Thanh Liên Chi Đỉnh Bản Dịch


Hắn nhắm mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Không bao lâu sau, hắn cảm giác mình va vào trên một vật thể ấm áp, hình như là người.

“Được rồi, ngươi có thể đi đến nơi đây, nói lên ngươi đã thông qua khảo hạch.

” Một giọng nam tử tràn đầy trung khí chợt vang lên.

Vương Thiên Văn coi như không nghe thấy, tiếp tục tiến lên, bị cản trở về.

“Tiền bối, ngươi thông qua khảo hạch rồi, mở mắt đi!” Nam tử giọng điệu thành khẩn.

Vương Thiên Văn do dự một lát, mở mắt.

Hai nam tử trang phục nho sinh đứng ở trước mặt bọn họ, một nam tử áo lam ngoài ba mươi, một thanh niên áo vàng ngoài hai mươi, trên người bọn họ có pháp lực dao động, đều là tu sĩ Luyện Khí.

Ở phía sau bọn họ, có một tòa cung điện hùng vĩ, trên bảng hiệu viết ba chữ to “Ứng Thiên điện”.


Vương Thiên Văn nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh có ba người, đồng bạn đi chung với hắn đều không ở đây.

Một nam tử mặt đen mặc vải thô, một nữ tử váy tím ngũ quan thanh tú, một thanh niên áo vàng mặt to, thanh niên áo vàng cùng nữ tử váy tím là tu sĩ Luyện Khí, nam tử mặt đen là phàm nhân.

“Chúc mừng các ngươi thông qua khảo hạch, chính thức trở thành đệ tử Ứng Thiên thư viện chúng ta, các ngươi muốn trở thành đệ tử hạ viện hay là đệ tử thượng viện?”Trên mặt nam tử áo lam lộ ra một nụ cười, mở miệng hỏi.

“Xin hỏi huynh đài, thượng viện cùng hạ viện có gì khác nhau sao?”“Đệ tử hạ viện có tỷ lệ rất lớn trở thành quan lại, ngày sau quản lý dân chúng một phương, đệ tử hạ viện chỉ đọc sách, không tu hành, đệ tử thượng viện có thể đọc sách hoặc tu hành.

Muốn trở thành đệ tử thượng viện, cần làm việc cho thư viện, làm tốt có thưởng thêm, làm kém sẽ có trừng phạt.

”Bốn người Vương Thiên Văn đều muốn trở thành đệ tử thượng viện, thượng viện tiền đồ rõ ràng lớn hơn.

Nam tử áo lam cũng không nhiều lời, lấy ra một cái đĩa ngọc màu bạc, nói: “Đây là trắc linh bàn, ta sẽ hỏi các ngươi một ít vấn đề, đừng nói dối, trả lời theo sự thật, nếu như bị trắc linh bàn phát hiện nói dối, trực tiếp đưa các ngươi xuống núi.

”Hắn hỏi đơn giản một phen xuất thân lai lịch bốn người Vương Thiên Văn, cái này cũng rất bình thường, Ứng Thiên thư viện tốt xấu gì là thế lực tu tiên, gia thế trong sạch mới có thể tiến vào Ứng Thiên thư viện đọc sách.

Ba người khác đều là người Lỗ Châu, Vương Thiên Văn không giấu diếm, trả lời theo sự thật.

Biết được Vương Thiên Văn đến từ gia tộc tu tiên Đông Hoang, nam tử áo lam có chút bất ngờ, nhưng hắn chưa nói gì cả, đăng ký danh sách, phát cho bọn họ mỗi người một tấm lệnh bài, nói: “Về sau các ngươi chính là đệ tử thượng viện rồi.

Thư viện chúng ta có một trăm lẻ tám điều giới luật, trái với bất cứ một điều nào đều sẽ bị trừng phạt, các ngươi cần phải nhớ, ta sắp xếp chỗ ở trước cho các ngươi đi!”Vương Thiên Văn nhìn cầu thang đá phía sau một lần, đi theo vào Ứng Thiên điện.

Một khắc đồng hồ sau, Vương Thiên Văn, nam tử mặt đen cùng thanh niên áo vàng xuất hiện ở trong một căn nhà vườn yên tĩnh, có ba gian phòng khách, vừa vặn mỗi người một gian.

“Nơi này chính là chỗ ở của các ngươi, các ngươi cần đúng hạn đi phòng học, Lục tiên sinh sẽ dạy các ngươi đọc sách.

”“Tại hạ Lưu Hiền, về sau chúng ta chính là bạn cùng trường rồi, còn mong hai vị chiếu cố nhiều hơn.

”Nam tử mặt đen chắp tay với Vương Thiên Văn cùng thanh niên áo vàng, khách khí nói.


“Lưu hiền đệ khách khí rồi, nên làm vậy mà.

”Vương Thiên Văn đáp lễ lại, vẻ mặt thành khẩn.

“Ta có chút mệt rồi, ngủ trước một giấc, ngày mai nói sau.

”Thanh niên áo vàng ngáp một cái, nâng bước đi về phía một gian khách phòng.

Vương Thiên Văn đẩy ra cửa một gian phòng khách, trong phòng bố trí đơn giản, một cái giường, một cái bàn cùng mấy cái ghế, chỉ vậy mà thôi.

Hắn khẽ thở ra một hơi, lẩm bẩm: “Cũng không biết thất bá công tiến vào Kết Đan kỳ chưa, còn có lão tổ tông, không biết lão nhân gia mạnh khỏe hay không.

”Hắn âm thầm hạ quyết định, tìm được công pháp nho môn có thể tu luyện đến cấp cao, hắn liền trở về Đông Hoang.

Hắn ngồi xếp bằng ở trên giường gỗ, chậm rãi nhắm mắt.

Không bao lâu sau, ngoài thân Vương Thiên Văn hiện ra một tầng linh quang màu trắng!.

Đông Hoang, Thanh Liên sơn trang, gian mật thất nào đó.

Uông Như Yên ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, hai mắt khép hờ, quanh thân lơ lửng lượng lớn âm phù màu lam, những âm phù này màu xanh thẳm, giống như do hơi nước tạo thành.

Uông Như Yên hít thở bày ra một loại cảm giác tiết tấu, theo nàng hít thở thổ nạp, mấy ngàn âm phù màu lam phát ra thanh âm khác nhau, mơ hồ tạo thành một khúc nhạc.


Một lát sau, ngoài thân Uông Như Yên nở rộ ra hào quang màu lam chói mắt, mấy ngàn âm phù màu lam vòng quanh nàng bay lượn không ngừng, xếp hàng có trật tự cùng một chỗ.

Một trận tiên âm vang lên, mấy ngàn âm phù màu lam phát ra thanh âm khác nhau, tạo thành một khúc nhạc động lòng người.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, tiên âm biến mất, mấy ngàn âm phù màu lam hóa thành các đốm sáng màu lam biến mất.

Uông Như Yên mở mắt, trong đôi mắt đẹp hiện ra một chút nét vui mừng.

Nàng tốn gần ba mươi năm thời gian, cuối cùng tu luyện《 Thiên Âm Phiên Hải Công 》đến tầng thứ bảy, nàng còn chưa tu luyện thành linh thuật.

《 Thiên Âm Phiên Hải Công 》 là một môn công pháp âm luật, giết người trong vô hình, điều kiện tiên quyết là có đủ thời gian để nàng gảy xong khúc nhạc.

Khác với công pháp khác là, 《 Thiên Âm Phiên Hải Công 》 dựa vào là nghe, sinh lão bệnh tử, hỉ nộ ái ố, người tu luyện cần đi nghe thanh âm khác cùng thấy hết cuộc đời trăm vẻ, thông qua khúc nhạc biểu đạt ra.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận