Thanh Liên Phượng Dẫn

Xung quanh yên tĩnh, lúc đó ngoài nhịp tim của mình ta không nghe thấy thứ gì khác nữa hết. Sự rung động trong lòng đó không giống lúc trước, lúc này càng mạnh mẽ hơn. Giống như có một sợi tơ hồng đang dẫn dắt ta, kêu gọi ta phải đi tìm thứ gì đó.

Ta hoảng hốt, tay chân luống cuống ôm ngực, muốn kiềm chế loại cảm giác bị khống chế này nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Đang lúc mờ mịt thì Sát Nhan bất chợt đẩy cửa đi vào, trong tay đang bưng chậu rửa mặt, hình như cũng mới thức dậy. Ta vốn đang rối rắm, tim đập thình thịch nhưng lúc này lại nhớ tới chuyện khác, chỉ vào Sát Nhan, có chút hoảng hốt.

"Ngươi là. . . . . . nam nhân?"

Hai chữ cuối cùng ta nói rất nhẹ, chính xác mà nói là mang ý không chắc chắn. Chuyện tối hôm qua ta không nhớ rõ, chỉ loàng thoáng như ta lộ rõ bản tính sắc lang đi sờ ngực người ta, nhưng còn cảm giác ở lòng bàn tay thì… Ta len lén liếc áo bào màu đỏ đang phanh ra một nửa của Sát Nhan, chậc chậc, chỉ sợ là không tốt rồi.

Sát Nhan cũng hào phòng, nghe được câu hỏi của ta thì cũng không giấu giếm gì nữa, đàng hoàng gật đầu, còn thuận tay mở rộng áo bào ra : “Không phải đêm qua nàng đã sờ qua hay sao ? Chưa sờ đủ sao?”

Ta đỏ mặt đến gần như rỉ máu, còn thiếu nước tìm lỗ chui xuống. Nhưng sau này nghĩ lại mới thấy rõ ràng là Sát Nhan gạt ta trước, tối hôm qua … mặc dù không biết có xảy ra chuyện gì hay không nhưng tốt xấu gì cũng là cô nam quả nữ, thanh danh của ta chỉ sợ đã bị tổn hại. Nghĩ vậy ta thẳng lưng ưỡn ngực, nhìn hắn chằm chằm : “Ngươi…đêm qua…”

Ta rối rắm nửa ngày vẫn không nói ra được, dù sao ta vẫn là một cô nương, có một số lời không thể nói quá rõ ràng được, như thế lại có vẻ muốn mời chào nhưng cứ tỏ ra cự tuyệt, nửa che nửa mở thì sẽ càng có hiệu quả. Đây là chiêu mà nhị tỷ dạy ta, bây giờ nhìn bộ dáng hơi giật mình của Sát Nhan, dường như cũng có chút tác dụng.

Nhưng Sát Nhan cũng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt rồi bật cười, thuận tay để bồn rửa sang bên cạnh: “Đôi khi ta thắc mắc không biết rốt cuộc là nàng bị mất một phách hay đầu óc bị đụng hỏng ? Sao tính tình cũng thay đổi đến vậy ?”

Ta cau mày nói: "Ngươi trước đây có quen biết ta sao?"

Sát Nhan cầm lên một lọn tóc của ta, đặt trên môi hôn một cái rồi tà mị cười : ”Đương nhiên”. Thấy ta vẫn cau mày, Sát Nhan chỉ nghĩ là ta lo lắng chuyện đêm qua nên bổ sung tiếp : “Nàng yên tâm, trước khi cưới ta sẽ không làm gì nàng”.

"Cưới?" Ta cảnh giác nhìn hắn, thấy trong mắt hắn chỉ có tươi cười, ta liền liền cho là hắn đang nói đùa, dù sao ta vẫn cảm thấy, không thể tin lời nói của hắn hoàn toàn được.

Sát Nhan không cùng ta dây dưa nữa, chỉ chỉ chậu rửa mặt ra lệnh cho ta rửa mặt, hắn móc ra một cây quạt ngồi từ từ phe phẩy. Trước kia lúc hắn giả vờ là nữ, ta cũng chưa bao giờ thấy hắn dùng quạt, hôm nay nhìn thấy ta lại cảm thấy Sát Nhan phải có thêm cây quạt nữa mới đúng là tuyệt phối, mặc dù trên thiên đình bốn mùa như xuân nhưng cây quạt này cũng không ảnh hưởng gì mấy.

Sau đó Sát Nhan rời đi, đến tận khi mặt trời lặn mới quay lại tìm ta. Ta cho rằng sau khi hắn bị ta phát hiện ra là nam thì nhiệt tình cũng sẽ giảm đi, nhưng không ngờ hắn lại càng chăm tới đây hơn. Thật ra có hắn thì sẽ tốt hơn, mấy hôm nay khi ở một mình ta đều sẽ cảm thấy hốt hoảng, mỗi ngày chỉ ngơ ngác nhìn quyển sách đỏ kia, cũng không mở ra, chỉ ngơ ngác ngồi nhìn như vậy, nhìn chằm chằm nó cả ngày. Thật ra thì ta cũng đã nghĩ nếu mở ra xem thì ta sẽ không còn chịu buồn bực như thế nữa nhưng ta lại có chút sợ nếu như xem xong rồi lại càng buồn bực hơn thì làm thế nào ?

Ách, vì vậy bổn tiên cứ rối rắm như vậy suốt mấy ngày nhưng cũng không mở sách này ra. Nói tới cũng thật kỳ quái, theo đạo lý nếu sách này bị mất đi, mặc dù cũng không phải là chuyện gì quan trọng nhưng Nguyệt Lão cũng không thể bỏ mặc không quan tâm như vậy. Thủ tháp trộm sách của ta cũng không phải là cao mình gì, Nguyệt Lão chỉ cần niệm chú là có thể biết được sách ở chỗ ta ngay. Ta hiện tại tâm tình không được ổn lắm, vốn định tìm cơ hội trả lại sách nhưng nếu hắn đã không muốn tìm sách thì ta tự nhiên cũng chẳng thèm đi trả.

Chỉ có điều chuyện đã hứa giúp Vân Liên ta vẫn muốn làm. Vốn trong lòng ta vẫn cảm thấy có chút áy náy, cứ định đến cung điện hắn xin lỗi, nhưng còn chưa đến gần thì tim đã đập nhanh hơn, cho nên sau đó ta cũng không dám đi nữa. Lúc đó ta không hiểu, chỉ nghĩ về những dòng chữ trong sách, không biết trước đây ta và hắn có dính líu gì không, tỉ như thiếu bạc không trả chẳng hạn. Chỉ có điều sau khi nghĩ đến đó ta càng cảm thấy buồn cười, hắn là một hoàng tử, ta chỉ là một tiểu tiên tử, có thể liên quan gì đến nhau đây ?

Ít nhất thì ta vẫn muốn làm vậy, cho đến. . . . . .

Cho đến bây giờ khi ta há mồm, nháy mắt nhìn nam nhân một thân áo xanh xin đẹp, đang gảy đàn, mặc cho đôi mắt dịu dàng như nước của hắn nhìn ta nói : “Phượng Dẫn, cuối cùng nàng đã tới”

Đã gặp hắn mấy lần nhưng ta chưa bao giờ nhìn rõ khuôn mặt của hắn, hôm nay nhìn được quả nhiên không ngoài dự đoán, xinh đẹp làm người ta… giận sôi máu. Số mệnh thật là buồn cười, ta cứ cho là mình không có quan hệ gì với hắn nhưng hôm nay xem ra là có vạn vạn tầng quan hệ rồi.

Suy nghĩ trào ra quá nhanh, đầu óc ta như bị người khác đào rỗng, rồi lại nhồi vào từng đống từng đống một lúc. Theo lời Ti Mệnh, đây đại khái là hồn phách đã bị mất đi ? Đúng thế, lúc trước ta tế xuất một phách bảo vệ bình an cho Vân Liên, này gặp lại hắn thì phách này dĩ nhiên cũng dần dần quay trở về.

Vân Liên cười với ta, ta vẫn giống trước đây, nằm trên chân hắn, Vân Liên không nói gì, chỉ điều chỉnh tư thế, cho ta nằm thoải mái hơn rồi tiếp tục đàn. Ta bỗng nhiên nhớ lại trước đây ta hỏi hắn vì sao chỉ lau đàn mà không đánh, hắn đáp là chưa đến lúc. Ta bỗng nhớ lại sách đỏ của Nguyệt Lão kia, vốn trong sách này chỉ ra ta và Vân Liên phải chia tách, nhưng do ta làm đổ ly nước, trời xui đất khiến thế nào lại thúc đẩy được một chuyện tốt. Vân Liên chắc cũng bị sách này chỉ dẫn, hôm nay mới tới gảy đàn bên Dao Trì này.

Ta nhắm mắt, chợt có chút hoảng hốt, không biết nên nói gì, nên hỏi cái gì.

Ta chợt nhớ lại lần trước Vương Mẫu tổ chức tiệc mừng Vân Liên bình phục sau trọng thương. Chỉ sợ là để cho ta có thể bình an tỉnh lại sau khi hồn phi phách tán thì Vân Liên hẳn cũng phải chịu không ít cực khổ. Còn nữa vì sao trước kia Vân Liên không nhận ra ta, rõ ràng là đang bị cấm túc sao còn có thể chạy đến Dao Trì đánh đàn. Nếu bây giờ ta hỏi ra chỉ sợ thời khắc êm ả này cũng sẽ bị phá hỏng.

Suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc ta nhắm mặt lại. Sát Nhan đuổi theo ta lúc này thấy tình cảnh như vậy thì rời đi, có lẽ hắn cũng đã biết ta khôi phục trí nhớ. Ta đại khái có thể đoán được cảm thụ của Sát Nhan, tâm tư của hắn ta cũng hiểu, huống chi trước đây hắn đã vì ta làm nhiều việc, ta cũng ghi khắc trong lòng. Nhưng ta chỉ coi hắn là huynh đệ, không thể hứa hẹn với hắn điều gì, ta liền dứt khoát để hắn chấm dứt hy vọng.

Ta đang nghĩ ngợi nên không để ý tiếng đàn đã dừng lại từ lúc nào. Khi ta phát hiện ra, mở mắt ra nhìn thì thấy Vân Liên đang cúi đầu, nhìn ta suy nghĩ. Ta nhìn vào mắt hắn, không khỏi ngẩn ngơ, ánh mắt hắn vẫn dịu dàng, giống như trước đây, nhưng hoàn cảnh bây giờ đã khác rồi.

Hắn thấy ta sững sờ, đột nhiên gõ mạnh lên trán ta. Ta che trán sững sờ, trước kia Vân Liên nào dám như thế với ta. Ta đang định phản kích thì hắn đã cầm lấy tay ta, trong đôi mắt như diệu thạch lóe lên một tia giảo hoạt. Ta cho là hắn lại định gõ trán ta nên vội lấy tay kia che trán lại, nhưng lại bị câu nói tiếp theo của hắn làm mất hồn mất vía.

Hắn nhếch môi nói : “Phượng Dẫn, ta đã hiểu lòng mình, hôm nay ta sẽ không thả nàng ra nữa, chúng ta thành thân thôi”.

Ta há to miệng, ngu ngốc nhìn hắn, ấp úng đáp : “Chàng … Ngọc Đế sẽ không đồng ý ! Nếu không ông ta cũng sẽ không tạo ra tình kiếp lộn xộn làm hại ta ! Ta … ta …” Cả nửa ngày ta vẫn không nói thêm được câu nào, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy là lạ. Có bao giờ ta bị Vân Liên làm cho bối rối đến vậy đâu ? Rõ ràng ngày trước hắn vẫn chỉ là một tiểu tử thích khóc ! Nghĩ đến đây, ta vội vàng ngồi dậy chống nạnh đánh bạo nói : “Ta là sư phụ của chàng ! Sao chàng dám gọi ta là Phượng Dẫn ?”

"Hả?" Vân Liên cố ý kéo dài âm điệu, nhíu mày nói: "Đến giờ rồi mà nàng vẫn muốn ta gọi nàng là sư phụ sao? Hả?"

Vân Liên lấn đến gần ta uy hiếp, ta khó khăn nuốt nước miếng, phô trương thanh thế : “Lúc đầu ta thu nhận chàng là nghĩ đến việc sau này chàng có thể đứng hàng tiên ban, khiến ta có thêm thể diện. Sự thật chứng minh ta cũng không nhìn lầm người, có đồ đệ là hoàng tử, ta thật có mắt nhìn người”.

Vân Liên hoàn toàn không có phản bác, ngoài ý muốn gật đầu đồng ý nói: "Quả thật rất có mắt nhìn, không ngờ thu đồ đệ, còn nhân tiện thu luôn cả phu quân."

Ta lầm bầm: "Chàng thành phu quân của ta từ bao giờ?"

Vân Liên kéo mạnh ta vào ngực, cười nói : “Sao không phải chứ ? Lời nàng ở đóa sen kết từ tóc thật chân thành tha thiết. Trước kia ta cứ nghĩ là nàng không muốn, nhưng bây giờ thì nàng không thể tránh được nữa rồi”. Thấy ta đang định phản bác, không ngờ hắn lại bồi thêm một câu “Lại nói trước đó khi ta bị cấm túc, là ai thề sẽ cứu ta ra ? Đến hôm nay vẫn chưa thấy làm gì”

Ta xác thực không thể không thừa nhận trải qua một kiếp ở nhân gian kia, tình cảm trong lòng ta đã khắc sâu, nếu có thể nở hoa kết trái là tốt nhất. Nhưng bây giờ nghĩ lại địa vị hai người thật chênh lệch ta cũng có chút hoảng hồn. Ta giùng giằng muốn thoát ra khỏi ngực hắn, nhưng hắn lại cố tình giữ ta lại chặt hơn. Mẹ kiếp, nằm trong ngực hắn, ngửi mùi thơm của sen xanh trên người hắn, ta buồn bực nói : “Ngọc Đế sẽ không đồng ý…”

"Ông ta dám sao."

Mấy chữ lạnh lẽo khiến ta run rẩy một trận. Ta len lén nhìn Vân Liên lại thấy ôn hòa trên mặt hắn đã biến mất không còn một mống, giống như mấy lần trước ta gặp hắn, khiến người khác phải cách xa. Trong lòng ta hốt hoàng, túm tay áo hắn, hắn mới vội vàng thu liễm nét mặt, cúi đầu khẽ hôn lên trán ta, vén tóc ta ra sau tai, cười nói : “Nàng về nhà chờ đ’, mấy này nữa sẽ là hôn lễ của chúng ta”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui