Thanh Loan Yến FULL


“Quả nhiên là ngươi.” Nghiêm Tu nhìn người tới, ánh mắt không có một chút bất ngờ.
Trần Kỷ Niên đó là đại chưởng quầy phụ trách việc tơ lụa Thẩm gia.

Lúc trước gã vẫn giúp Thẩm Thư Nghiên xử lý việc kinh doanh tơ lụa, hơn ba mươi cửa hàng ở Tuyên Thành đại bộ phận là gã phụ trách, cũng bởi vậy âm thầm ăn không ít bạc, Thẩm Thư Nghiên quả thật muốn điều tra gã, nhưng ông đoản mệnh, còn chưa tra ra cái gì đã buông tay quy thiên, để lại hai đứa con nhỏ miệng còn hôi sữa.

Đây vốn là một cơ hội tốt, hai đứa trẻ có thể biết gì? Gã động tay động chân, làm trên sổ sách ổn một chút, bạc đương nhiên vẫn có thể như trước chảy vào túi mình, thậm chí càng nhiều hơn, nhưng gã coi thường Nghiêm Tu, người thanh niên này chỉ mấy năm, hầu như loại bỏ thân tín gã sắp xếp một lượt, gần đây càng là động tác lớn đóng hơn mười cửa hàng tơ lụa, hầu như hoàn toàn chặt đứt tài lộ của gã.

Gã cũng dự đoán được Nghiêm Tu sớm hay muộn cũng mò ra gã, không bằng cuối cùng nhân cơ hội này sẽ kiếm thêm một khoản tiền chuộc nữa, cho nên trên đường Nghiêm Tu vận chuyển hàng hóa mai phục nhân thủ, gã vốn chỉ là muốn ăn được lô hàng này của Nghiêm Tu, nói để cho Thẩm Thanh Yến lấy mười vạn lượng bạc đến chuộc người, chẳng qua là muốn đánh cuộc một phen, nếu Thẩm Thanh Yến dám tới, thì có thể nuốt khoản tiền chuộc này, nếu Thầm Thanh Yến không đến, giết Nghiêm Tu trút giận, gã cũng không thiệt thòi.

Nhưng mà lúc này Thẩm Thanh Yến mang bạc đến, gã đột nhiên lại thay đổi chủ ý.


Truyện Xuyên Nhanh
“Chúng ta đều không phải người Thẩm gia, Nghiêm chưởng quầy sao không suy xét hợp tác với ta?” Trần Kỷ Niên đi đến bên cạnh Nghiêm Tu.
“Ngươi nghĩ thế nào?”
“Mấy năm nay Thẩm thiếu gia ngoại trừ ăn chơi nhàn tả ra, mấy chuyện khác đều mặc kệ, những việc này chúng ta cũng nhìn thấy, Nghiêm chưởng quầy hao tâm tổn trí, dù thế nào cũng chẳng qua chỉ là người ngoài.

Cùng ta có gì khác biệt?” Trần Kỷ Niên đi đến trước mặt Nghiêm Tu, “Thẩm Thanh Yến bây giờ còn nhỏ, còn cần phải dựa vào ngươi, nhưng hắn dù sao cũng phải trưởng thành, nếu có một ngày hắn muốn trở về Thẩm gia này thì sao? Nếu một ngày nào đó hắn không cần ngươi nữa thì sao?” Trần Kỷ Niên cúi đầu, cầm lấy bầu rượu trên bàn rót một chén rượu, “Đến lúc đó hắn qua cầu rút ván, Nghiêm chưởng quầy không phải cũng chẳng có cái gì cả sao?”
Ánh mắt Nghiêm Tu trầm xuống, cũng không trả lời.
Trần Kỷ Niên lại tiếp tục nói, “Hiện tại… Nghiêm chưởng quầy bên ngoài vẫn là đương gia Thẩm gia, nếu Thẩm Thanh Yến chết ở chỗ này.” Gã đẩy chén rượu đến trước mặt Nghiêm Tu, “Thẩm gia kia không phải đã thành của Nghiêm chưởng quầy ngươi à?”
Tề Đại Tuyền không biết từ khi nào an tĩnh lại, nghe được lời này, nhướng mày, thô thanh nói, “Không thể không thể, sơn trại bọn ta từ trước đến nay chỉ đánh cướp, không giết người, cuộc mua bán này của ngươi, ta không làm!” Lời này của gã ta ngược lại là thật, tuy rằng bắt Nghiêm Tu cùng mấy hộ vệ của y, nhưng phần lớn bị một ít thương tích, vẫn chưa có người mất mạng.

Huống chi Thẩm Thanh Yến này thoạt nhìn rất có thành ý, ra tay lại hào phóng, nếu cứ như vậy chết ở chỗ này, trái lại có chút đáng tiếc.
Có điều gã ta nghĩ lại, nếu đã đáp ứng hợp tác với Trần Kỷ Niên, đương nhiên phải nhập khoản tiền chuộc này trước.

“Ngươi không chịu làm, là không muốn bạc sao?” Trần Kỷ Niên lạnh lùng hỏi.
“Tiểu tử họ Thẩm kia đưa bạc, lão tử thả người, cũng giống như lúc trước đã nói, hai ta mỗi người một nửa.

Chuyện khác lão tử mặc kệ!” Tề Đại Tuyền này tuy là sơn phỉ, nhưng không có tâm tư lớn như Trần Kỷ Niên.
Nghiêm Tu không tiếng động nhìn gã ta một cái, đột nhiên nghe người đến báo, nói là Thẩm Thanh Yến đã đến.
Tề Đại Tuyền phất phất tay, ý bảo mang người tới.
Thẩm Thanh Yến vốn còn không tin Nghiêm Tu được người ta hầu hạ, cho đến khi nhìn thấy hắn ngồi ở một bên bàn dài, trên bàn thật đúng là đầy một bàn cơm, không khỏi nhíu mày, nhưng thoáng nhìn thấy miệng vết thương trên vai Nghiêm Tu, ánh mắt lại trầm xuống.
“Tề đại đương gia muốn bạc, ta đem đến rồi.” Hộ vệ hắn mang theo âm thầm đặt rương xuống, sau đó yên lặng đứng thành một đội.

Ánh mắt Nghiêm Tu rơi vào trên người hàng hộ vệ phía sau hắn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tề Đại Tuyền vừa thấy nhiều rương như vậy, trong mắt tinh quang chợt lóe, “Thẩm thiếu gia quả thật là thủ tín.” Nhưng gã ta nhìn hộ vệ Thẩm Thanh Yến mang theo, lại không vui nhìn hán tử dẫn Thẩm Thanh Yến lên, hán tử kia tên là Đao Bát, lặng lẽ chạy tới nói, “Rương quá nặng, nên mượn vài người của Thẩm công tử, binh khí cũng nộp hết rồi, trại chủ yên tâm.”
Tề Đại Tuyền lúc này mới yên lòng.

“Khi nào thì ta có thể mang người đi?” Thẩm Thanh Yến không muốn nói nhảm với gã ta.

“Thầm thiếu gia muốn dẫn người đi, có hỏi Nghiêm chưởng quầy muốn đi với ngươi hay không?” Trần Kỷ Niên đột nhiên lên tiếng.
Nhưng mà Thẩm Thanh Yến ngay cả một ánh mắt cũng không chia cho gã, “Ngươi mọc ở đâu ra đấy? Nghiêm Tu, huynh… không chịu đi theo ta sao?” Lúc này hắn đã đoán được Trần Kỷ Niên đương nhiên là phản bội Thẩm gia, thiếu niên tâm khí cao, nhất định phải làm ra bộ dạng không quen biết nhục nhã đối phương, Thẩm Thanh Yến chỉ nhìn chằm chằm Nghiêm Tu, tựa như thật sự cho rằng Trần chưởng quầy không tồn tại.
“…” Trần Kỷ Niên làm sao không biết hắn là cố ý, mặt lúc đỏ lúc trắng, lại từ từ chuyển thành xanh mét, gã cười lạnh một tiếng, nói, “Bọn ta chiêu đãi Nghiêm chưởng quầy ăn ngon uống tốt, hắn đương nhiên không nở rời đi.”
“Chẳng qua, nếu ngươi chết ở chỗ này, Nghiêm chưởng quầy sẽ nguyện ý đi.” Nghiêm Tu vẫn không nói gì, Trần Kỷ Niên liền dứt khoát đâm thủng tầng giấy kia, cho dù Thẩm Thanh Yến có lòng đến cứu Nghiêm Tu, nghe được đối phương muốn giết mình, cũng nhất định sẽ thay đổi chủ ý.
Chỉ cần hai người bọn họ trở mặt, Nghiêm Tu tất nhiên không ra khỏi Bạc Đao Trại này.

Gã cho dù không chiếm được Thẩm gia, cũng có thể giết Nghiêm Tu trút giận.
Ánh mắt Thẩm Thanh Yến ở trên ghế ba người nhìn qua nhìn lại một lúc lâu, đột nhiên cười khẽ một chút, “Theo ý của ngươi, là Nghiêm Tu làm cục diện này dẫn ta mắc câu, muốn giết ta mưu đoạt tài sản của Thẩm gia.” Ánh mắt của hắn đặt ở trên người Nghiêm Tu, nhẹ nhàng hỏi, “Nghiêm Tu, là như vậy sao?”
“Đương nhiên… Không phải.” Nghiêm Tu chống lại ánh mắt của hắn, vẫn là dáng vẻ không gợn sóng, “Tề trại chủ, bạc ở đây, ngài có thể lấy đi hai vạn lượng, coi như là một phần tâm ý Thẩm gia tặng cho Bạc Đao trại, về sau hàng của Thẩm gia từ trên con đường này qua, mong Tề trại chủ chiếu cố.” Y đứng dậy, chỉ chỉ Trần Kỷ Niên, “Người này, giao cho ta mang đi.”
“Nghiêm Tu ngươi ăn nói điên khùng gì thế?” Trần Kỷ Niên nhíu mày đề phòng nhìn chằm chằm y.

Phía sau Nghiêm Tu vốn là có hai người đứng, y vừa động, hai hán tử kia liền đưa tay ngăn y lại.

Tề Đại Tuyền sửng sốt, “Nghiêm chưởng quầy chỉ giáo cho?”
“Tề trại chủ không cảm thấy, lúc bắt Nghiêm mỗ quá dễ dàng sao?” Nghiêm Tu chắp tay sau lưng, cũng không vì Trần Kỷ Niên khiêu khích mà động dung, dáng vẻ bình tĩnh trầm ổn như vậy, thực sự có khí thế sừng sững, dù Thái Sơn sập xuống cũng mặt không đổi sắc, “Ta đi chuyến này, vốn chính là vì muốn bắt sâu mọt trong phủ.” Y đưa tay chỉ vào Trần Kỷ Niên, lại nói, “Nhóm người đi theo ta hôm đó vừa thấy các người nhào tới thì chạy trốn, đợi các người lên núi liền đi theo phía sau vào sơn trại.

Hiện giờ, bốn góc sơn trại này ta đều sai người chôn thuốc nổ, bên ngoài trại lại càng có người bao vây, Tề trại chủ không tin, có thể gọi người đi điều tra.”
Tề Đại Tuyền vung tay lên, lập tức có một thủ hạ chạy ra ngoài, Nghiêm Tu lại nói tiếp, “Bây giờ, nếu Tề trại chủ chịu giao phản đồ này cho ta, Thẩm phủ vẫn nguyện ý cùng Tề trại chủ kết giao bằng hữu, nếu không muốn, sinh tử tồn vong của Bạc Đao trại, tất cả đều nằm trong tay của trại chủ.”
Y vừa dứt lời, chỉ nghe hướng Tây Bắc bỗng dưng nổi lên ánh lửa, nương theo tiếng nổ vỡ màng nhĩ, sơn trại theo đó mãnh liệt lắc lư một trận, bầu rượu trên bàn đổ hơn phân nửa, một tiểu nhị lảo đảo chạy vào, còn vấp ngã ở ngưỡng cửa, “Trại… trại chủ… kho hàng giáp Tây Bắc, bị nổ tung…”
Tề Đại Tuyền trong lòng chấn động, trên mặt hoảng sợ biến sắc.

Gã ta nhất thời vừa sợ vừa giận đan xen, trừng mắt Nghiêm Tu, lại nhìn thoáng qua Trần Kỷ Niên, sắc mặt người sau đã trắng bệch một mảng.

Gã hôm nay mới kiến thức được thủ đoạn chân chính của Nghiêm Tu, cũng đã muộn rồi.
Tề Đại Tuyền nhìn Nghiêm Tu đi ra ngoài, lại quả nhiên là… Một bước cũng không dám ngăn cản..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận