Thanh Liên Chi Đỉnh Bản Dịch


Ầm ầm ầm!Một tiếng nổ vang lên, màn hào quang màu máu tan vỡ ra, bàn tay khổng lồ màu lam vỗ ở trên thân nam tử áo bào màu máu.

Hét thảm một tiếng, nam tử áo bào màu máu biến thành một mảng lớn mưa máu, ngay cả tinh hồn cũng bị đánh vỡ nát.

Một đòn Tru Linh Chưởng này, Vương Trường Sinh đã sử dụng năm phần pháp lực, uy lực tự nhiên lớn.

Lúc này, mũi tên màu máu cũng đến trước mặt Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh cảm nhận được khí thế mũi tên màu máu, biến sắc, hắn vội vàng bóp nát một lá bùa màu lam trên tay, hóa thành một màn hào quang màu lam, bao phủ hắn ở bên trong.

Mặt ngoài màn hào quang màu lam có hình một con cá chép màu lam, mũi tên màu máu đánh ở trên màn hào quang màu lam.

Cá chép màu lam mặt ngoài màn hào quang phát ra một tiếng kêu thê thảm, chia năm xẻ bảy.

Một đòn trước khi chết của nam tử áo bào màu máu, uy lực tự nhiên rất lớn.

Mũi tên màu máu đánh ở trên người Vương Trường Sinh, áo giáp trên người hắn xuất hiện vài vết nứt thật nhỏ, một mảng lớn lửa màu máu lan tràn ra, bao vây lấy thân thể hắn.


Bên trong ngọn lửa màu máu toát ra vô số hồ quang màu lam, lửa chậm rãi tán loạn biến mất.

Khí tức Vương Trường Sinh uể oải, Quy Lân Thuật cũng bị phá đi, quần áo không che thân.

Nếu không phải Diệp Lâm hỗ trợ, hắn chưa chắc có thể nhẹ nhàng như vậy giết chết nam tử áo bào màu máu.

Hắn quay đầu nhìn về phía sau, Diệp Lâm ngã xuống trên mặt đất, có rất nhiều tóc bạc.

Sắc mặt Vương Trường Sinh trở nên rất khó coi.

Diệp Lâm trả giá tiêu hao tuổi thọ, mới giúp hắn tiêu diệt được nam tử áo bào màu máu.

Nếu Diệp Lâm gặp chuyện, Vương Trường Sinh thật không biết nên ăn nói với Vương Trường Nguyệt thế nào.

Hắn bước nhanh đi lên trước, Diệp Lâm còn thở, chỉ là tinh nguyên tổn thất nghiêm trọng, không biết tuổi thọ gã tiêu hao có thể bù lại hay không.

Một khắc đồng hồ sau, Vương Trường Sinh ôm Diệp Lâm bay ra khỏi hang núi, bay đi Hải Sâm đảo.

Non nửa tháng sau, bọn họ về tới Hải Sâm đảo.

Vương Trường Sinh trước tiên gọi tới Vương Thu Diễm, bảo Vương Thu Diễm xem xét thương thế của Diệp Lâm, Vương Thu Diễm tu vi quá thấp, chỉ biết là khí huyết của Diệp Lâm tổn thất nghiêm trọng.

“Cửu thúc công, tinh nguyên hắn tổn thất nghiêm trọng, ngất đi rồi, nếu có thể, tốt nhất mời luyện đan sư bậc ba hỗ trợ xem xét.

”Vương Trường Sinh gật gật đầu, phân phó: “Lấy danh nghĩa của ngươi, thu thập linh dược hoặc là tài nguyên tu tiên bổ sung khí huyết, chỉ cần có thể kiếm được, giá không phải vấn đề.

”“Vâng, cửu thúc công, cháu lập tức đi làm.

”Vương Thu Diễm đáp ứng, xoay người rời khỏi.

Nhìn thấy Diệp Lâm hơi thở mong manh, Vương Trường Sinh nhíu mày, Vương Trường Nguyệt có bầu, hắn không dám thông báo Vương Trường Nguyệt.

“Luyện đan sư bậc ba!”Trong thời gian ngắn, Vương Trường Sinh đi đâu tìm luyện đan sư bậc ba? Cho dù tìm được, đối phương sẽ thống khoái giúp hắn chữa chạy cho Diệp Lâm sao?Trì hoãn lâu, ai biết Diệp Lâm có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không.


Hắn lấy ra một cái túi trữ vật màu máu, đổ ra đồ vật bên trong.

Bảy món pháp bảo, năm cái bánh xe màu máu, một tấm khiên màu máu, một khối ngọc bội màu vàng, mấy chục vỏ sò màu sắc khác nhau, một lượng lớn tài liệu yêu thú, trong đó có năm viên yêu đan bậc ba, còn có không ít pháp khí, linh thạch.

Vương Trường Sinh lần lượt đọc nội dung vỏ sò ghi lại, không qua bao lâu, hắn đã xem xong nội dung bên trong vỏ sò.

Dấu ấn cá mập màu máu trên người Mặc Thải Vân, thật ra là một loại dấu ấn đặc thù, giống như Diệp Lâm đoán, ở phạm vi nhất định, kẻ làm phép có thể cảm ứng được kẻ bị làm phép tồn tại, trái lại thuốc độc có chút phiền phức, không có thuốc giải.

Suy nghĩ một chút cũng đúng, ai chế ra một loại thuốc độc, sẽ pha chế thuốc giải, dù sao kẻ pha chế không dùng thuốc độc!.

Không có thuốc giải, nhưng có một đống đan dược trì hoãn thuốc độc phát tác, trong năm sáu năm, Mặc Thải Vân không có vấn đề.

Cân nhắc đến thương thế của Diệp Lâm, Vương Trường Sinh cảm thấy, phải tìm một vị luyện đan sư bậc ba mới được.

Vương Trường Sinh nhớ rõ Tô Băng Băng ở hải vực San Hô, không biết nàng quay về tông môn chưa, nếu là mượn dùng quan hệ của Tô Băng Băng, kết bạn một vị luyện đan sư bậc ba thì tốt rồi.

Tuy nói Diệp Lâm từng nói, không thể khôi phục tu vi, nhưng Vương Trường Sinh vẫn muốn thử một lần, nhỡ đâu có linh đan diệu dược nào có thể giúp Diệp Lâm khôi phục tu vi thì sao!Nam tử áo bào màu máu tu luyện là 《 Huyết Sát Chân Ma Công 》, có thể từ Luyện Khí tầng một tu luyện đến Kết Đan tầng chín, một môn công pháp này cần dùng tinh huyết người tu tiên luyện công, luyện hóa tinh hồn một con yêu thú, lấy tinh huyết người tu tiên làm chất dinh dưỡng, chậm rãi lớn mạnh tinh hồn yêu thú.

Tu vi người tu tiên theo cấp bậc tinh hồn yêu thú tăng lên mà tăng lên, tinh hồn yêu thú bình thường phong ấn ở trong cơ thể, khi đối địch thả ra thực thể đả thương địch thủ.

Vương Trường Sinh cầm lấy ngọc bội màu vàng kia, cẩn thận quan sát.


Mặt ngoài ngọc bội màu vàng có khắc một bức tượng Phật mặt mũi hiền lành, thoạt nhìn như là bảo vật Phật môn.

Nam tử áo bào màu máu rõ ràng tu luyện là huyết đạo công pháp, thế mà sẽ đeo bảo vật Phật môn.

Khi đấu pháp, nam tử áo bào màu máu cũng chưa sử dụng ngọc bội màu vàng, ngọc bội màu vàng hẳn là một món pháp bảo phụ trợ.

Vương Trường Sinh cẩn thận quan sát chốc lát, ngọc bội màu vàng không có công hiệu tụ tập linh khí.

Hắn thật sự nhìn không ra ngọc bội màu vàng khác thường, đeo ở trước ngực, để vào trong quần áo.

Đã là pháp bảo phụ trợ, hắn đeo một đoạn thời gian, hẳn là có thể phát hiện công hiệu này.

Vương Trường Sinh lấy ra la bàn đưa tin, đánh vào một đạo pháp quyết, phân phó: “Thu Phong, phái người đi phường thị Linh Miết hỏi thăm tung tích một vị đệ tử Thái Nhất tiên môn tên Tô Băng Băng, cô ấy là cháu gái đằng ngoại của ta, nếu tìm được cô ấy, lập tức cho ta biết.

”“Vâng, cửu thúc công.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận