Thanh Liên Chi Đỉnh Bản Dịch


Giết người đoạt bảo ở Nam Hải là cơm bữa, một điểm này, Vương Trường Sinh đã từng nhắc nhở bọn họ.

“Bọn họ có bảy người, đều là tu sĩ Trúc Cơ, chúng ta tu sĩ Luyện Khí khá nhiều, ở trên biển đấu pháp cũng không tiện, đến trên đảo, có thể phát huy ưu thế của chúng ta.

”Vương Thanh Thiến truyền âm nói, biến đổi pháp quyết, thuyền bay màu xanh bừng sáng, bay về phía con đường lúc tới đây.

Trên người Vương Thanh Thiến mang theo nhiều con rối thú bậc hai, mỗi một tu sĩ Trúc Cơ đều mang theo con rối thú bậc hai thượng phẩm, tu sĩ Luyện Khí có thể khống chế một cái con rối thú bậc hai, thật sự đánh, bọn họ chưa chắc chịu thiệt, Vương Thanh Thiến vẫn ôm tâm lý may mắn.

Đương nhiên, nếu tiếp tục bay đi ở trên biển, đánh ở trên biển, bọn họ càng thêm chịu thiệt.

Không qua bao lâu, bọn họ liền đáp xuống trên đảo, trên mặt mỗi người tràn đầy nét đề phòng.

Độn quang màu lam đáp xuống đảo, là một con thuyền bay màu lam, bên trên có bảy tu sĩ Trúc Cơ đứng, tu vi cao nhất là một đại hán đầu trọc trên mặt có một vết sẹo khủng bố, Trúc Cơ tầng tám.

Trên lưng đại hán đầu trọc đeo một cây trường đao, trên thân bảy người bọn họ đều tản mát ra sát khí nồng đậm.


Đại hán đầu trọc nhìn bờ cát vết máu chưa khô, trên mặt lộ ra một nụ cười thành khẩn, hỏi: “Các vị đạo hữu, không biết các ngươi là nhân sĩ nơi nào?”“Chúng ta xuất thân nơi nào, không có liên quan gì tới đạo hữu nhỉ! Đạo hữu có gì chỉ giáo?”Mặc Thải Vân giọng điệu bình thản, trên mặt tràn đầy nét đề phòng.

Sắc mặt đại hán đầu trọc chợt lạnh lùng, nâng tay, hai lá bùa màu vàng bay ra, hóa thành vô số phi châm màu vàng, rợp trời rợp đất đánh về phía đám người Mặc Thải Vân.

Hai nam một nữ ba tu sĩ Trúc Cơ ùn ùn lấy ra pháp khí, công kích đám người Mặc Thải Vân.

Cùng lúc đó, ba tu sĩ Trúc Cơ còn lại đều lấy ra mười mấy cây cờ trận màu vàng, nhập vào mặt đất xung quanh rồi biến mất.

Bọn họ đều lấy ra một tấm trận bàn màu vàng, đánh lên trận bàn một đạo pháp quyết, một màn hào quang màu vàng nhạt bỗng dưng hiện lên, bao phủ bảy người bọn họ ở bên trong.

Nhìn từ phản ứng của bọn họ, phối hợp cực kỳ thành thạo, hiển nhiên không phải lần đầu tiên giết người đoạt bảo.

“Không ổn, cẩn thận đề phòng.

”Khuôn mặt xinh đẹp của Mặc Thải Vân biến sắc hẳn, vội vàng mở miệng nhắc nhở, lấy ra một cái ô nhỏ màu trắng nhạt, phun ra một mảng hào quang màu trắng, bao phủ bọn họ.

Hàng ngàn cây phi châm màu vàng đánh ở trên hào quang màu trắng, vang lên một đợt tiếng vang như rang lạc.

Sáu tu sĩ Luyện Khí ùn ùn lấy ra mười mấy cây cờ trận màu xanh, cắm vào mặt đất phụ cận.

Vương Thanh Thiến và Triệu Chính lấy ra mấy tấm trận bàn màu xanh, chôn ở mặt đất phụ cận, đánh lên trận bàn một pháp quyết, một màn hào quang màu xanh nhạt bỗng dưng hiện lên, bao phủ bọn họ ở bên trong.

Nhìn từ tu vi, đám người Vương Thanh Thiến không chiếm lợi thế, nhưng nhìn từ nhân số, đám người Vương Thanh Thiến chiếm một tia thượng phong.

Hai bên hầu như đồng thời dùng trận pháp phòng ngự, nhưng nếu đánh lâu dài, hiển nhiên là đám người đại hán đầu trọc thắng lợi.

Bốn người Mặc Thải Vân tự nhiên sẽ không đánh lâu dài, Mặc Thải Vân, Vương Thanh Thiến, Triệu Chính một hơi dùng ra năm con rối thú bậc hai hạ phẩm, Vương Thu Diễm dùng ba con rối thú bậc hai hạ phẩm, mười tu sĩ Luyện Khí đều dùng một con rối thú bậc hai hạ phẩm.

Hai mươi tám con rối thú bậc hai hạ phẩm đồng thời phóng thích pháp thuật, tương đương với hai mươi tám tu sĩ Trúc Cơ đồng thời phóng thích pháp thuật.


Đao lửa màu đỏ, kiếm quang màu xanh, cột sáng màu trắng, lửa màu đen! các loại pháp thuật đều như không cần tiền, điên cuồng đánh ở trên màn hào quang màu vàng bao phủ bảy tên tà tu.

Trong lúc nhất thời, tiếng nổ vang lên không ngừng, trận bàn trên tay ba tà tu phát ra từng đợt tiếng rít, linh quang trận bàn lóe lên không ngừng, một bộ dáng bị thương nặng.

“Không ổn, đá phải tấm sắt rồi.

”Đại hán đầu trọc nhìn thấy hai mươi tám con rối thú bậc hai, thầm kêu không ổn.

Ba tu sĩ Trúc Cơ dẫn theo mười vị Luyện Khí, thế lực lớn căn bản không phải đội hình này, trái lại giống một ít gia tộc nhỏ, dốc cả ổ săn giết yêu thú, bọn họ từng diệt loại đội hình này nhiều lần.

Đám người Mặc Thải Vân một hơi dùng ra hai mươi tám con rối thú bậc hai, đây căn bản không phải thứ gia tộc nhỏ có thể có được.

Cái này cũng chưa tính là xong, đám người Vương Thanh Thiến ùn ùn lấy ra những lá bùa, hóa thành quả cầu lửa cỡ lớn.

Giao long lửa màu đỏ, tảng đá thật lớn, tia chớp màu bạc, mâu đất màu vàng các loại pháp thuật, rợp trời rợp đất đánh về phía đối diện.

Màn hào quang màu vàng kịch liệt biến hình, trận bàn trên tay ba tà tu lóe lên không ngừng, xuất hiện vài vết nứt nhỏ bé.

“Muốn chết.

”Trong mắt đại hán đầu trọc lóe lên sự tàn khốc, bọn họ dám giết người đoạt bảo, tự nhiên là có chỗ dựa.


Hắn lật bàn tay, trên tay có thêm một tấm da thú ô quang lập lòe, tản mát ra linh khí dao động kinh người, hiển nhiên là lá bùa bậc ba!.

“Không ổn, lá bùa bậc ba!”Mặc Thải Vân vẫn luôn lưu ý động tác đối diện, nhìn thấy đại hán đầu trọc lấy ra một lá bùa màu đen, sắc mặt nàng biến đổi hẳn.

“Đi chịu chết đi!”Đại hán đầu trọc vung tay phải, ở trong ánh mắt không nỡ của gã, lá bùa màu đen bắn ra, bay về phía đối diện.

Nếu không phải đám người Mặc Thải Vân lực độ công kích quá mạnh, hắn còn không nỡ dùng lá bùa bậc ba này.

Ầm ầm ầm!Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên!Một vầng mặt trời màu đen đường kính hơn ba mươi trượng bỗng dưng hiện ra, cuốn thân thể mười bốn người bọn Mặc Thải Vân vào trong đó, bao phủ mưa gió không lọt.

Tiếng nổ thật lớn cùng lôi quang màu đen chói mắt đan xen cùng một chỗ, một làn sóng khí mạnh mẽ thổi quét ra bốn phương tám hướng, cuốn lên lượng lớn hạt cát.

Sóng khí mạnh mẽ bẻ gẫy mấy cây dừa, mười mấy tảng đá to như cối xay bị sóng khí mạnh mẽ cuốn đến giữa không trung, sau đó nặng nề rơi xuống.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận