Thẩm Thanh Yến đột nhiên đi tới, nắm cằm Nghiêm Tu cẩn thận nhìn kỹ một lần, sau đó hắn thu tay lại, như đột nhiên hoàn hồn, gật gật đầu, “Còn biết trở về.”
Ánh mắt kia quá mức khác thường, khiến Nghiêm Tu cũng sửng sốt, sau đó mới đáp: “Trên đường mưa to, chậm trễ.” Nghiêm Tu giải thích, cầm bình rót cho hắn chén trà, Thẩm Thanh Yến một ngụm uống xuống, sắc mặt hơi tốt một chút.
“Sao vậy, là trong phủ xảy ra chuyện gì hả?”
“Trong phủ có thể xảy ra chuyện gì.” Thẩm Thanh Yến hừ một tiếng, “Quý nhân Nghiêm chưởng quầy sự vụ bận rộn, trên đường trì hoãn mười ngày nửa tháng cũng là bình thường, không cần giải thích với ta.”
“Thanh Yến, ta rõ ràng chỉ mới trễ ba ngày.”
Thẩm Thanh Yến “Cạch” đặt chén trà trên bàn, “Hôm nay, là ngày thứ tư.”
“Ồ… Đệ nhớ rõ ràng như vậy.” Nghiêm Tu nhìn về phía hắn, ngay sau đó nói, “Ta trở về trễ, làm đệ lo lắng, ta xin lỗi.”
“Huynh biết thì tốt.” Thẩm Thanh Yến đánh giá y từ trên xuống dưới một lượt, “Có mang quà cho bổn thiếu gia không?”
Hắn ở trước mặt Nghiêm Tu luôn luôn tùy hứng kiêu căng, mà Nghiêm Tu hình như cũng rất dung túng tùy hứng đó, điều này khiến cho Thẩm Thanh Yến càng thêm không kiêng nể gì.
Nghiêm Tu sớm đã quen với tính nết thiếu gia của hắn, nói, “Ta từ Trường Châu trở về, mang về cho đệ một con tuyết vương ngọc, theo ta đi nhìn thử đẹp không?”
“Nè đừng nghĩ dùng một con ngựa để tống cổ ta.” Thẩm Thanh Yến vừa nói, vẫn đứng lên, “Ta đi xem một chút rồi nói.”
Ánh mắt Nghiêm Tu quả thật không tệ, con ngựa kia toàn thân trắng như tuyết, không có một sợi lông tạp, Thẩm Thanh Yến vừa thấy ánh mắt liền sáng lên, đặt tên là “Phi Tuyết” để trong chuồng ngựa Thẩm gia.
Nếu không phải hai ngày nay mưa to, không nhất định sẽ cưỡi nó ra ngoài đi dạo một vòng.
Xem ngựa xong trở về, lại nói đến chuyện mấy ngày trước tơ lụa bị ẩm nóc, ba tháng năm chuyện ngoài ý muốn, đều không giống tiệm khác, hơn nữa đều là thiên tai nhân họa không thể tránh khỏi, thoạt nhìn cũng không có gì dị thường.
“Gấm Vân Cẩm, bông Vũ Ti, bông Hoán Hoa, ba thứ này bị hao tổn nhiều nhất.” Thẩm Thanh Yến nói, “Ta thấy trong đó gấm Vân Cẩm bị hao tổn có 23 tấm, phần lớn là ‘Tiên Hạc’, ‘Phật Thủ’, cũng đã sai người đi xem, quả thật đều không dùng được nữa.”
Trên thị trường một tấm gấm Vân Cẩm mười lượng vàng, còn chưa tính các tổn thất khác.
“Phật Thủ, Tiên Hạc… Ngược lại hơi tương tự với một khoản nợ trước kia ta thấy.” Nghiêm Tu nhớ lại, “Những Vân Cẩm bị hao tổn này, cuối cùng đều đi đâu?”
Tiệm tơ lụa nếu có gấm vóc bị hỏng, cần phải có người xác minh trước, sau đó đưa gấm vóc hỏng đến kho hàng riêng, hoặc là tiêu hủy, hoặc là tái sử dụng.
Thẩm Thanh Yến phái người đi xem xét, những gấm Vân Cẩm hư hao nghe nói Trần chưởng quầy cầm toàn bộ đi tiêu hủy.
Hai người nhìn nhau, đồng thời ở trong mắt đối phương thấy được suy nghĩ sâu xa.
“Đi, chúng ta đến chỗ Tiền chưởng quầy xem sao.” Thẩm Thanh Yến nói.
Nghiêm Tu đã sớm nhận thấy trong này có kỳ lạ, cho nên trước khi đi mới dặn dò sự việc cần Thẩm Thanh Yến tự mình phê chuẩn.
Nghe vậy, hơi suy tư, mới nói, “Đi bây giờ, dễ rút dây động rừng.”
Thế nhưng Thẩm Thanh Yến niên thiếu háo thắng, trong mắt lại không chấp nhận được nửa hạt cát, “Thiếu gia vừa lúc muốn băm con rắn kia nhắm rượu.” Dứt lời nhấc chân bước ra ngoài.
Nghiêm Tu chỉ có thể đi theo.
Khi hai người đến tiệm tơ lụa, Tiền chưởng quầy cũng không ở trong tiệm, chỉ có tiểu nhị ở đó chào hỏi, nhìn thấy hai vị thiếu gia tới, một người giật mình, ân cần nghênh đón.
“Tiền chưởng quầy đâu?”
“Ở… Ở nhà kho sau viện.” Tiểu nhị kia đáp.
Ánh mắt Thẩm Thanh Yến dạo một vòng trong tiệm, quả nhiên một tấm gấm Vân Cẩm cũng không bày trên kệ, trong lòng hắn tức giận, sắc mặt không tốt lắm, xoay người liền đi đến nhà kho, trên đường đối mặt với một gã sai vặt ôm một cái hộp dài đi tới, gã sai vặt kia cúi đầu thuận mắt hành lễ, tránh sang.
Thẩm Thanh Yến sải bước qua, ánh mắt Nghiêm Tu dừng lại trên người gã sai vặt kia, dừng một hồi, nói, “Ngươi ở đây chờ một chút.” Sau đó mới đi theo Thẩm Thanh Yến vào hậu viện.
Tiền chưởng quầy giờ phút này đang ở cửa nhà kho, vừa thấy hai người, sửng sốt một chút, mới cuống quít chạy tới.
“Thiếu… Thiếu gia?”
“Bổn thiếu gia đến đây xem tình huống hai tấm gấm bị hao tổn kia.” Ánh mắt Thẩm Thanh Yến đảo qua kho hàng, “Đồ đâu?”
“Hôm qua đã đưa đến nhà kho rồi ạ.” Tiền chưởng quầy lau lau mồ hôi trên trán.
“Thế à? Vậy hôm qua bổn thiếu gia đến nhà kho sao lại không thấy?” Ánh mắt Thẩm Thanh Yến trầm xuống, ngay cả giọng điệu cũng lạnh đi.
“Cái này… Chẳng lẽ là bị trộm?” Tiền chưởng quầy gục đầu, cũng không dám nhìn hắn.
“Chẳng qua là một đống rách nát, cũng có người tham lam?” Thẩm Thanh Yến chắp tay sau lưng, đi một vòng quanh Tiền chưởng quầy, bỗng nhiên cúi đầu nhìn hắn, đường nét mặt mày Thẩm Thanh Yến không phải là quá rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt, hẹp dài mà thâm thúy, lúc lạnh xuống đáy mắt dường như có con dao lập loè, đâm vào lòng người đến phát lạnh, hắn nhếch khóe miệng, ý cười này lại không ở trong mắt, “Hay là nói, Tiền chưởng quầy ham muốn những thứ rách nát kia?”
Nghiêm Tu đã chạy tới trước mặt gã sai vặt đang bưng hộp, giơ tay mở cái hộp ra.
Bên trong đúng là một tấm vải gấm màu xám bạc hoa văn tiên hạc, giống hệt với tấm mà Tiền chưởng quầy báo đã bị hỏng.
“Thanh Yến, thứ Tiền chưởng quầy lấy, ở đây nè.” Y vừa lên tiếng, Tiền chưởng quầy liền run rẩy theo.
“Thiếu… Thiếu gia…” Lời gã còn chưa nói xong, Thẩm Thanh Yến đã một cước đá người ngã trên mặt đất, “Ngươi ăn cây táo, rào cây sung đồ chó, người đâu, bắt lại cho ta.” Hắn quát một tiếng, một đội hộ vệ bên ngoài chỉnh tề tiến vào, kéo chưởng quầy lên.
“Kéo ra ngoài, tra hỏi cho ta, hỏi xong thì giao cho quan phủ đi.” Thủ lĩnh đội hộ vệ gật đầu, kéo người ra ngoài.
Trong kho hàng trước kia có mấy tấm gấm Vân Cẩm bị hư hại bởi vì đủ loại nguyên nhân, thứ này không tính là đặc biệt quý trọng, mỗi một quý các tiệm chỉ có thể được phân cho cùng lắm mười mấy tấm, bọn họ trước tiên trộm ra những tấm gấm Vân Cẩm bị hư hỏng, lợi dụng gấm mới thay thế gấm hỏng, đợi đến khi phía trên kiểm tra xong lại bỏ vào kho hàng, vậy là có thể treo đầu dê bán thịt chó đổi gấm mới ra ngoài mưu lợi.
Nghiêm Tu mơ hồ đoán được nguyên do trong đó, vừa lúc mượn việc này đẩy Thẩm Thanh Yến lên, cũng coi như cho hắn một cơ hội lập uy, lại không ngờ Thẩm Thanh Yến quá nóng tính, một chân suýt nữa đá bay nửa cái mạng của Tiền chưởng quầy.
Buổi tối thì có trình báo lên, quả nhiên suy đoán của hai người rất chính xác, chuyện trộm đổi gấm Vân Cẩm, Tiền chưởng quầy nhận toàn bộ.
Chỉ là gã bán lại gấm Vân Cẩm, tiền đều cầm đi đánh bạc, số dư lại không nhiều lắm.
Thẩm Thanh Yến trực tiếp phái người đưa Tiền chưởng quầy đến quan phủ..