Lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Tu, Thẩm Thanh Yến chỉ mới mười tuổi, lúc đó hắn là tiểu thiếu gia của Thẩm phủ, cha mẹ chiều, hạ nhân dỗ dành, ngậm thìa vàng lớn lên, đương nhiên cảm thấy toàn thế giới đều đang cưng chiều mình, cho đến một ngày kia, phụ thân dẫn Nghiêm Tu năm mười ba tuổi về nhà.
Một ngày nọ, Thẩm Thanh Yến đang ở trong hoa viên chơi đùa, từ xa thấy phụ thân đi tới, Nghiêm Tu một thân đồ trắng đi theo phía sau, người nọ vóc người cao hơn hắn một chút, mặc đồ trắng ủng đen, trên mặt không có biểu cảm gì, Thẩm Thanh Yến không thích tên lạnh lùng này, từ dưới mặt cỏ bắt được một con ốc sên đang bò thong thả, cầm trên tay.
“Yến nhi, đây là Tiểu Tu, về sau, nó đó là huynh trưởng của con.” Thẩm phụ giữ chặt tay Thẩm Thanh Yến, lại kéo Nghiêm Tu, Thẩm Thư Nghiên thời trẻ sinh một trận bệnh nặng sau đó quanh năm cần phải uống thuốc, cho nên người có vẻ rất gầy gò, ngay cả tay cũng hơi lạnh.
Ông kéo Nghiêm Tu đến trước mặt Thẩm Thanh Yến, nâng tay áo khụ hai tiếng.
Thẩm Thanh Yến ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt Nghiêm Tu buông xuống, đứa trẻ kia cúi đầu, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo lạnh lẽo như băng sương, khi đó Thẩm tiểu thiếu gia còn chưa hiểu hàm nghĩa của huynh trưởng, chỉ cảm thấy người này lạnh như băng không vui, muốn chọc y một cái, vì thế hắn cười lộ ra một hàm răng trắng, vươn tay, “Chào huynh trưởng.”
Nói xong kéo tay Nghiêm Tu ra, để con ốc nhỏ mềm mềm trơn nhẵn kia vào trong lòng bàn tay Nghiêm Tu, sau đó nhanh như chớp chạy đi.
Thầm lão gia ở phía sau hô hai tiếng, hắn cũng làm lơ nghe không thấy, một lát liền chạy không thấy bóng dáng.
Đối ngoại, Thẩm lão gia chỉ nói Nghiêm Tu là con của thân thích gửi nuôi ở Thẩm gia, nhưng đối với Nghiêm Tu và Thẩm Thanh Yến, ông gần như đều đối xử bình đẳng.
Sau khi y tới, trở thành đại thiếu gia Thẩm phủ, Thẩm Thanh Yến vẫn cứ là tiểu thiếu gia, hai người ngồi cùng bàn ăn, cùng đến học đường đọc sách, có đôi khi Thẩm lão gia rảnh rỗi ra ngoài, cũng sẽ mang theo hai người đi cùng, ông quả thật đối xử bình đẳng, nhưng lúc đó Thẩm Thanh Yến tuổi còn nhỏ, lại coi Nghiêm Tu là một người ngoài không thân thiện, hắn chia yêu chiều của cha mẹ với y, không chỉ mặc quần áo giày vớ giống hắn, ngay cả bánh kẹo hoa quế mình thích ăn nhất, cũng phải chia cho y một nửa, Thẩm thiếu gia không còn là duy nhất, mất mát trong lòng tất nhiên là có.
Cho nên thái độ đối với Nghiêm Tu, cũng đặc biệt ác liệt.
Một ngày nọ, Thẩm Thanh Yến từ bên ngoài trở về, vừa hay nhìn thấy hạ nhân cầm mấy bộ quần áo mới đi tới chỗ ở của Nghiêm Tu.
“Ngươi đứng lại.” Thẩm Thanh Yến đi qua.
“Tiểu thiếu gia.” Gia phó kia cúi đầu hành lễ, Thẩm Thanh Yến nhìn gã bưng đồ đạc, “Đây là phụ thân đưa cho tên kia?”
Hạ nhân không dám nói lời nào, gật gật đầu.
“Bộ này bổn thiếu gia thích, lấy đây.” Thẩm Thanh Yến kéo bộ trường bào màu xanh ngọc trên mặt xuống khoác lên vai.
“Nhưng… Nhưng đây là lão gia cho đại thiếu gia.”
“Cái gì lớn nhỏ, bổn thiếu gia muốn chính là của bổn thiếu gia.” Thẩm Thanh Yến cau mày, đột nhiên lại giơ tay cầm lấy giày trên khay.
Hạ nhân kia không biết hắn muốn thế nào, chỉ cúi đầu, lấy khóe mắt lén nhìn Thẩm Thanh Yến.
Thẩm Thanh Yến nhìn trái phải không có người khác, liền lấy ra con dao nhỏ bình thường hắn chơi đùa, cắt đứt đế giày kia.
Trên tay hắn linh hoạt, chẳng qua một cái chớp liền bung ra, hạ nhân kia muốn lên tiếng ngăn cản cũng không kịp.
Thẩm Thanh Yến ném giày trở lại khay hạ nhân đang bưng, “Không được nói cho phụ thân ta biết.” Nói xong cuộn tấm áo choàng màu xanh ngọc kia lại, ôm đi.
Nghiêm Tu vừa lúc từ bên ngoài trở về, bị Thẩm Thanh Yến hung hăng trừng mắt một cái.
“Đại thiếu gia…”
Nghiêm Tu gật gật đầu, y nhìn thoáng qua quần áo lộn xộn bị Thẩm Thanh Yến lục lội, cùng với đôi giày bó cột dây kia, biểu cảm vẫn lãnh đạm, chỉ nói, “Đưa đến phòng ta đi.” Nghĩ đến thân thể nghĩa phụ không tốt, không muốn khiến ông phiền lòng, một lát sau y lại nói, “Đừng để lão gia biết.”
Nghiêm Tu đến một thời gian, Thẩm lão gia liền bảo Nghiêm Tu tới học đường đi học.
Mọi người đối với học sinh mới đến này ngoài tò mò, nhiều hơn là bài xích, một tên nhóc lạnh như băng, huống chi Thẩm thiếu gia còn không thích y, vì thế những thị phi quanh năm đi theo sau mông Thẩm Thanh Yến đương nhiên cũng không vui vẻ tới gần y.
Sau giờ học tối hôm đó, đại đa số học sinh đều tan học về nhà, Thẩm Thanh Yến bởi vì ngủ trong lớp, bị tiên sinh phạt chép bài, về muộn một chút.
Đợi rốt cục chép xong chương cuối cùng, hắn xoa xoa cổ tay, đứng lên.
Đang chuẩn bị sắp xếp chữ đã chép xong, mới phát hiện trên bàn học Nghiêm Tu đặt sách giáo khoa y chưa cất đi.
Hắn nhìn nhìn bốn phía, buông quyển vở đã chép xuống, đi qua, sau đó lặng lẽ cầm lấy sách giáo khoa của Nghiêm Tu, lại trở về chỗ ngồi của mình.
Ngày mai tên này không có sách giáo khoa, nhất định sẽ bị tiên sinh mắng.
Thẩm Thanh Yến vừa nghĩ, đặt sách giáo khoa ở vị trí của mình.
Nhưng hắn xoay người, đột nhiên nhìn thấy bóng đen đứng ở cửa.
“Á!” Thẩm Thanh Yến sửng sốt, dập đầu về phía sau, ngã xuống chỗ ngồi.
Nghiêm Tu khoanh tay tựa vào cửa nhìn hắn, sắc mặt vẫn là một dáng vẻ bình thản như nước.
“Ngươi… Ngươi tới khi nào đó?” Thẩm Thanh Yến trừng mắt y.
Nghiêm Tu cũng không nói lời nào, từ từ đi tới.
Nghiêm Tu dù sao cũng cao lớn hơn hắn, thật sự động thủ, hiện tại cũng không có người khác ở đây, mình tất nhiên là đánh không lại, Thẩm Thanh Yến đột nhiên có chút chột dạ, “Ngươi muốn làm gì?”
Nghiêm Tu cũng không để ý tới hắn, lấy sách giáo khoa của mình từ chỗ ngồi của hắn về chỗ cũ, sau đó đưa tay vỗ vỗ đầu hắn, “Nghĩa phụ bảo ta đón đệ về nhà, đi thôi.”
“Này…”
Nghiêm Tu quay đầu lại.
“Ngươi không tức giận sao?” Thẩm Thanh Yến đứng ở chỗ ngồi của mình, không di chuyển bước chân.
“Không, mấy quyển sách này ta đều học thuộc rồi.” Y nói, người đã đi tới cạnh cửa.
Thẩm Thanh Yến cúi đầu, cảm thấy có chút thất bại, kỳ thật hắn chỉ mới mười tuổi, những trò đùa này trong mắt Nghiêm Tu, cũng chẳng qua chỉ là một vài mánh khóe không đáng quan tâm.
Còn có đôi giày kia, Thẩm Thanh Yến nhìn chằm chằm đôi giày trên chân Nghiêm Tu, rõ ràng chính là đôi giày lần trước bị mình làm hỏng, nhưng bây giờ lại hoàn chỉnh mang lên chân y… Hắn lấy bài tập của Nghiêm Tu giấu đi, nhưng người ta ngày hôm sau vẫn có thể giao ra một phần mới; ném bút lông của y, cũng có tiểu cô nương vướng bận lén cho y mượn; mượn cớ lục soát bạc của y, cũng không thể làm y lộ ra nửa điểm quẫn bách… Y dường như không chê vào đâu được, Thẩm Thanh Yến căn bản không tìm thấy một chút sơ hở nào.
Thẩm Thanh Yến nhìn bóng dáng Nghiêm Tu, người kia sống lưng thẳng tắp, phía sau y tựa như có một bức tường cao vô hình, ngăn cách Nghiêm Tu với những người khác, Thẩm Thanh Yến không biết đụng phải bao nhiêu lần, mỗi một lần đều bị chặn ngược trở về.
Nghiêm Tu tuy rằng biết hắn làm những động tác nhỏ này, nhưng cho tới bây giờ đều là thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí ánh mắt nhìn hắn càng ngày càng lãnh đạm.
Loại ánh mắt này, làm cho Thẩm Thanh Yến còn nhỏ rất phiền muộn, thái độ đối với Nghiêm Tu tất nhiên là càng kém.
Đảo mắt, Nghiêm Tu vào trong phủ cũng được một năm, hai người vẫn không đấu đá lẫn nhau, phải nói, Thẩm Thanh Yến vẫn nhìn Nghiêm Tu không vừa mắt, ngày hôm nay, Thẩm Thanh Yến nhìn Nghiêm Tu từ xa đi tới, liền trốn ở trên cây.
Chờ Nghiêm Tu đến gần, hắn cầm mấy viên đá muốn chọi y, nhưng mà thân thể không cân bằng, chân trượt ngã xuống.
“Aaaa!” Thẩm Thanh Yến nhịn không được hốt hoảng hô một tiếng, theo bản năng nhắm mắt lại.
Cũng không có đau như dự đoán, sau đó hắn nghe được một tiếng kêu đau đớn.
Thẩm Thanh Yến mở to mắt, nhìn thấy người đỡ hắn ─ là Nghiêm Tu, người nọ cau mày, sắc mặt hơi trắng, trên trán còn có vết máu.
Lúc y đỡ Thẩm Thanh Yến thì chân trẹo một cái, thân thể không khống chế được ngã về phía trước, vì bảo vệ Thẩm Thanh Yến, đầu đập lên thân cây, trán lập tức chảy máu.
“Ngươi… Ngươi…” Thẩm Thanh Yến sợ tới mức nói không ra lời.
Nghiêm Tu chịu đựng đau đớn thả hắn xuống, che trán một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Nhưng cũng giống như trước kia, Nghiêm Tu cái gì cũng không nói, xoay người rời đi..