Thanh Liên Phượng Dẫn

Ưmh, đám cưới đã xong. Hôm nay ánh mặt trời thật ấm áp

Ta chậm rãi mở mắt, chợt phát hiện người bên cạnh đêm qua nằm ngủ thật không yên phận, chăn bông bị nàng cuộn lại ôm chặt, cảnh xuân lồ lộ hiện ra.

Vốn thương cảm nàng đêm qua khổ cực nhưng cảnh đẹp trước mắt lại quá hấp dẫn, ta lại duỗi tay phủ lên gò ngực trắng muốt của nàng. Người này vẫn không hề hay biết gì, chỉ trở mình, khiến bộ ngực đẹp đẽ lại càng lộ ra sâu hơn.

Ta nuốt nước bọt. Nếu không thấy khóe môi nàng vô tư nhếch lên, ta có lẽ đã cho là nàng cố ý. Trước đây nàng thích ngủ ta cũng không mấy có cảm xúc gì. Khi ở nhân gian, ta cứ cho là nàng không biết làm gì nên dành thời gian đi ngủ, nhưng không ngờ thì lên thiên đình nàng vẫn ham ngủ như vậy.

Chỉ là trong tình huống này, những thứ khác đều là phù vân.

Ta xoa đôi tay, vừa dùng môi phủ lấy môi nàng, tay lại tự nhiên vuốt ve khắp người nàng. Người kia vẫn mơ ngủ, chỉ rên khẽ hai tiềng, cũng không giãy giụa gì. Thân thể bị bàn tay ta trêu chọc càng ngày càng trở nên nóng hơn, ta đang bội phục định lực của người kia thì người ta đã lặng lẽ mơ mơ màng màng mở mắt, khi đã nhận biết được tình hình trước mặt, nàng mới có phản ứng, kêu to lên.

"Vân Liên! Sát Thiên Đao đấy!"

Ta thoáng nhớ lại, dường như từ sau đám cưới, sáng nào người kia cũng bị đánh thức bằng cách này. Mặc dù là thức tỉnh nàng, nhưng ngày nào người kia cũng kêu to như vậy quả thật không tốt. Tỷ như tiên tỳ ban đầu hầu hạ Vương mẫu nương nương gần đây thường nhìn ta với vẻ mặt có chút cổ quái, thật giống như ta là yêu quái ăn thịt người.

Bây giờ ta vẫn còn rất buồn bực, tại sao trước đây nàng có thể ngoan ngoãn ngây ngốc ở đỉnh Thanh Liên mà không ra ngoài tạo phản đây? Đừng nói với ta là do thiên kiếp, nàng là người có thể dễ dàng bị một hai thiên kiếp trói buộc hay sao?

Người kia hàng đêm không phối hợp thì đã đành, đằng này còn cứ rống lên như giết heo. Ta đây cũng không trách nàng, nhưng ai có thể giải thích giúp ta vì sao ta mới chỉ bị Thiên Đế gọi đi trong chốc lát mà đến khi quay về thì người đã chạy đi đâu mất.

Thái Bạch không biết, Lão Quân không biết, Nguyệt Lão không biết, Nhị Lang Thần cũng không biết. Đến khi hỏi thiên binh ngoài Nam Thiên Môn thì hắn mới mang vẻ mặt đau khổ nói cho ta biết, người kia lừa hắn, đã theo Độ Ách tinh quân hạ phàm.

Còn vì sao nàng có thể lừa được thiên bình giữ cửa luôn nghiêm cẩn như vậy, hừ, ta liền tạm thời cho nàng giữ chút thể diện, cái loại chiêu số hạ lưu đó cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra.

Vốn hạ phàm cũng không phải chuyện lớn gì, nàng thích thì cứ đi. Nàng có chơi đến trên trời dưới đất đều quay cuồng thì đến tối cũng không thoát khỏi sửa trị. Nhưng nàng đi cùng ai không đi, sao lại đi cùng Độ Ách? Trên đời này ta cực kỳ cảnh giác với ba người, một là Sát Nhan, một là Thôi Thanh Hủ và một là Độ Ách. Hai người trước thì thôi không nói đi vì dù sao cũng là có tâm nhưng vô lực, không đủ khiến ta sợ. Chỉ có Độ Ách Tinh Quân này, gần đây lại rất thân mật với người kia, lại có xu hướng khiêu khích, không thể không phòng.

Ta triệu hồi một đám mây, bắt quyết tìm kiếm, cuối cùng tìm được hai người ở một góc trong hoàng cung ở nhân gian.

Ta vốn hơi nóng lòng nhưng bây giờ đã tìm được thì cũng yên lòng hơn, ta thi quyết ẩn thân, chậm rãi đi theo sau hai người, cẩn thận quan sát.

Người kia còn hưng phấn kéo tay áo Độ Ách nói: “Thì ra đây chính là hoàng cung à, không ngờ chỗ ở của tiểu tử Thôi Thanh Hủ kia còn lớn hơn của ta!”.

Độ Ách “dịu dàng” cười với nàng, đôi con ngươi như có thể chảy ra nước: “Ngươi nói Thôi Thanh Hủ chính là hoàng đế sao?” Độ Ách lấy một quyển số ra xem, cười nói: “Quả nhiên, hiện nay là đời con cháu thứ thứ chín mươi mốt của hắn, Thôi gia biết cách trị quốc, ngàn năm không suy yếu”.

Người kia nghe vậy có vẻ kích động, tóm lấy cổ tay Độ Ách, đoạt quyển sổ trong tay hắn, cẩn thận xem rồi thở dài nói: “Đúng là hắn, không ngờ hồ ly Thôi Thanh Hủ này có thể trở thành minh quân!” Nói xong hình như nhớ ra điều gì, không quên lẩm bẩm: “Dù là trên thiên đình hay dưới hạ giới, cứ nghĩ là hồ ly đều không làm hoàng đế được”

Ta mím môi, nghĩ ra người kia chắc là đang nhớ đến con hồ ly trên thiên đình kia. Nàng đã dây dưa dò hỏi ngọn nguồn mọi chuyện từ ta mấy lần, cũng không tiếc hy sinh nhan sắc của mình, mặc dù ta rất thích nàng ôm ấp yêu thương, nhưng dù gì cũng là chuyện xấu của cha mình, liên quan quá nhiều nên chưa thể nói hết cho nàng nghe được.

Nghĩ đến đây ta thấy mình thật sáng suốt, nhưng đến khi ta nhìn được rõ quyển sách trên tay người kia, ta rốt cuộc nổi giận. Sách này không phải thứ gì xa lạ, chính là vật mà Ti Mệnh tinh quân trông coi, người khác không được quyền xem. Hôm nay Độ Ách tinh quân có thể mượn dùng đã là cực hạn, lại còn để mặc cho người khác mở xem, quan hệ giữa hai người này quả thật cực kỳ mập mờ.

Chỉ có điều bên này ta đã giận đến mức muốn vọt qua thì bên kia người ta vẫn không hay biết gì. Nàng nhét sách lại vào tay Độ Ách, thân mật thắm thiết ôm cánh tay người ta điềm nhiên hỏi: “Chậc chậc, Độ Ách, ngươi giả trang thái giám thật có mùi vị”.

Hừ, nói thật hay, Độ Ách này môi hồng răng trắng, bộ dáng yêu nghiệt như vậy thì có khác gì thái giám sao?

Độ Ách lại cực kỳ dễ tính, chỉ cười cười đáp lại: “Phượng Dẫn, ngươi giả trang cung nữ cũng có một tư vị đặc biệt. Đáng ra nên ẩn thân nhưng ngươi lại hiện thân cải trang, nếu nhiệm vụ hôm nay không thành thì thật phiền toái”.

“Ẩn thân thì còn gì vui nữa”. Người kia nháy mắt ngây thơ: “Không phải ngươi đến đây giúp hoàng đế này độ kiếp sao, ta cũng chính là đến tham gia náo nhiệt đấy”.

Người kia vừa nói, vừa không quên giở trò với Độ Ách. Ta đen mặt nhìn nàng dâu của mình hồng hạnh xuất tường ngay trước mặt, rốt cuộc không nhịn được, hiện hình tiến lên bắt lấy cổ tay người kia.

Người kia lại cũng không vội không sợ, chỉ thoáng rụt cổ, ấm ức nói: “Sao chàng lại tới đây?”

"Ta?" Ta kéo nàng đến trước mình, hất cằm về phía Độ Ách: “Ta mà không đến thì chỉ sợ người khác đã lật tung trời”.

"À?" Người kia vẫn không ý thức được mình phạm sai lầm, vừa ngẩng đầu đinh hỏi ta lại thấy mặt ta đen lại rốt cuộc cũng thức thời nuốt lại lời nói sắp nhảy ra khỏi đôi môi đỏ mọng.

Độ Ách thấy không ổn, liền cơ trí nói: “Tiên quân tới thật đúng lúc, ta vốn hạ phàm làm việc, tiên tử nhất định đòi đi theo, tiểu tiên nhất thời không ngăn được nàng, đành phải mang nàng theo”.

Ta không nói lời nào chỉ nhìn hắn chằm chằm. Độ Ách này quá không đàn ông đi, đến lúc này lại phủi sạch sẽ đi như vậy, tiên quân tiên tử cái gì, nói chuyện khách khí như vậy cứ làm như là ta chưa thấy những hành động vừa rồi của hắn vậy.

Người kia vừa thấy Độ Ách mới nhác thấy ta ở trên tường thành đã rối loạn trận cước liền vội vàng biện bạch: “Không có không có! Ta … Khụ khụ, vi sư chính là hai ngày nay thấy trên thiên đình có chút nhàm chán liền theo Độ Ách tinh quân hạ phàm đi dạo, Vân Liên không nên quản!”

"Vi sư? ——"Ta cố ý kéo dài hai chữ, quả nhiên thấy người kia run lên. Ta đã sớm thể hiện với nàng là ta ghét hai chữ này, người khác lại cứng đầu, rảnh rỗi lại đi chọc vào chỗ hiểm. Mặc dù ta không bài xích việc nàng thỉnh thoảng gây chút kích thích, nhưng hôm nay thì nàng ngàn vạn lần không nên chọc vào chỗ hiểm này của ta, đây cũng không phải là chỗ có thể chọc bất cứ lúc nào.

“Vậy sư phụ, nhớ năm đó ta và Thôi sư đệ mới hơn năm tuổi đã một trước một sau vào sư môn, ta so ra còn nhỏ hơn sư đệ một chút. Hôm nay đời cháu chắt thứ chín mươi hai của Thôi sư đệ cũng sắp kết thúc rồi vậy sư phụ có biết hài nhi của ta đang ở đâu không?

Sống lưng của người kia vừa rồi còn rất thẳng, chớp mắt đã như tôm bị nấu chín cong veo.

Điểm được tử huyệt của người kia, ta nhếch miệng đợi nàng xun xoe nhưng lại bị một cung nhân chen ngang.

Lão cung nhân này run run chỉ thẳng vào người ta, đang định hô to thích khách, nhưng khi vừa nghiêng đầu liếc thấy người kia thì lại thét lên “Hoàng hậu nương nương sống lại” rồi trợn mắt hôn mê bất tỉnh.

Hả? Hoàng hậu nương nương? Nợ tình của người kia cũng thật nhiều quá đi.

Ta duỗi tay ôm nàng vào ngực, không đợi nàng giãy giụa liền cưỡi mây rời đi. Độ Ách thức thời vẫy vầy tay với ta nói với theo: “Tiên Quân đi thong thả”, rồi lại ẩn thân tiếp tục làm việc.

Trên đường đi người kia lại rất ngoan, ta thì bận cẩn thận suy nghĩ xem nên trừng phạt nàng thế nào, nên cả hai cùng nhất thời im lặng.

Khi về đến cung điện, người kia rốt cuộc không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: “Vân Liên, hôm nay chàng có gì đó không bình thường”

"Hả?" Ta không trả lời mà hỏi lại: "Không bình thường như thế nào?"

Người kia thành thật tránh khỏi ta một khoảng, lắc đầu nói: "Không biết."

Không biết? Cuối cùng ta lại để cho nàng càng ngày càng to gan như vậy.

Ta trực tiếp khiêng người kia lên, không để ý ánh mắt quỷ dị dọc đường, thẳng tắp vứt nàng lên giường, thuận tay lột sạch sẽ áo quần của nàng: “Nương tử nếu không nghĩ ra được thì ngoan ngoãn sinh con cho ta đi”.

Người kia chép miệng, hình như chưa từng thấy ta hung hăng với nàng, có chút ngây ngô: “Vân Liên, sao chàng lại hung hăng với ta?”

Ta đưa tay day day huyệt thái dương, dù không đành lòng nhưng cũng không thể không cảnh cáo người kia một chút nếu không người kia về sau lại được đà lấn tới.

“Gần đây phụ hoàng hay thúc giục, ta gắng sức như vậy nhưng nàng vẫn không có động tĩnh gì không tránh khỏi khiến người khác nóng ruột”.

“ Ta không muốn sinh con !” Người kia lại ưỡn người, cố tạo dáng: “ Vi sư từ trước đến giờ đều sợ đau ! Mấy hôm trước nàng dâu của Ti Mệnh sinh con suýt mất nửa cái mạng, ta có mà bị lừa đá mới đi sinh con”.

“ Nàng chắc chứ ?” Ta híp mắt nhìn nàng. Nàng có vẻ sợ ta híp mắt, mỗi lần như thế, thái độ cứng rắn bao nhiêu cũng mềm đi ngay. Ta luồn tay vào dưới váy nàng, nhẹ nhàng mút vành tai nàng thỏa thích, người kia có vẻ như rất giận nhưng cũng không dám mạnh mẽ chống đối.

Ta nhìn nàng buồn cười, nhưng cũng không tránh khỏi nhớ đến nàng trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, nhớ lại những chuyện lịch kiếp không yên hồi trước, ta có thể quy kết chuyện hoa đào của nàng cho Nguyệt Lão, nhưng nay đã quay về thiên đình thành hôn, mà hoa đào của người kia vẫn nở khắp nơi, một thân hoa đào mời gọi bươm bướm thật đáng phạt.

Nghĩ tới đây là liền không nhịn được tăng thêm lực đạo, người kia không chịu nổi, rốt cuộc phát ra một tiếng rên rỉ. Ta rất hài lòng nhìn nàng, mặt nàng đỏ lên, gắt gao cắn môi dưới, cái bộ dáng kia cứ như thể là ta ác bá với nàng vậy.

Như vậy không tốt.

Mười ngón tay ta nhẹ nhàng luồn vào tóc nàng, từng bước dẫn dắt nàng : “ Có sinh không ?”

Người kia vẫn kiên quyết: "Không sinh!"

"Sinh không?"

"Không sinh!"

"Sinh không?"

"Không sinh!"

"Sinh không?"

"Không sinh!"

"Không sinh?"

"Sinh!"

"Ừ, vậy thì sinh thôi."

". . . . . ."

Xem đi, người kia thật dễ lừa gạt.

Sau đó ta liền dốc sức trừng phạt nàng, cho dù sau đó biết Độ Ách tinh quân là nữ, ta cũng không sơ hở chút nào, vẫn canh giữ chặt chẽ mỗi ngày.

Cho đến khi người kia ưỡn thẳng lưng, kiêu ngạo rướn cái bụng chưa nhô rõ lắm trước mặt ta thì ta mới thu lại ma trảo. Chỉ là đứa nhỏ này tới quá không đúng lúc, đang lúc cha ngươi vui vẻ hưởng thụ thì ngươi lại không thức thời chút nào, sau này nhất định sẽ trừng phạt một phen. Ưm, đây là nói sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui