Thanh Long Đồ Đằng

Tầm mắt Hoàng đế lướt qua Võ Hậu, hướng ra xa chỗ tên cấm vệ trẻ tuổi đứng dưới cửa hiên, hơi hơi nhíu mày.

Trong nháy mắt đó đầu óc Võ Hậu trống rỗng. Nàng ý thức được mình nên nói cái gì, nhưng khớp hàm cứng ngắc, thật sự lời giải thích gì cũng không nghĩ ra.

Một lát sau Hoàng đế khe khẽ thở dài, nụ cười mang theo cảm khái mà lắc đầu nói: “Tiểu nhi nữ.”

– Cái gì?

Cứ như vậy?

Võ Hậu sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Đan Siêu chính là hơi mất mát mà rũ xuống ánh mắt, xoay người đi ngược lại hướng Tạ Vân rời đi, biến mất ở cuối hành lang.

Ngay sau đó nàng ý thức được phản ứng của Hoàng đế từ đâu mà đến.

Từ góc độ Hoàng đế nhìn lại, vừa rồi Đan Siêu đứng ở chỗ xa xa đối diện cánh cửa hoa buông rủ, ngay trong nháy mắt sau khi Tạ Vân đi ra cửa, có một cung nữ mặc váy dài màu xanh cùng y gặp thoáng qua, hai tay bưng một khay trà sơn son thiếp vàng, yểu điệu đi vào hậu viện.

Hoàng đế không có nhìn thấy Tạ Vân, bất đắc dĩ mà cảm thấy thú vị:

“Mao đầu tiểu tử chưa thành gia, nhìn thấy cung nữ liền mất hồn… Thật không có tiền đồ!”

Võ Hậu một hơi nghẹn trong cổ họng lúc này rốt cục triệt triệt để để phun ra.

“Đan cấm vệ vẫn còn trẻ,” khoé miệng nàng kéo lên, nặn ra một nụ cười: “Thánh Thượng nếu đã ban thưởng dinh thự, không ngại cũng ban cho hắn vài cái nha đầu để sai sử linh tinh, vừa tiện cho việc sinh hoạt hằng ngày, cũng vừa thông cảm cho ý tứ của thần tử tuổi trẻ.”

Hoàng đế khen ngợi gật đầu: “Lời ấy quá đúng, trở về liền đem cung nữ vừa rồi kia ban cho hắn đi. Chỉ đừng chậm trễ ngày sau tứ hôn là được, trẫm trong lòng còn có chủ ý khác.”

Đế Hậu hai người cùng đi về hướng thủy tạ. Hoàng đế đem tay chắp sau người, đột nhiên không biết trong lòng có điểm gì xúc động, vươn tay kéo Võ Hậu lại, nói: “Cùng ngươi quen biết nhoáng một cái cũng đã vài thập niên …”

Hoàng hậu cười nói: “Thật là nhanh! Thánh Thượng vì sao đột nhiên nói như vậy?”

“Ai…” Hoàng đế vui vẻ nói: “Mới vừa rồi nhìn thấy Đan Siêu, chỉ cảm thấy trong lòng cảm khái. Nhớ lại lúc trước trẫm khi niên thiếu ở trong ngự hoa viên vô tình gặp được ngươi, liền lập tức cái gì cũng quên sạch, chỉ đứng ở đó nhìn theo ngươi đi xa, người ở bên ngoài nhìn thấy ắt giống như thất hồn lạc phách đi! Hiện giờ ngươi cuối cùng cũng là Hoàng hậu, có thể thấy được thiếu niên yêu hận a …”

Hoàng đế khoát tay, mỉm cười bước qua ngạch cửa.

Nhưng ở phía sau, Võ Hậu thốt nhiên dừng bước. Kinh ngạc, hồ nghi, bất an cùng sầu lo đủ loại cảm xúc xẹt qua trong lòng, khiến đáy mắt nàng hiện ra thần sắc cực kỳ phức tạp.

Một lát sau, biểu tình cuối cùng trong ánh mắt Hoàng hậu hóa thành kiên định.

…………….

Đêm hôm đó Hoàng đế nghỉ lại Thanh Ninh cung. Khi dùng bữa tối Võ Hậu không giống thường lệ để cho người hầu hạ, mà là tự tay dâng chén canh cho Hoàng đế, ôn nhu nói: “Bệ hạ, xin thứ tội cho thần thiếp.”

Hoàng đế ngạc nhiên nói: “Hoàng hậu có tội gì?”

Võ Hậu ngồi xếp bằng xuống, tựa hồ có chút chần chờ, một lát sau rốt cục thở dài, nói: “Về chuyện chọn người cho Lương châu an tập thủ bị, thần thiếp hôm nay suy nghĩ cẩn thận qua, vẫn cảm thấy Vũ Văn Hổ hình như có điều không ổn.”

Phản ứng đầu tiên của Hoàng đế là nghĩ Hoàng hậu lại muốn tranh thủ thay đổi thành người của mình, sắc mặt không khỏi hơi trầm xuống, nhưng không trực tiếp nói lời phản đối: “A, thật không? Lời này là từ lý do gì?”

Hoàng hậu ôn thanh nói: “Long sóc ba năm Hoàng Thượng cắt cử đám người Trịnh Nhân Thái, Độc Cô Khanh Vân đóng quân Lương châu. Hai người này một người là danh thần Bắc Tề, một người là Tam Tư tiền triều, mỗi người đều có quân công rực rỡ, đủ để cùng Tô Định Phương lão tướng quân phối hợp chế hành. Sau khi Trịnh Nhân Thái bệnh chết, Độc Cô Khanh Vân nhâm nhâm áp lục đạo hạnh quân tổng quản, hiệp trợ Lý Thế Tích đại phá Tân thành, tình hình chiến sự Cao Ly ngày càng khả quan…”

Hoàng đế minh bạch.

Võ Hậu lưu loát một đại trường thiên, trung tâm cũng chỉ có bốn chữ “phối hợp chế hành” – Vũ Văn Hổ tuy rằng cũng là tiền triều di quý, nhưng trường kỳ đóng ở kinh thành. Sau khi ly kinh lời nói quyền lực không đủ để đấu lại Độc Cô thị, phái đi Lương Châu không chừng vô dụng.

“Vậy Hoàng hậu có thể đề cử người khác?”

Những lời này Hoàng đế nói cực kỳ thong thả, Võ Hậu nghe ra trong âm cuối đầy vẻ cẩn trọng cùng cảnh cáo, nhưng vẫn không kinh hoảng, chỉ thản nhiên mỉm cười: “Trước mắt quân lực của triều đình chuyên chú đối phó với Cao Ly. Ngược lại, đối với Thổ Phiên chỉ cần chủ động đề phòng, trong vòng hai ba năm tới sẽ không có động tĩnh gì lớn. Theo như thần thiếp thấy, không bằng tiếp tục để Độc Cô Khanh Vân làm tiết chế Lương Châu, lại từ trong triều cắt cử tiểu tướng trẻ tuổi cho hắn sai sử, vừa để cho họ luyện tập mài dũa, dự bị dùng cho tương lai…”

Võ Hậu lần thứ hai đánh trúng nỗi lo lắng trong lòng Hoàng đế từ trước tới giờ vẫn thập phần mơ hồ, nhưng sau khi Tô Định Phương chết lại ngày càng rõ ràng hơn –

Danh tướng đã lão, ai là người nối nghiệp?

Tiên đế lưu lại đám lão tướng, kẻ thì bệnh, kẻ thì chết, mắt thấy không xa sẽ đến ngày cạn kiệt. Một mặt Đại Đường mở mang ranh giới, mặt khác thủ lĩnh Thổ Phiên Lộc Đông Tán tuy rằng cũng nước sông ngày một rút xuống, nhưng con hắn mỗi đứa đều là nhân trung hào kiệt, có thể vững vàng nắm giữ giang sơn cơ nghiệp thay hắn.

Hoàng đế trầm ngâm một lúc lâu, trong Thanh Ninh cung an tĩnh không tiếng động, chỉ thấy khói trắng từ hoàng kim đỉnh lượn lờ phiêu tán.

“Vậy… theo như Hoàng hậu thấy,” Hoàng đế chậm rãi nói: “Trước mắt nên phái người nào đi Lương Châu?”

Lúc này trong lời nói của Hoàng đế không còn một tia cảnh giới cùng hồ nghi, Võ Hậu hơi mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay phu quân.

………………

Hôm sau, thánh chỉ ban hạ.

Bởi vì Lương Châu An tập sứ Tô Định Phương bệnh chết, hiện đặc biệt ủy nhiệm cho Độc Cô Khanh Vân kiêm nhiệm hai châu Lương, Thiện. Mặt khác sai khiến một đám tiểu tướng đi đến biên quan, để dự bị ngày sau dùng đến.

Danh sách nhậm chức viết trong một tờ chiếu chỉ đỏ tươi, được người hai tay giơ lên cao, phi ngựa chạy nhanh vào Đan phủ mới vừa được ban thưởng không quá hai ngày, ngay một chút bày biện cũng chưa kịp làm.

……………

Gió đêm hiu quạnh, tịch dương như máu. Quan đạo ngoài cửa thành vẩn lên khói bụi vàng nhạt.

Đan Siêu vỗ vỗ lên gáy ngựa, lần thứ hai quay đầu lại, nhìn về phía cửa thành cao rộng xa xa.

Mặt đất gập ghềnh in bóng mặt nghiêng trầm mặc của hắn, bị kéo ra vừa gầy vừa dài, như một thanh kiếm ẩn trong vỏ. Thành lâu ngả bóng thật lớn xuống bình nguyên, một đội sĩ binh mang trường kích, giống như những điểm đen thong thả di động. Trừ cái này ra chỉ có tiếng vài con quạ kêu dài lướt qua phía chân trời, túm tụm đứng ở cuối tường thành cao cao.

Quan đạo trống trải, dẫn ra xa tít tắp.

Đan Siêu quay đầu lại, thật dài mà hít khẩu khí, giơ roi ngựa lên.

Đúng lúc này động tác của hắn dừng lại. Cách đó không xa một người một ngựa trắng, đang lẳng lặng ngưng mắt nhìn hắn.

“… Tạ Vân…” Đan Siêu khàn khàn nói.

Có thể là vì lúc ở Phụng Cao hành cung suýt nữa bị bắt cóc, lại có lẽ là một nguyên nhân khác khó có thể mở miệng; từ sau đêm khuya đó, Đan Siêu liền không gặp riêng Tạ Vân một lần nào.

Hắn luôn là bị muôn hình muôn vẻ người vây quanh: đồng nghiệp, cấm vệ, gia nhân, thị nữ… Chỉ có ngày đó ở Hình quốc công phủ gặp y một lúc ngắn ngủi, cũng là ở hậu viện tùy thời đều sẽ có người qua lại.

Nhưng mà hôm nay Tạ Vân quả thật là một mình, ở phía sau y bình nguyên mênh mang, quan đạo thẳng tắp kéo dài ngàn dặm hướng về phía chân trời rực ánh chiều tà.

Đan Siêu nắm cương ngựa khẩn trương xiết chặt, một lúc lâu rốt cục hít vào một hơi, thúc ngựa đi về phía trước.

Chỉ thấy Tạ Vân từ trong áo choàng chậm rãi rút ra một vật – Thất tinh Long Uyên, trong ánh mắt kinh ngạc của Đan Siêu lập tức ném qua.

“Ngươi quên kiện đồ vật” y lạnh lùng nói.

– Đây là đêm khuya ngày hôm qua trước khi điểm binh xuất chinh, Đan Siêu một người cưỡi ngựa đi đến Tạ phủ, lặng lẽ đặt ở trước đại môn sơn son.

Đan Siêu “ba” một tiếng tiếp được trường kiếm, ánh mắt hơi hơi chớp động, thật lâu sau mới thấp giọng nói: “Lần này đi núi cao sông dài, cũng không biết bao nhiêu năm mới có thể hồi kinh. Ta sợ trên chiến trường đánh nhau vạn nhất… làm mất Long Uyên, thực là đáng tiếc, cho nên mới…”

Tạ Vân không nói một lời, chỉ thấy Đan Siêu từ trên lưng ngựa giơ tay lên, tựa hồ muốn đưa qua nắm chặt tay y.

Nhưng đến giữa không trung, cái tay kia lại suy sụp rũ xuống.

“Sợ sau khi chết mất kiếm?” Tạ Vân gọn gàng dứt khoát giễu cợt.

Y điểm trúng tâm tư thầm kín Đan Siêu khó có thể nói ra miệng.

Hắn sợ chết, nhưng không phải sợ bản thân chết. Thêm một việc khác càng làm cho hắn không thể hiểu được – Nếu Tạ Vân thật muốn giết hắn, vì sao không tự mình động thủ, mà muốn dùng phương thức điều đi Lương Châu để mượn đao giết người?

Hắn nguyện ý ở dưới kiếm Tạ Vân vươn cổ cho y chém, nhưng không muốn chết nơi xa ngàn dặm, cùng chiến mã chôn thây nơi biên quan xa xôi hay chiến trường hoang vắng.

Đan Siêu hít một hơi thật sâu, trở tay đem Long Uyên cài sau lưng, giương mắt cười nói: “Thôi vậy… Dù sao ngươi bảo ta làm như thế nào, ta đều nguyện ý làm như thế đó, chỉ cần ngươi không …”

Hắn muốn nói “ngươi không hận ta là được”, nhưng nghĩ nghĩ, chẳng biết tại sao lại ngừng lại. Dưới trời chiều, trên gương mặt anh tuấn tuổi trẻ của hắn, lộ ra một tia cười ôn nhu.

Tạ Vân hơi nâng cằm lên. Động tác rất nhỏ này khiến ánh mắt của y thoạt nhìn có loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống, một lát sau khóe môi bỗng nhiên nhếch lên: “Ngươi có biết Hình quốc công phu nhân vì sao hận ta không?”

Đan Siêu hơi giật mình.

“Long sóc ba năm trước, Tể tướng Lộc Đông Tán của Thổ Phiên liên hợp với Đột Quyết tiến công Quy Tư, Lưu Lặc. Chỉ một năm sau dân tộc Thổ Dục Hồn diệt vong, Trường An triều dã chấn động. Lúc đó Tô lão tướng quân đã tu dưỡng tại gia, nghe nói muốn thỉnh chỉ xin đi đóng nơi biên giới, bất đắc dĩ lại gặp việc thê tử đau khổ níu kéo…”

“Vì thế lão tướng quân bí mật tặng một tấm da ngựa cho ta, ý là muốn trung quân báo quốc da ngựa bọc thây, tương lai không cần hao tâm tổn trí đưa hắn hồi hương. Sau khi thu được da ngựa, ta cho người đáp lễ là chiến mã lương cung. Lúc Hoàng hậu hỏi ta đề cử người phòng thủ Lương Châu, ta liền tiến cử Tô Định Phương.”

Đúng là có chuyện như vậy?!

Đan Siêu nháy mắt nhớ tới ngày đó trên linh đường Tô lão phu nhân đầy mặt nước mắt, mắng to Tạ Vân “Buông lời gièm pha mị thượng, đùa bỡn quyền thần”, nhất thời hắn trong lòng phức tạp, không biết nói gì, chỉ nghe Tạ Vân thản nhiên tiếp: “Tô lão tướng quân quả nhiên da ngựa bọc thây, nhưng mà Hình quốc công trên dưới nhất mạch từ nay về sau hận ta tận xương. Vì việc này bộ hạ cũ nơi Lương Châu đối với đại nội cấm quân cũng có nhiều chán ghét…”

Đan Siêu cắt ngang y: “Vậy vì sao ngươi không nói ra thực tình cho Hình quốc công phủ?”

Tạ Vân hỏi lại: “Cái gì gọi là thực tình? Tô lão tướng quân là đương thời danh tướng, là quân hồn trăm năm. Mà ta là quyền thần mị thượng, ngươi cảm thấy có cái gì là thực tình?”

Đan Siêu đồng tử rung động, mắt không chớp nhìn y.

Tạ Vân lạnh như băng nhìn kỹ ánh mắt cao thấp băn khoăn của Đan Siêu một vòng, tựa hồ không có gì để nói, rốt cục giơ lên roi ngựa, chỉ về hướng quan đạo kéo dài ra xa: “Tốt, ngươi cút đi.”

Con ngựa trắng không kiên nhẫn mà bào bào chân, chậm rì rì lướt qua Đan Siêu. Tạ Vân vươn tay đem áo choàng bị gió tung bay khép lại.

Ngay tại một khắc kia, Đan Siêu rốt cục rốt cuộc nhịn không được, đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay Tạ Vân!

“… Sư phụ!” Đan Siêu âm cuối bất ổn, tựa hồ kiệt lực áp lại khí tức cực nóng nào đó mà run rẩy, khàn khàn nói: “Ta đây đi cũng không biết bao nhiêu năm, ngươi ở trong triều ngàn vạn cẩn thận. Nếu có một ngày ta công thành danh toại, ta nhất định mang binh trở về…”

Tạ Vân mãnh liệt hất tay hắn ra, quát: “Câm mồm!”

Một câu kia âm thanh chấn động hoang dã. Binh lính thủ thành xa xa không rõ lí do, đồng loạt dừng bước nhìn lại.

“Ngươi tưởng mình vẫn là người của Bắc Nha?!” Tạ Vân bắt lấy cổ áo Đan Siêu, lạnh lùng nói: “Ngoại phóng Lương châu, núi xa sông dài, cấm quân từ nay về sau với ngươi không còn liên quan! Cho dù chết ở biên quan, cũng cùng Bắc Nha của ta không có một chữ quan hệ!”

Đan Siêu quát: “Sư phụ…”

Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Tạ Vân vung tay một roi, hung hăng quất ngã xuống ngựa!

“Biến!” Tạ Vân từ trên cao nhìn xuống, cả giận nói: “Ngay hôm nay cấm quân ta cùng ngươi nhất đao lưỡng đoạn, từ nay về sau sinh tử tự lo! …Biến!”

Tạ Vân giơ roi phóng ngựa, không quay đầu lại một lần, vó ngựa cuộn lên bụi mù thẳng hướng về phía cửa thành phóng đi!

Đan Siêu quỳ một gối xuống mặt đất đầy bụi, sau một hồi, rốt cục đưa tay dùng sức bóp ấn đường, trên gò má cương nghị lăn xuống hai hàng lệ nóng.

– Ống tay áo của hắn theo động tác này thoáng buông xuống, lộ ra trên cổ tay rắn chắc từng vòng dây buộc tóc bằng lụa đỏ quấn quanh, theo gió bay lên, phía trên dây buộc tóc vài hạt phật châu rõ ràng đã không còn thấy bóng dáng.

Xa xa mặt trời lặn về phía tây, chim bay về tổ. Gió thổi qua bình nguyên hoang vắng gào thét, hoàng hôn từ bốn phương tám hướng phủ xuống vòm trời mênh mông.

Lúc này là cuối xuân năm Càn Phong đầu tiên.

Cao Ly nội loạn, Nhiếp chính vương trốn chạy, một đường phát binh tám vạn nhắm thẳng vào Liêu Đông, khói lửa chiến loạn không người có thể ngăn; Triều đình hạ chỉ phong Nặc Hạt Bát làm Thanh Hải vương. Đất Lương, Thiện hai châu đóng quân đã lâu, gối giáo chờ sáng;

Thổ Phiên thu mười hai châu của người Khương. Đại luận (tể tướng) Lộc Đông Tán bệnh nặng thêm trầm kha, lệnh cho con là Luận Khâm Lăng (*) xuất chinh, từ từ trở thành cường địch phía Tây của Đại Đường.

[(*) chỗ này mỗ hơi kỳ kỳ, đã tự mình tra cứu. Trong lịch sử, đúng là có Luận Khâm Lăng là con trai và là người kế nghiệp của Lộc Đông Tán. Thế nhưng bố con chúng nó sao lại ko cùng họ, thật là kỳ lạ a…]

Một con ngựa cuốn theo bụi mù theo hướng tây mà đi, dưới ánh chiều tà tráng lệ, dần dần hóa thành một điểm đen, biến mất ở trên chiến trường Thanh Hải xa xôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui