Thanh Liên Phượng Dẫn

Vân Liên mở hai mắt ra liền nhìn thấy một đôi mắt khép chặt, lông mi thật dài đang run rẩy, cho thấy chủ nhân của nó đang mê mang.

Vân Liên kinh ngạc, còn chưa hiểu rõ tình trạng thì đã thấy một đầu lưỡi thơm tho đã luồn và miệng khiến cả người hắn run rẩy. Sức nặng trên người lại tăng thêm, nữ tử dứt khoát bò lên người Vân Liên, không đợi hắn kịp phản ứng đã cướp đi toàn bộ lý trí của hắn.

"Sư. . . . . . Sư phụ. . . . . ."

Vân Liên định lay tỉnh người kia, nhưng âm thanh đó lại chỉ mơ mơ hồ hồ như đang rên rỉ, mềm nhũn không có một chút lực thuyết phục, ngay cả hắn cũng thế thì làm sao nói được người khác. Chiếc lưỡi lại không ngừng xâm nhập, rốt cuộc cũng đoạt nốt tia thanh tỉnh cuối cùng của Vân Liên. Vân Liên gầm nhẹ, dịu dàng ôm chiếc eo nhỏ nhắn của người kia, đổi khách làm chủ, lật người đặt người kia xuống dưới.

Mỗi một lần hắn mút lấy đôi môi kia đều như dùng toàn bộ hơi sức của mình. Hạnh phúc đột nhiên đến như vậy, khiến hắn còn không kịp hoài nghi, liền đã nắm vào tay. Cải loại tình cảm không ai biết đã bị đè nén nhiều năm kia cuối cùng cũng bùng nổ. Hắn cẩn thận hôn người phía dưới, giống như trân bảo. Chỉ tiếc người nọ đang nhắm mắt, không thấy được nhu tình trong đáy mắt Vân Liên.

"Sư phụ. . . . . . Sư phụ. . . . . ."

Thật giống tiếng nỉ non âm thầm giữa người tình với nhau, Vân Liên gọi nhẹ bên tai Phượng Dẫn, rồi lại không dám thức tỉnh nàng thật sự, hoặc là chỉ sợ lại đánh thức chính mình. Hắn sợ mọi việc hôm nay chỉ như giấc mộng Hoàng Lương, đến khi tỉnh mộng, nàng vẫn là sư phụ như gần như xa, hắn vẫn chỉ là đồ nhi yên lặng ngước nhìn nàng từ phía sau.

Không biết đã tỉnh hay chưa, Phượng Dẫn chợt vươn tay, ôm lấy cổ hắn, Vân Liên vui mừng không thể tin nổi, khóe mắt, bờ môi lại tràn đầy nụ cười, hôn thật sâu xuống đôi môi kia.

Mềm mại, ngọt ngào, thơm thơm.

Bên miệng bổn tiên như có một miếng mứt sen xanh mà nhị tỷ đặc chế, nhưng mặc cho ta gặm cắn thế nào cũng không nuốt xuống được. Khi ta tinh tế liếm liếm, thấy sắp ngậm được nó vào miệng, thì miếng mứt sen xanh này lại như mọc chân, lập tức bỏ chạy. Bổn tiên cũng không hiểu cuối cùng là do mứt sen xanh này hấp dẫn hay là do nó không nghe lời chọc giận bổn tiên, mà vươn tay ôm ghì lấy nó, rồi lại ngậm lấy nó, cảm thấy vui vẻ cười như nở hoa.

Giữa mơ hồ, bổn tiên như nghe thấy âm thanh của Vân Liên. Ta hốt hoảng suy nghĩ một hồi, ta đoán Vân Liên đang muốn giành mứt sen xanh với ta. Thật ra nếu bình thường, bổn tiên rất hào phóng, tặng luôn cho hắn cũng được. Nhưng hôm nay đây chính là mứt nhị tỷ làm, ta hạ phàm đã lâu như vậy mới được ăn một lần, sao có thể tặng cho hắn đơn giản như vậy được. Hơn nữa, cho dù là thế, Vân Liên cũng chưa chắc đã thấy nó ngon giống ta. Nghĩ vậy, ta không khỏi ôm chặt khối mứt sen xanh ngọt ngào kia hơn, như thế tiểu tử kia sẽ không dám tranh đoạt với ta nữa. Nghĩ kỹ lại thấy mứt sen xanh lần này còn ngon hơn lần trước, xem chừng là đã quá lâu rồi ta không ăn.

"Vân Ảnh, ta đi nha."

Khi Cửu Mệnh cầm lên hộp thức ăn đã chuẩn bị trên bàn thì Mộng Vân Ảnh vẫn đang trang điểm. Mới chỉ mấy năm mà một nha đầu đã trở thành một thiểu nữ xinh đẹp. Trong gương Vân Ảnh đang dùng chiếc trâm cài đầu hình con bướm cắm lên tóc, tay áo rộng rơi xuống khuỷu tay, lộ ra một cánh tay ngọc ngà khiến Cửu Mệnh nhìn đến choáng váng.

Mộng Vân Ảnh nhìn mình trong gương cười nhạt một tiếng chậm rãi đứng lên "Không cần, hôm nay để ta mang thức ăn cho Thôi sư đệ đi." Mộng Vân ảnh chợt hạ lông mày, trên mặtđỏ ửng: "Lại nói, lâu rồi ta cũng chưa nhìn thấy hắn."

Cửu Mệnh nhẹ buông tay, ngơ ngác nhìn cô gái đang mang vẻ ngượng ngùng trên mặt. Hắn đương nhiên biết nàng đang nói đến ai. Cửu mệnh cười khổ giúp Mộng Vân Ảnh sửa lại trâm trên đầu đáp : "Ngươi đi đi, vậy hôm nay ta không đi."

"Ừ." Mộng Vân Ảnh cười với hắn, cầm rổ ngự kiếm đi. Ngoài cửa tập trung rất đông các đệ tử mong nhớ Mộng Vân Ảnh, chỉ có điều thật vất vả đợi lâu như vậy mà cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng than thở của mỹ nhân mà thôi.

Mộng Vân Ảnh đứng trên thân kiếm, khoảng cách rõ ràng không xa nhưng lại khiến nàng cảm thấy thật dài, trong lòng ngập tràn mong đợi. Đã một tháng không gặp, Vân Liên có phải đã càng tuấn mỹ hơn rồi không ? Lần này gặp hắn, Vân Liên có thể cười với nàng không ? Mộng Vân Ảnh vừa nghĩ thì tốc độ lại càng nhanh hơn, chỉ chốc lát liền đến được đỉnh núi Thanh Liên. Mộng Vân Ảnh một tay xách hộp đựng thức ăn, một tay nhấc váy, hưng phấn nhảy từ trên kiếm xuống, lòng tràn đầy vui vẻ chạy đi tìm bóng dáng của Vân Liên. Nhưng đến khi nhìn thấy, lại chỉ cảm thấy tan nát cõi lòng.

Bên hồ, hai bóng hình xanh trắng đan vào nhau, cơ hồ khiến nàng không phân biệt được ai là Vân Liên, ai là sư tổ. Hộp đựng thức ăn rơi xuống đất Mộng Vân Ảnh cũng không biết. Ba phen bốn bận muốn lên tiếng trách cứ hai người vong tình, nhưng âm thanh đã đến khóe miệng cũng không cách nào phát ra được.

Mộng Vân Ảnh run rẩy, ra lệnh mình xoay người, không nên nhìn thêm. Nhưng dù cố gắng bao nhiêu, hai chân vẫn giống như bị ghim xuống, không thể hoạt động được.

Tại sao? Tại sao! Hai người kia không phải thầy trò sao? Sư tổ không phải Tiên Nhân sao? Thầy trò tại sao có thể mến nhau? Người phàm cùng Tiên Nhân tại sao có thể mến nhau? Mộng Vân ảnh cắn chặt môi đến khi máu tươi tràn ra, trong cổ họng tràn ngập mùi máu anh, thật giống ác mộng, thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng sỉ nhục hôm nay.

Vân Liên không thích nàng cũng không sao bởi vì trong lòng nàng người cao ngạo lạnh lùng như Vân Liên không ai có thể xứng, cho nên đương nhiên hắn sẽ không thích ai. Nhưng sư tổ là người mà nàng từng sùng kính biết bao. Sư tổ giống như một đóa sen xanh cao cao tại thượng thánh khiết khiến nàng kính ngưỡng, mỗi ngày cố gắng cũng chỉ để vượt được người. Sau này nàng thậm chí đã tin ban đầu sư phụ chỉ nhận một mình Vân Liên làm đồ đệ là vì nhìn thấy tư chất hơn người của Vân Liên.

Nhưng hôm nay thì sao?

Bóng dáng bọ họ quấn quýt bên nhau giống như một cây gai, đâm sâu vào đầu Mộng Vân Ảnh, thời thời khắc khắc cười nhạo suy nghĩ ấu trĩ của nàng. Mộng Vân Ảnh lẳng lặng đứng thẳng, ngơ ngác nhìn hắn dịu dàng hôn môi nàng kia, nhìn hắn nhẹ nhàng nâng mái tóc nàng kia cho đến khi trước mắt dần mơ hồ Mộng Vân Ảnh mới cắn răng, hung hăng xoay người ngự kiếm rời đi.

Khóe môi Mộng Vân Ảnh mang theo nét cười, không chút do dự lau sạch nước mắt trên mắt. Trong lòng chỉ lóe lêm một ý niệm, không biết là nhắc nhở mình hay cảnh cáo người khác.

Hai người kia, sớm muộn gì, sớm muộn gì cũng sẽ phải trả giá thật lớn.

"Sư phụ. . . . . ."

Dục vọng dưới đáy lòng càng ngày càng sâu, chưa bao giờ lại có từng đợt tê dại từ dưới bùng truyền tới như thế, nóng bỏng, nặng nề đánh vào lý trí Vâ Liên. Cũng may người phía dưới chợt giật giật, buông Vân Liên ra, nghiêng người sang như ngủ thật say, Vân Liên mới phục hồi tinh thần. Vân Liên cười nhạt, giúp nữ tử sửa lại áo quần cùng tóc tai có chút xộc xệch rồi cẩn thận ôm Phượng Dẫn vào nhà.

Lai Tiễn đang phơi bụng ngủ say, mộng đẹp mới mơ được một nửa đã bị người khác xách đuôi ném ra đất. Lai Tiễn nóng nảy giương móng nhọn với người kia, đến khi tỉnh táo lại, nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo của Vân Liên, trong lòng cả kinh. Trước giờ mỗi lần nhìn thấy người này, Lai Tiễn đều là ở bên người Phượng Dẫn cho nên chỉ nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của hắn. Thì ra nam nhân gọi Vân Liên này cũng có vẻ mặt lạnh lùng như vậy sao ?

Lai Tiễn thức thời co lại ở chân giường, nhìn Vân Liên cẩn thận để nữ tử xuống giường, tỉ mỉ giúp nàng đắp chăn, lại vuốt tóc của nàng vẻ mặt dịu dàng rồi mới xoay người đi. Lãi Tiễn xem thời cơ lại định nhảy lên giường nệm êm ái thì Vân Liên lại chợt xoay người, khiến Lai Tiễn sợ hết hồn. Cũng may hắn chỉ lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc hộp tinh xảo đặt ở đầu giường Phượng Dẫn rồi mới rời đi.

Đầu đau như nứt. . . . . . Sớm biết sau khi say rượu sẽ bị như thế, hôm qua ta nhất định sẽ không uống rượu như điên vậy, hôm nay là tự mình làm bậy không thể sống rồi. Chỉ có điều không thể phủ nhận, giấc mộng hôm qua không tệ, lúc nào đó ta nhất định phải nghĩ cách gọi nhỉ tỷ mang mứt sen xanh cho ta mới được.

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngờ đã là giữa trưa. Ta nhíu chân mày, vén chăn lên, Lai Tiễn quả nhiên đang thỏa lòng ngủ say bên cạnh ta. Ta xách nó lên, cơ hồ giận dữ hét: "Lai Tiễn, ta đã nói bao nhiêu lần! Không được chui vào ngủ trong chăn của ta, ngươi là hồ yêu, nam nữ phân biệt!"

Lai tiễn mơ mơ màng màng dùng móng vuốt dụi dụi con mắt, rất phối hợp đáp ta một câu: "Gâu!"

Ta thở dài, ném nó qua một bên: "Giả bộ chó cũng vô dụng. Cảnh tượng ngươi làm với Thôi Thanh Hủ bổn tiên vẫn nhớ rõ mồn một trước mắt."

Lai Tiễn bất đắc dĩ lắc đầu, chợt nhảy lên giường, tha một chiếc hộp nhỏ thả vào tay ta. Chiếc hộp này ta chưa từng thấy qua, không biết là của Vân Liên hay Thôi Thanh Hủ đây. Ta định dùng tiên thuật dò xét lại phát hiện ra cơ thể như cạn sạch sức lực, không biết có phải do say rượu hay không. Thử mấy lần ta cũng đành từ bỏ, dứt khoát bắt đầu nghiên cứu cơ quan trong cái hộp, có lẽ mở ra sẽ biết chủ nhân của chiếc hộp này là ai.

Cũng may cơ quan của chiếc hộp cũng không quá phức tạp, dù gì bổn tiên cũng thường xuyên bế quan, loại hộp cơ quan này bổn thiên thử hai ba lần liền có thể mở ra. Qua nhiên sau khi mở cái hộp kia ra, một ngăn kéo bật ra, bên trong có một chiếc dây buộc tóc màu trắng.

Ta cười nhẹ, tháo dây buộc tóc trên người xuống thay bằng dây buộc tóc mới liền đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui