơi về phía mặt đất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận