Thanh Liên Chi Đỉnh Bản Dịch


Lúc này, vầng trăng tròn màu xanh cũng đến trước mặt Chu Vân Tiêu, lập tức chém vỡ màn hào quang màu bạc, nhưng ngực Chu Vân Tiêu sáng lên hào quang màu đỏ, một màn hào quang màu đỏ nhạt bỗng dưng hiện lên, bao phủ toàn thân hắn ở bên trong.Hộ thể pháp khí.“Keng” một tiếng vang trầm, vầng trăng tròn màu xanh bổ vào trên màn hào quang màu đỏ, nhất thời bay ngược đi.Nhưng vầng trăng màu xanh còn chưa bay ra bao xa, chợt bộc phát ra vô số kiếm khí màu xanh, chém vỡ nát màn hào quang màu đỏ.Đúng lúc này, trên người Chu Vân Tiêu lao ra một luồng đao khí kinh người, chém vỡ nát kiếm khí màu xanh đánh tới.Vương Thanh Sơn nhíu mày, bảo vật hộ thể trên người Chu Vân Tiêu quá nhiều rồi nhỉ! Hắn đang muốn làm phép đối phó Chu Vân Tiêu, Từ Tử Lân vội vàng hô dừng.“Dừng tay, mau dừng tay, đừng đánh nữa, Vĩnh An quận chúa, bảo vật hộ thể trên người cháu ngươi cũng quá nhiều rồi nhỉ! Cái này không công bằng đối với tu sĩ Đông Hoang chúng ta.”Từ Tử Lân nhíu mày nói, đánh tiếp, Vương Thanh Sơn chưa chắc có thể thắng....Mười tu sĩ Trúc Cơ tiến vào trận chung kết đã chết hai, còn lại sáu người, Từ Tử Lân đã truyền âm hỏi, trên thân sáu người còn lại đều không có pháp bảo sơ hình.


Thực lực Chu Vân Tiêu bày ở nơi đó, không có pháp bảo sơ hình, ngay cả một đao của Chu Vân Tiêu cũng không ngăn được.Tu sĩ Đông Hoang liên tục thua tám trận, không thể thua nữa, khó được Vương Thanh Sơn và Chu Vân Tiêu đánh cân sức ngang tài, ngay cả hộ thể linh phù cùng hộ thể pháp khí của Chu Vân Tiêu cũng đánh ra rồi, nhưng lấy thân phận Chu Vân Tiêu, khó bảo đảm không có thứ khác bảo mệnh.Tuy nói là sinh tử đấu, nếu Chu Vân Tiêu thật sự chết ở trên lôi đài, Đại Yến vương triều khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua, nguyên nhân rất đơn giản, Chu Vân Tiêu không những là hoàng tộc của Đại Yến vương triều, còn là ký danh đệ tử của Thất Tuyệt Đao Hoàng.

Trước đó, chưa ai nghe nói Thất Tuyệt Đao Hoàng có đệ tử.Thất Tuyệt Đao Hoàng là được xưng người đứng đầu dưới Hóa Thần, giết đệ tử của hắn, ai dám cam đoan Thất Tuyệt Đao Hoàng sẽ không truy cứu?Đánh khẳng định không thể đánh tiếp, Chu Vân Tiêu chết ở trên lôi đài, sẽ rất phiền toái, với lại, Chu Vân Tiêu xuất thân hoàng tộc, trên người khó bảo đảm không có sát khí uy lực lớn, tiếp tục đánh, thắng còn dễ nói, thua, tu tiên giới Đông Hoang liền mất hết mặt mũi, thư viện Sùng Dương làm bên tổ chức luận đạo đại hội, càng thêm mất mặt.Vĩnh An quận chúa nhíu mày, có chút bất mãn nói: “Không công bằng? Ai quy định trên thân kẻ dự thi không thể mang hộ thể linh phù cùng hộ thể pháp khí? Xuất thân cũng là một bộ phận của thực lực.”“Lời tuy như thế, hai người bọn họ đều là thiếu niên tuấn kiệt khó gặp, tiếp tục đánh, vô luận ai xuất hiện thương vong, đều là một tổn thất lớn, nhìn từ tình thế trước mắt, Vương tiểu hữu chiếm một tia thượng phong, ta thấy cứ phán Vương tiểu hữu thắng lợi đi!”Lãnh Như Mị làm người hòa giải.

Nói nghiêm khắc, Vương gia là thế lực phụ thuộc Thái Nhất tiên môn, khó được Vương Thanh Sơn chưa bị thua, nàng tự nhiên phải nói chuyện thay Vương Thanh Sơn.Nói thật, nếu không phải Từ Tử Lân mở miệng ngăn cản đấu pháp, Vương Thanh Sơn đã sớm thi triển công kích mới.“Chiếm một tia thượng phong mà thôi, cứ như vậy phán Vương tiểu hữu thắng cũng quá qua loa rồi, ta thấy ngang tay đi!”Chu Vũ Hiên đưa ra cái nhìn của mình.


Chu Vân Tiêu thắng liên tiếp tám trận, đã làm Đại Yến vương triều tăng thêm thể diện rồi, thắng tiếp, có thể sẽ ảnh hưởng quan hệ của Đại Yến vương triều cùng tu tiên giới Đông Hoang.

Với lại, hắn phải thừa nhận, Vương Thanh Sơn quả thật là một vị tuấn kiệt, tiếp tục đánh, Chu Vân Tiêu chưa chắc có thể thắng lợi.Đám người Vĩnh An quận chúa cùng Từ Tử Lân tranh chấp không thôi, cuối cùng đạt thành chung nhận thức, Vương Thanh Sơn và Chu Vân Tiêu ngang tay.“Văn vô đệ nhị, võ vô đệ nhất, ta không tiếp nhận ngang tay, sư phụ từng nói, không thắng chính là thua, không có cái gọi là ngang tay.”Chu Vân Tiêu lạnh lùng nói, ánh mắt tràn ngập ngạo ý.Đao hành bá đạo, hoặc là thắng, hoặc là thua, thất bại cũng không đáng sợ, đáng sợ là không dám thừa nhận mình thất bại.Nếu là không dám nhìn thẳng vào thất bại của mình, tương lai lại đột phá như thế nào?Thất Tuyệt Đao Hoàng từng nói với Chu Vân Tiêu, ba loại người không thích hợp tu luyện đao pháp, loại thứ nhất chính là người nhát gan yếu đuối, loại người này tu luyện đao pháp, không thể phát huy ra uy lực thật sự của đao pháp, đao hành bá đạo, cái gì gọi là bá đạo? Chính là dũng mãnh hướng về phía trước, không sợ gì; Loại thứ hai là người bụng dạ hẹp hòi, đầu óc đầy âm mưu quỷ kế, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều là trò cười; Loại thứ ba là người không dám nhìn thẳng vào thất bại của mình, ngay cả lá gan thừa nhận mình thất bại cũng không có, nói gì bá đạo.Vĩnh An quận chúa nhíu mày, truyền âm cho Chu Vân Tiêu: “Vân Tiêu, ngang tay đối với mọi người đều tốt, ngươi không thể tùy hứng, trên tay Vương Thanh Sơn này nói không chừng còn có đòn sát thủ lớn hơn nữa, tiếp tục đánh, ngươi chưa chắc có thể thắng lợi.”“Cô cô, không thắng chính là thua, thừa nhận ngang tay, trái với đạo tâm của cháu, bất lợi đối với cháu ngày sau tu hành, cháu không thể tiếp nhận.”Chu Vân Tiêu cực kỳ cố chấp, ở trong thế giới của hắn, không thắng chính là thua, không có cái gọi là ngang tay.Hắn nhìn về phía Vương Thanh Sơn, sắc mặt ngưng trọng nói: “Ngươi vừa rồi không chiếm tiện nghi của ta, ta bây giờ cũng không chiếm tiện nghi ngươi, ta đứng ở tại chỗ bất động, tiếp ngươi ba chiêu, nếu là ngươi có thể thương tổn được ta, tính là ngươi thắng, trái lại ta thắng.


Ngươi có thể buông tay ra chân, không cần băn khoăn an toàn của ta, nếu ta chết, đó là ta không bằng người khác, Đại Yến vương triều tuyệt đối sẽ không tìm ngươi làm phiền, ta lấy danh nghĩa hoàng tộc đảm bảo.”Vừa rồi Vương Thanh Sơn muốn phát động một lượt công kích mới, đáng tiếc bị Từ Tử Lân đánh gãy, Chu Vân Tiêu cảm thấy như vậy không công bằng đối với Vương Thanh Sơn, nguyện ý đứng tiếp ba chiêu của Vương Thanh Sơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận