“Cho nên, huynh mua Dung Hoa về, chỉ là nhìn trúng tay nghề vẽ tranh của hắn?” Thẩm Thanh Yến nhìn nam nhân trong lòng, người sau nhắm mắt lại, nhàn nhạt “ừm” một tiếng.
“Vậy huynh làm gì không nói rõ.” Hắn tuy rằng nói như vậy, nhưng cũng không có ý hối hận, mặc dù là không có chuyện của Dung Hoa, Thẩm Thanh Yến muốn làm cái gì đó, không tìm được lý do đều giống nhau cả.
Nghiêm Tu sớm đã quen với tính tình kiêu căng như hắn, thần sắc không thay đổi, sau đó y lại nghe nói, “Trần chưởng quầy hôm qua tới tìm ta, nói là trong phường còn có một lô tơ lụa cần đưa ra ngoài.”
Người mua tơ lụa là tam công tử Tiết gia ở Giang Thành, trên Tiết tam công tử còn có một ca ca chính là kỳ tài tung hoành thương trường, hơn nữa nghe nói vị ca ca này rất nuông chiều Tiết tam công tử, Tiết tam công tử tiêu tiền như nước, tự mình xây dựng một vũ quán không nói còn nuôi một đám đào hát, mấy tơ lụa này là cho những người vũ y dùng.
Đồ vật tầm thường Tiết tam công tử không nhìn đến, duy chỉ nhung sa từ Tây Vực Thẩm gia sở hữu mới vào mắt Tiết tam công tử.
Chỉ là mấy ngày nay bởi vì chuyện Tiền chưởng quầy phong tỏa mấy cửa hàng, ngay cả người cũng bắt không ít, nhân thủ lại không đủ.
Trần chưởng quầy vì vậy mà đến đây.
“Trần chưởng quầy… Hôm qua đến còn nói cái gì?” Nghiêm Tu hỏi.
Sắc mặt của y còn có chút tái nhợt, tinh thần không tốt lắm, Thẩm Thanh Yến nắm cằm y nhìn nửa ngày, xác nhận không có sinh bệnh, mới tiếp tục nói, “Làm bộ làm tịch nhận sai, nói là mình quản giáo không nghiêm, những chuyện khác ngược lại không nhắc đến một câu.”
Nghiêm Tu sớm đoán được chỗ này, cũng không bất ngờ, chỉ nói, “Hàng lần này, ta sẽ đưa đi.” Thẩm Thanh Yến tuy không muốn, nhưng trước mắt chuyện Tiền chưởng quầy còn chưa giải quyết, Thẩm Thanh Yến xác thật không cách nào ép người, hắn cúi đầu nhìn Nghiêm Tu, ánh mắt Nghiêm Tu luôn luôn bình tĩnh không gợn sóng, y vẫn như vậy, phần lớn thời gian đều nghiêm cẩn cứng nhắc, giống như là tảng đá tọa hóa trong thâm sơn cổ đàm, vừa lạnh vừa cứng; Thẩm Thanh Yến híp mắt, thấy Nghiêm Tu chăm chú như một pho tượng, cúi đầu hôn xuống, ngậm lấy bờ môi của y, “Trong mắt huynh, trong lòng huynh, ngoài những chuyện làm ăn này, còn có thứ khác không?”
“Đây vốn là việc ta nên làm, ưm…” Thẩm Thanh Yến không vui cắn môi y một cái, kỳ thật hắn muốn hỏi chính là, trong lòng huynh còn có ai khác không? Nhưng người như Nghiêm Tu, làm sao có thể động tâm, làm sao có thể có tình cảm chứ? Cho nên hắn hỏi không ra miệng, chỉ có dụng hành động, dùng tình ái, mới có thể làm cho nam nhân lãnh đạm cứng nhắc này, trở nên sinh động một chút.
Nếu không có mấy chuyện Thẩm gia này, trong mắt huynh, có thể có ta hay không?
Nghiêm Tu trở về chẳng được mấy ngày lại ra ngoài, Thẩm Thanh Yến liền lần lượt xử lý sạch sẽ chuyện của phường tơ lụa, Tiền chưởng quầy ở Thẩm gia hơn mười năm, tự tay bồi dưỡng không ít thân tín.
Điều tra kỹ lưỡng này ngoại trừ Vân Cẩm bị đổi, mặt khác việc chiếm dụng trữ hàng, trộm lấy về đem đầu cơ riêng cũng bị lật ra, Thẩm Thanh Yến trong cơn thịnh nộ lại sa thải một nhóm người, trong khoảng thời gian ngắn lòng người hoảng sợ.
“Thiếu gia, cữu lão gia đến, nói muốn gặp ngài.” Lão Dư cúi đầu, nhìn về phía chủ nhân ngồi ở bàn thư.
Thẩm Thanh Yến chống đầu, trước mặt đặt hai bức thư, một bức là Nghiêm Tu viết, Nghiêm Tu cách một khoảng thời gian đều nói một ít tình huống gần đây của Thẩm gia cho hắn biết, bất luận là tiền bạc hay là việc làm ăn hoặc nhân mạch đều tường tận báo cáo, y làm hết phận sự chuyện phụ tá Thẩm Thanh Yến, nhưng kỳ thật Thẩm Thanh Yến đối với những thứ này hứng thú không lớn, chỉ là không muốn Nghiêm Tu mỗi ngày bận rộn không thấy bóng dáng, muốn giúp y chia sẻ, mới nguyện ý nhìn thêm vài lần, mấy ngày nay Nghiêm Tu không có ở đây, hắn nhàn rỗi nhàm chán, lấy ra xem một chút đốt thời gian.
Một bức thư khác, đương nhiên là cữu cữu kia của hắn viết bái thiếp đến rồi, nghe thấy lời này, khẽ cười một tiếng.
Sau đó hắn mở lư hương tử nhạn điêu khắc linh lung kia, đốt sạch sẽ bức bái thiếp kia.
“Đi thôi, đi gặp người… cữu cữu kia của ta?” Thẩm Thanh Yến đứng lên, chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Lão Dư cúi đầu đi theo phía sau hắn, thiếu gia tính tình mấy năm nay làm người khác e dè, lão cũng không dám nhiều lời.
Từ thư phòng đến sảnh ngoài, chẳng qua thời gian nửa chén trà, hắn lại đi dạo gần ba khắc, chờ đến chính sảnh, cữu lão gia kia cũng đã thay ba chén trà, sắc mặt tất nhiên là không tốt lắm.
“Thanh Yến…” Vừa thấy Thẩm Thanh Yến đến, Từ Thành Thanh lập tức đứng lên, gã ăn mặc văn nhân thư sinh, để râu hai bên mép, lam y bạch bào, trên tay còn cầm một cây quạt gấp.
Thẩm Thanh Yến gật gật đầu, ngồi xuống ghế chính, “Tam cữu cữu hôm nay đến đây, là có chuyện gì?”
Hai câu hắn nói không quá khó coi, hỏi thẳng vào vấn đề.
Từ Thành Thanh vốn chuẩn bị vài câu khách sáo liền bị nặng ngược lại.
Vì thế gã khụ hai tiếng, nói ra hai ngày trước Thẩm gia đóng hai cửa hàng, vỏn vẹn ba tháng, đã đóng không dưới mười cửa hàng, những thứ này đều là Nghiêm Tu làm chủ định ra, lời trong lời ngoài có chút không tán đồng.
Sau đó chuyện vừa chuyển, lại nói,
“Thanh Yến, hiện giờ con cũng trưởng thành, chuyện trong nhà vẫn cần phải quản nhiều hơn đi chứ, sao có thể để cho một người ngoài đảm đương đây?”
“Tam cữu cữu nói lời này lại không đúng rồi.” Thẩm Thanh Yến chống đầu, thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, mặt mày đã phai đi sự ngây thơ, ngũ quan cùng đường nét gần như bao quát ưu điểm của cha mẹ, lông mày rậm rạp, đôi mắt hẹp dài mà thâm thúy, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng, vẻ ngoài thiếu niên anh tuấn mà quý phái, nhưng bởi vì ánh mắt quá mức sắc bén, ánh mắt đè xuống sẽ có một loại cảm giác lãnh đạm.
Chỉ một ánh mắt, lại làm cho Từ Thành Thanh cảm thấy áp bách, nhất thời lại không nhớ ra lần trước gặp đứa nhỏ này là dáng vẻ ra sao?
“Nghiêm Tu chính là người gia phụ tự mình chọn, hiện giờ gia phụ tuy đã không còn, nhưng phụ mệnh không thể trái.
Gia phụ nếu nhận đứa con trai Nghiêm Tu này, vậy y đương nhiên là người Thẩm gia ta.” Hắn đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Từ Thành Thanh, lúc đầu còn chưa phát hiện, Thẩm Thanh Yến không ngờ đã cao hơn gã nửa cái đầu, hắn cúi đầu, cười nói với Từ Thành Thanh, “Nghiêm Tu đâu tính là người ngoài, tam cữu cữu chớ có lầm.
Hơn nữa, ai nói đóng cửa hàng này là chủ ý của y?”
Trên mặt kia rõ ràng là có ý cười, nhưng ánh mắt lại không hề dao động, thậm chí có thể nhìn ra một chút chán ghét như có như không, Từ Thành Thanh trong lòng trầm xuống, những lời còn lại đã nói không ra.
“Đúng rồi, ta chuẩn bị chút lễ vật cho tam cô cô, tam cữu cữu nhớ cầm theo.” Thẩm Thanh Yến đi hai bước, lại nói, “Hôm nay đa tạ tam cữu cữu quan tâm, ta còn có chút việc muốn xử lý, không cùng ngài uống trà.”
Hắn đi đến cửa, lại quay đầu lại nhìn Từ Thành Thanh một cái, khóe môi hơi nhếch lên, lại cũng không thấy ý cười, “Tam cữu cữu nếu đói bụng, thì kêu phòng bếp thu xếp một ích đồ ăn đưa tới cho ngài.
Dư thúc, đi thôi.”
“Thiếu gia, cữu lão gia hình như còn mang theo biểu tiểu thư đến, ngài không thấy sao?” Lão Dư đi theo phía sau hắn, cúi người hỏi.
“Sáu năm không gặp cữu cữu tốt kia, cũng không quan tâm lúc này hiếm thấy đã hai lần.” Thẩm Thanh Yến không có ý định giữ người, lão Dư cầm chút quà từ nhà kho, đưa cho người Từ Thành Thanh, liền cung cung kính kính tiễn ra ngoài.
“Việc hôm nay, đừng nói với Nghiêm Tu, ta lo… trong lòng không vui.” Thẩm Thanh Yến phân phó, nhắc tới Nghiêm Tu, ánh mắt hắn nhu hòa một chút, “Chuẩn bị ngựa, ta ra ngoài một chuyến.”
Lão Dư gật gật đầu, liền xoay người đi dẫn ngựa.
Hắn vốn là muốn ra thành giải sầu, nhưng hắn còn chưa tới cửa thành, đã nhìn thấy một người lảo đảo vọt tới dưới ngựa của hắn, “Thiếu… Thiếu gia!” Người nọ nửa khuôn mặt đều dính máu, trên mặt bẩn thỉu không chịu nổi, túm lấy một góc quần áo của hắn, gần như ngã xuống chân ngựa.
Cũng may Thẩm Thanh Yến tinh mắt, kịp thời kéo dây cương.
“Thiếu gia… Chúng ta… Khụ, bị cướp..” Tiểu nhị kia còn chưa dứt lời, trước mắt tối sầm, Thẩm Thanh Yến đã xoay người xuống ngựa, giữ chặt vạt áo gã, “Nghiêm Tu đâu?”
“Nghiêm, Nghiêm chưởng quầy, bị bắt…” Đại khái là ánh mắt Thẩm Thanh Yến quá mức dọa người, tiểu nhị kia thoáng cái như ngay cả hô hấp cũng quên, ngơ ngác nhìn Thẩm Thanh Yến.
Ít nhất mọi người đều ổn… Thẩm Thanh Yến nhẹ nhàng thở ra, quay đầu phân phó, “Lão Dư đi tìm đại phu, ngươi đi theo ta.” Trên đường cái nhiều người nhiều ánh mắt, đã có vài người dừng bước nhìn tiểu nhị đầu đầy máu này, Thẩm Thanh Yến đưa người tới khách điếm cách đó không xa, lấy một gian thượng phòng.
Tiểu nhị này tên là Trần Sơn, theo gã nói, Nghiêm Tu giao hàng xong lại dẫn một số hàng trở về, trên đường bị người cướp đạo, hiện giờ người và đồ đạc đều bị giữ lại, chỉ có thể lấy bạc đi chuộc.
“Đối phương nói, bảo ngài sau 10 ngày mang ngân phiếu, đến Bạc Đao Lĩnh, nói ngài… đi một mình.” Trần Sơn nói xong, giương mắt nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Yến, con ngươi người nọ đen láy lạnh lẽo, chỉ liếc mắt một cái, Trần Sơn lập tức bị một luồng khí tức lạnh lẽo kia làm đứng hình ở đó, không dám ngẩng đầu nữa.
Trước kia gã cũng từng gặp mặt Thẩm thiếu gia một lần, người nọ bên ngoài tuy là chủ nhân Thẩm gia, nhưng đi đến đâu tất nhiên sẽ dẫn Nghiêm Tu theo, chuyện trong Thẩm phủ cơ bản là Nghiêm chưởng quầy quản lý, có đôi khi một số việc tìm được hắn, hắn cũng đưa xuống cho Nghiêm Tu xử lý, dần dần mọi người liền biết Thẩm thiếu gia không thích quản chuyện làm ăn, cho nên đều chỉ coi hắn là một thiếu gia nhàn tản mặc kệ sự đời, cũng không có bản lĩnh thật sự gì.
Nhưng hiện giờ thấy người này, lại không giống đồn đãi là một cái vỏ rỗng.
Từ khi biết Nghiêm Tu bị trói, đến triệu tập nhân thủ xử lý tiền bạc cùng việc tiếp theo của cửa hàng, hắn không có một chút hoảng loạn.
Thậm chí bình tĩnh trầm ổn khác hẳn với người thường.
Mấy ngày nay Thẩm Thanh Yến hầu như không chợp mắt, vì gom đủ số bạc này, Thẩm Thanh Yến đều phái thủ hạ ra ngoài, đêm thứ tư, Thẩm Thanh Yến dẫn một đám nhân mã theo, phóng nhanh về phía Bạc Đao Lĩnh..