Thanh Liên Phượng Dẫn

Vong Tình Đan. . . . . . Mộng Vân Ảnh cẩn thận nhìn vào trong qua khe cửa. Có vật kia là có thể sẽ quên Phượng Dẫn đúng không ? Nếu làm lại từ đầu, gặp nàng trước thì Vân Liên có thể sẽ thích nàng không ?

Càng nghĩ càng hưng phấn, Mộng Vân ảnh rốt cuộc không kềm chế được, lắc mình xông vào phòng, giữa lúc ba người đang ngồi ngây ngẩn , đoạt viên đan dược kia rồi ngự kiếm đi.

Nam tử áo đỏ mờ mịt hỏi Bạch Nhĩ, "Người kia là ai vậy?"

Bạch Nhĩ bình tĩnh vỗ vỗ vạt áo, đáp: "Mộng Vân Ảnh."

Sát Nhan thẫn thờ: "Nàng giành thuốc làm gì?"

Bạch Ti đá lông nheo, gẩy gẩy móng tay đỏ tươi : "Tiểu cô nương này chắc là thích Vân Liên. Ngươi xem bộ dáng nàng hưng phấn khi giành thuốc mà xem."

"Nha." Sát Nhan gật đầu: "Dù sao vốn cũng là để cho Vân Liên ăn, người nào cho cũng được."

Bạch Nhĩ trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn hai người một lượt: " Sao các ngươi biết được là nàng không phải mang thuốc đi tố cáo với Phượng Dẫn vậy?"

". . . . . ."

Ba người trầm mặc hồi lâu, Sát Nhan rốt cuộc vỗ đùi, đuổi theo. Chỉ có điều hắn hình như không chú ý Cửu Mệnh vẫn theo sát Mộng Vân Ảnh dọc đường.

Cho hắn ăn ăn. . . . . . Cho hắn ăn ăn. . . . . .

Trong lòng nàng giống như có tiếng nói đang đầu độc mình. Mộng Vân Ảnh càng ngày càng hưng phấn, tốc độ ngự kiếm cành nhanh hơn. Khi nàng bước vào phòng Vân Liên, nam tử trên giường vẫn ngủ say. Ánh nắng vàng ngoài phòng chiếu vào, tóc đen tán loạn trên gối, da thịt trắng như tuyết tạo thành một sự tương phản, áo xanh môi đỏ mọng, xinh đẹp như một bức họa.

Cho hắn ăn ăn, hắn sẽ quên nàng, yêu ngươi. . . . . .

Mộng Vân Ảnh bước từng bước về phía giường Vân Liên, nhìn đan dược trong tay, chỉ do dự trong chốc lát liền cẩn thận đưa thuốc đến khóe miệng nam tử. Chỉ có điều nam tử vốn đang nằm an tĩnh trên giường bỗng giật giật, lông mi thật dài khẽ run rẩy, rốt cuộc chậm rãi mở mắt. Hình như là hôn mê quá lâu nên Vân Liên khó khăn lắm mới điều chỉnh được thị giác cho đến khi nhìn thấy rõ người trước mặt.

Lông mày xinh đẹp nhíu lại, Vân Liên mấp máy môi, âm thanh vốn thanh thuận bây giờ lại hơi khàn khàn "Mộng Vân Ảnh? sao ngươi ở đây?"

"Sao ta không thể ở đây?" Mộng Vân Ảnh hơi khẩn trương nắm áo quần bên người, lại cố gắng tỏ vẻ tình ngay lý thẳng. Chợt Mộng Vân Ảnh nắm chặt Vong Tình Đan trong tay dịu dàng nói "Sư tổ bảo ta tới đưa thuốc cho ngươi."

"Đưa thuốc?" Vân Liên trong mắt nghi ngờ: "Nếu nàng muốn đưa thuốc sao phải phái ngươi tới ? Muốn tới thì cũng phải là Sát Nhan tới "

"Sao sư tổ không thể phái ta tới? Ta dầu gì cũng là nữ đệ tử, đương nhiên thận trọng hơn nam nhân kia." Mộng Vân Ảnh liếm môi, xòe lòng bàn tay ra trược mặt Vân Liên, trên đó có một viên thuốc: "Ăn đi, ăn vào sẽ tốt."

Vân Liên do dự một chút, rốt cuộc đưa tay cầm viên thuốc lên. Đang chuẩn bị đưa lên khóe miệng thì đã bị người khác hất tay đi.

"Đừng ăn, đó là Vong Tình Đan."

Âm thanh xa lạ. Vân Liên ngẩng đầu, thấy một người quen mặt. Người này hắn cũng không gặp nhiều nhưng vẫn nhớ tên là Cửu Mệnh.

"Vong Tình Đan?" Vân Liên nguy hiểm nheo mắt lại, nghiêng đầu nhìn về phía Mộng Vân Ảnh: "Sao ngươi phải cho ta ăn thứ này?"

"Tại sao?" Mộng Vân Ảnh chợt bật cười: "Còn phải hỏi tại sao ư? Đến lúc này rồi, ngươi cần gì phải giả bộ ngu ngốc nữa?"

Nhìn thấy nét mặt quá mức bi phẫn của Mộng Vân Ảnh, rốt cuộc Vân Liên cũng lộ chút xúc động: "Ngươi tội gì phải như thế? Cho dù là ăn Vong Tình Đan, ta cũng vẫn sẽ không yêu ngươi. Huống chi. . . . . ." Vân Liên dừng một chút, một đôi mắt đen như diệu thạch nhìn Mộng Vân Ảnh đầy đe dọa: "Nếu ăn ta ăn thuốc đó vào mà vẫn không yêu ngươi thì không phải ngươi càng thêm càm thấy buồn cười sao?"

"Không yêu ta? Đúng vậy, mặc dù cho tới giờ, ngươi vẫn yêu sư phụ của ngươi! Sư phụ. . . . . . Sư phụ. . . . . ." Mộng Vân Ảnh chợt ngửa mặt lên trời cười to: "Trong mắt ngươi, một nghìn ta cũng không bằng được một Phượng dẫn!"

Vân Liên nhìn Mộng Vân Ảnh, muốn nói lại thôi. Hắn che giấu tâm tư cẩn thận như thế sao nàng…

"Sao ngươi biết. . . . . ."

Cửu Mệnh đứng một bên không đành lòng bóp bóp bả vai Mộng Vân Ảnh thở dài nói : "Thôi, Vân Ảnh, cùng ta cùng nhau rời khỏi đây đi thôi."

"Rời đi?" Mộng Vân Ảnh chợt quay đầu trừng mắt với Vân Liên, trên mặt vẫn cười nhưng trong mắt lại tràn đầy lửa giận : "Đúng, đều tại ngươi, nếu không phải do ngươi, thì bây giờ Vân Liên đã nuốt viên thuốc kia rồi, nói không chừng bây giờ hắn đã yêu ta."

"Vân Ảnh. . . . . ." Trên mặt Cửu Mệnh tràn đầy đau khổ: "Đủ rồi. . . . . ."

"Chưa đủ! Còn chưa đủ! Đều là lỗi của ngươ!"Mộng Vân Ảnh rút kiếm bên người ra, mạnh mẽ chém lên người Cửu Mệnh. Kiếm dù chưa ra khỏi vỏ nhưng dùng lực mạnh thì người bình thường cũng khó chịu nổi. Huống chi Cửu Mệnh cũng không chống trả, chỉ cúi đầu yên lặng chịu đựng, cho đến khi bị đánh đến vô lực tê liệt ngã xuống trên mặt đất Mộng Vân Ảnh mới dừng tay.

"Các ngươi ai cũng đừng mong rời đi. . . . . ." Mộng Vân Ảnh cười nhạt lui về phía sau, không cẩn thận đụng phải ngọn đèn dầu trên bàn. Dầu rơi vãi đầy đất, Mộng Vân Ảnh nhìn những vệt dầu nửa buổi rốt cuộc ngẩng đầu cười lớn.

"Đúng vậy, Đúng vậy. . . . . ." Vừa lầm bầm Mộng Vân Ảnh vừa móc từ trong ngực ra một cái mồi lửa, quẹt lửa vứt lên đám dầu bên cạnh.

"Ngươi muốn làm gì?" Vân Liên gượng dậy, sức lực trên người giống như đã bị người khác rút cạn. Bây giờ nhìn thấy hành động, việc làm của Mộng Vân Ảnh nhưng cũng không có sức lực đi ngăn cản.

Mộng Vân Ảnh chợt ôm chặt Vân Liên, nhẹ nhàng tựa trên vai hắn, ảnh mắt dịu dàng nhưng không có tiêu cự, ngây ngốc nhìn chằm chằm tóc đen của Vân Liên tán loạn trên gối, nhẹ giọng thì thầm.

"Làm gì? Ta không làm gì. . . . . . Ta chỉ muốn vĩnh viễn ở bên ngươi. . . . . . Vong Tình Đan thì có ích lợi gì? Chỉ có hoàn toàn cướp ngươi khỏi Phượng Dẫn, ngươi mới có thể vĩnh viễn ở cùng ta. . . . . ."

"Ngươi điên rồi. . . . . ." Vân Liên cố gắng đẩy Mộng Vân Ảnh ra, nhưng thân thể hắn quá suy yếu, đôi tay mềm mại xanh xao vô lực nắm lấy tay Mộng Vân Ảnh.

Ngọn lửa bùng lên theo vết dầu, nhanh chóng lan sang bàn ghế, Vân Liên ho nhẹ hai tiếng cau mày quát lên: "Cứ như vậy, chúng ta cũng sẽ chết đấy!"

"Chết có gì đáng sợ?" Mộng Vân Ảnh cười nhẹ buông Vân Liên ra, nâng một lọn tóc của hắn lên vuốt nhẹ: "Đúng rồi, ta quên nói cho ngươi biết, ta đã giết người."

Vân Liên đành nhắm hai mắt lại. Giờ phút này đối với nữ nhân này có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích. Nhưng không biết bây giờ sư phụ đang ở đâu? Trong lúc hôn mê hắn vẫn nghe rõ tiếng sư phụ gọi bên tai, vì sao mở mắt ra hắn lại không thấy nàng đầu tiên? Chẳng lẽ thực sự nàng thích Long Thái tử kia?

Hai người theo đuổi tâm tư của mình, cũng không ai chú ý Cửu Mệnh đã bò tới dưới giường. Cửu Mệnh tuy bị thương nặng nhưng cũng cố gắng đứng dậy, đánh lên gáy Mộng Vân Ảnh. Mộng Vân Ảnh chỉ thấy trước mặt lóe sáng liền hôn mê. Vân Liên như trút được gánh nặng, gật đầu với Cửu Mệnh một cái nói cảm ơn.

Cửu Mệnh cũng không nói gì, chỉ cúi đầu cầm viên Vong Tình Đan kai lên nhét vào miệng của nàng. Đến khi thấy nàng nuốt vào rồi, Cửu Mệnh mới vừa thở dài, khó khăn đem Mộng Vân Ảnh cõng lên lưng.

Vân Liên nhìn hai người, đang định mở miệng nói chuyện thì lại bị Cửu Mệnh cắt đứt.

"Không cần cám ơn ta...ta hôm nay trọng thương, chỉ có thể cứu một người. Ta chưa bao giờ là thánh nhân, hôm nay ta chỉ có thể cứu Vân Ảnh, bản thân ngươi thì tự cầu phúc đi thôi."

Vân Liên chỉ lắc đầu cười cũng không nói thêm gì nữa. Trong phòng khói mù quá nồng, lúc này thân thế Vân Liên lại suy yếu chỉ một lát sau lại ngã xuống lần nữa. Cửu Mệnh đỡ Mộng Vân Ảnh, quay đầu liếc nhìn Vân Liên ngã xuống giường, thở dài.

"Người nên quên nhất không phải là ngươi, mà là nàng."

Cửu Mệnh nhảy ra ngoài cửa sổ, bên trong nhà lửa càng ngày càng lớn. Cửu Mệnh nhẹ nhàng nói "Bảo trọng" , rốt cuộc cõng Mộng Vân Ảnh rời khỏi mảnh đất thị phi này. Thiên hạ rộng lớn, chắc chắn sẽ có một nơi, không có Vân Liên, chỉ có hai người bọn họ.

"Ngươi là ai?"

Mộng Vân ảnh xoa đầu, nhìn nơi xa lạ này. Liếm liếm đôi môi khô nứt, Mộng Vân Ảnh híp mắt cẩn thận quan sát một người có làn da ngăm đen ngũ quan bình thường trước mặt.

"Ngươi đã tỉnh rồi à?" Nam tử hưng phấn bỏ chậu rửa mặt trong tay xuống, ngồi bên mép giường. Đến khi nghe câu hỏi của Mộng Vân Ảnh, hơi sững sờ, nhưng cũng hơi chán nản nói thầm: "Không phải Vong Tình Đan này. . . . . . sao mà ngay cả ta là ai cũng quên mất. . . . . ."

"Vong Tình Đan?" Mộng Vân Ảnh gãi gãi đầu hơi choáng: "Đó là gì?"

Nam tử nhanh chóng khoát khoát tay che giấu nói: "Không có gì!"

Mộng Vân ảnh nhìn nam tử có dáng vẻ ngây ngốc, rốt cuộc cười khanh khách. Người đàn ông này rõ ràng tuyệt đối sẽ không gạt người, cho nên bộ dạng hắn khi lừa ngạt người khác cực kỳ buồn cười.

Đôi mắt to của Mộng Vân Ảnh đảo vòng vòng cuối cùng quyết định trêo chọc nam tử này một chút: "Ta biết rồi, ngươi là tướng công của ta!"

Nghe vậy, khuôn mặt xanh đen của nam tử đỏ ửng lên như sắp nhỏ máu: "Ta. . . . . ."

Mộng Vân Ảnh khoát khoát tay, đang định kết thúc đề tài này thì nam tử kia lại chợt bắt lấy tay nàng.

"Không sai, ta là tướng công của nàng!"

Mộng Vân Ảnh ngơ ngác nhìn nam tử, chợt rất muốn cười. Chưa có ai nói với hắn là hắn không thể gạt người sao ? Vừa định nói lời cự tuyệt với hắn nhưng không hiểu sao trong lòng Mộng Vân Ảnh lại thoáng có một tia rung động. Giống như… giống như người này có thể khiến nàng rất an tâm.

Ừ, an tâm, chính là cảm giác này.

Trong nháy mắt Mộng Vân Ảnh có chút tham lam, hình như nàng chưa bao giờ có loại cảm giác này. Nàng đưa tay nắm lấy tay nam tử trước mặt, toàn thân hắn cứng đờ, nhưng chỉ chốc lát sau đã buông lỏng xuống đưa tay ôm lại Mộng Vân Ảnh, tiếng chim hót, gà gáy ngoài phòng, tất cả âm thanh xung quanh dường như biến mất hết. Giữa trời đất chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

Mộng Vân Ảnh nhìn qua vai nam tử, xuyên qua cửa sổ nhìn về nơi xa. Ánh mặt trời chiếu qua song cửa sổ, nghịch ngợm trải đầy đất.

Mộng Vân Ảnh ngẩng đầu khỏi vai nam tử khiến hắn có chút nghi ngờ nhìn nàng nhưng nàng chỉ cười nhẹ.

"Khí trời thật tốt."

Nam tử ngẩn người, chợt nhếch môi, cười mặc dù không đẹp nhưng lại rất chân thật.

Đây là nụ cười dành riêng cho nàng.

"Ừ. Thời tiết thật tốt."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui