Thanh Liên Chi Đỉnh Bản Dịch


Vương Trường Sinh nhíu mày, dặn dò Vương Thanh Chí: “Các con tiếp tục dùng bữa tối, đừng để trẻ con đói bụng, ta tối nay trở về.

”Nói xong lời này, Vương Trường Sinh và Vương Trường Thái bước nhanh đi về phía phòng nghị sự.

Phòng nghị sự, Vương Minh Giang ngồi ở trên ghế, quần áo tả tơi, vẻ mặt hoảng hốt.

Vương Trường Phong nằm ở trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, khí tức hoàn toàn không còn, làn da là màu đen, hiển nhiên là trúng kịch độc.

Vương Thanh Khải đứng ở một bên, nhíu mày.

Không qua bao lâu, Vương Trường Sinh và Vương Trường Thái đi đến.

“Đại ca!”Nhìn thấy Vương Trường Phong nằm ở trên mặt đất, mặt đen sì, lòng Vương Trường Sinh trầm xuống, bước nhanh đi lên phía trước, xem xét tình huống của Vương Trường Phong.

“Nhị thập nhất thúc, sao lại thế này? Ai biến đại ca thành như vậy?”Vương Trường Sinh mặt âm trầm nói, trong mắt có ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.


Vương Minh Giang nghe xong lời này, hai mắt đỏ lên, có chút nghẹn ngào nói: “Là ta, là ta hại Trường Phong.

”Vương Trường Sinh nhíu mày, trầm ngâm một lát, hắn dặn dò Vương Thanh Khải và Vương Trường Thái: “Các ngươi đi xuống trước, ta có lời nói với nhị thập nhất thúc.

”Vương Trường Thái và Vương Thanh Khải đáp lại, xoay người rời khỏi.

Vương Trường Sinh tùy tay phóng ra một màn cách âm, trầm giọng hỏi: “Nhị thập nhất thúc, chuyện rốt cuộc là thế nào?”Vương Minh Giang thở ra một hơi, lau nước mắt, nói một lần chân tướng sự việc.

Biết được Vương Minh Giang và Vương Trường Phong cướp giết đệ tử Thái Nhất tiên môn, Vương Trường Sinh bị dọa toát ra mồ hôi lạnh, hắn không để ý tới Vương Minh Giang là trưởng bối của mình, cả giận nói: “Nhị thập nhất thúc, hai người đây là chơi với lửa có ngày chết cháy, có chút vô ý, toàn bộ gia tộc chúng ta đều sẽ bị diệt tộc.

Các ngươi to gan lớn mật, thế mà dám cướp giết đệ tử Thái Nhất tiên môn, nếu Thái Nhất tiên môn truy tra đến trên người Vương gia chúng ta, Vương gia chúng ta còn có đường sống sao? Đừng quên, Minh Nhân thúc là bái vào Thái Nhất tiên môn như thế nào.

”Hắn hoàn toàn không ngờ được, Vương Minh Giang và Vương Trường Phong thế mà dám cướp giết đệ tử Thái Nhất tiên môn, nếu Thái Nhất tiên môn truy tra đến trên người Vương gia, Vương gia chẳng phải là sắp bị diệt tộc.

Chuyện này giống như một tảng đá lớn vạn cân, đè ở trên ngực Vương Trường Sinh, đè hắn không thở nổi.

Vương Minh Giang nức nở nói: “Đều do ta, là ta bị mỡ heo che lòng, chúng ta trước khi động thủ, đã làm tốt chuẩn bị, nếu thất thủ, lập tức tự sát, không có ai nhìn thấy chân dung của ta.

Phường thị Thái Nguyên dòng người đông đúc, hội đấu giá cỡ lớn, trọng điểm mọi người chú ý là linh vật bậc ba cùng pháp bảo, hẳn là không có ai chú ý tới chúng ta, nếu truy tra đến Vương gia chúng ta, đã sớm tra được.

Nếu người của Thái Nhất tiên môn tìm tới cửa, cháu giao ta ra, cứ nói là ta tự chủ trương, không quan hệ với gia tộc.

”Vương Trường Sinh thở dài một hơi, nói: “Nhị thập nhất thúc, thúc hồ đồ! Thúc cảm thấy lý do này, người Thái Nhất tiên môn tin sao? Chỉ mong người hai người giết không phải nhân vật quan trọng của Thái Nhất tiên môn, vì gia tộc, nhị thập nhất thúc, chỉ có thể tủi thân và uất ức thúc ra ngoài trốn tránh đầu sóng ngọn gió, thúc tạm thời đừng về gia tộc, Trường Dương cháu sẽ chiếu cố tốt thay thúc.

”Lần này xuất quan, vốn là một việc vui lớn, nhưng Vương Minh Giang thế mà lại cướp giết đệ tử Thái Nhất tiên môn, làm ra loại chuyện ngu xuẩn này, tương đương một thanh kiếm sắc treo ở trên đầu Vương gia, thanh kiếm có thể chém xuống bất cứ lúc nào.

Xảy ra loại chuyện lớn này, Vương Trường Sinh chỉ có thể làm như vậy, nếu là trêu chọc thế lực khác, vậy thì thôi, Thái Nhất tiên môn là một trong bảy đại tiên môn Đông Hoang, thực lực hùng hậu, ngay cả năm tông phái Ngụy quốc cũng phải nghe theo mệnh lệnh của Thái Nhất tiên môn.


Trói Vương Minh Giang đi Thái Nhất tiên môn chịu đòn nhận tội? Cái đó không thực tế, Thái Nhất tiên môn hẳn là còn chưa tra tới trên người Vương gia, lúc này tự thú, tương đương tự tìm đường chết, nói không chừng còn sẽ liên lụy đến Vương Minh Nhân.

Biện pháp tốt nhất, chỉ có thể để Vương Minh Giang ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió, biết việc này, chỉ có Vương Trường Sinh và Vương Minh Giang.

Xảy ra việc này, tâm tình Vương Trường Sinh trở nên rất nặng nề, hắn phải nhanh một chút Kết Đan mới được, nếu là hắn Kết Đan, Thái Nhất tiên môn truy tra đến trên người Vương gia, Vương gia còn có thể bỏ xe giữ tướng.

Vương Minh Giang tràn đầy cay đắng, hắn nhìn thi thể Vương Trường Phong một lần, trong lòng dị thường đau thương.

Ngày đó, hắn sau khi độn địa chạy trốn, lo lắng bị Thái Nhất tiên môn bắt được, dẫn theo Vương Trường Phong trốn đông trốn tây, căn bản không dám đi phường thị, Vương Trường Phong bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt nhất, độc phát thân vong.

“Đúng rồi, Trường Sinh, đây là thứ trên người ba nữ tử kia, nghe nói là ngọc thạch truyền thừa, cần thần thức đủ cường đại, mới có thể mở ra, có lẽ cháu có thể mở ra.

”Vương Minh Giang lấy ra một khối ngọc thạch màu trắng to bằng bàn tay và hai ngọc giản, đưa cho Vương Trường Sinh.

Ngọc thạch màu trắng nhìn qua cực kỳ bình thường, nếu không phải Vương Minh Giang nhắc tới, Vương Trường Sinh cũng sẽ không để ý vật ấy.

Hắn thử chìm đắm thần thức vào trong đó, một tầng vách ngăn như có như không chặn hắn, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy văn tự, rất nhanh lại biến mất không thấy.

Hắn nhíu mày, xem xét hai ngọc giản.


Một lát sau, trên mặt Vương Trường Sinh lộ ra bộ dạng suy tư.

Dựa theo nội dung ngọc giản ghi lại, ngọc thạch truyền thừa bắt nguồn từ thời kì thượng cổ, đại năng Nguyên Anh kỳ trở lên cảm giác không thể tiến vào cấp bậc cao hơn, trước khi tọa hóa, sẽ dùng bí pháp khắc sở học cả đời ở trong ngọc thạch truyền thừa, để lại cho người có duyên, xem cấm chế phong ấn khác nhau, điều kiện cởi bỏ cấm chế khác nhau.

Ngọc thạch truyền thừa này cần thần thức đủ cường đại mới có thể thăm dò nội dung bên trong, thần thức Vương Trường Sinh so với tu sĩ cùng cấp cường đại hơn không ít, vẫn như cũ không thể xem xét nội dung bên trong ngọc thạch truyền thừa.

“Trừ mấy thứ này, thúc còn giữ đồ của đệ tử Thái Nhất tiên môn không?”Vương Trường Sinh lo lắng Thái Nhất tiên môn bằng vào di vật của môn hạ đệ tử, truy tra đến Vương gia.

“Ta chỉ giữ lại ngọc thạch truyền thừa cùng Tráng Thần Dịch, nội dung hai ngọc giản là phục chế, đồ khác thiêu hủy toàn bộ, ngay cả linh thạch cũng không dám giữ lại.

”Vương Minh Giang biết sự tình liên quan trọng đại, không dám giấu diếm, nói theo sự thật.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận