Thanh Long Đồ Đằng

Thái tử là tới phúng viếng.

Từ lúc Tạ Vân mười năm trước hồi kinh khai phủ, Thái tử liền không bước qua đại môn cấm quân thống lĩnh phủ lấy một lần. Hôm nay phá lệ không mời mà đến, khiến toàn bộ Tạ phủ trên dưới đều sợ đến ngây người.

Mã Hâm tự tay mở ra cánh cửa lớn của linh đường. Thái tử một thân tố y, sắc mặt xám trắng, trên đầu còn băng bó, trên người cũng nhiều chỗ ngoại thương, được tâm phúc thái giám đỡ, bước chân tập tễnh mà vượt qua ngạch cửa.

Tạ Vân mắt mở trừng trừng nhìn hắn đi vào linh đường. Ánh mắt vẻ mặt quả thực có thể sử dụng từ “chấn kinh” để hình dung. Ngay sau đó Thái tử đứng ở trước quan tài, run run rẩy rẩy mà cầm lấy một nén nhang, tự mình bái xuống.

Đan Siêu: “…”

May là Đan Siêu đối với vị Thái tử yếu đuối tâm tính thiện lương này đã thực hiểu biết, nhưng tận mắt thấy một màn này vẫn là phi thường chấn động, thế cho nên trong phút chốc cũng chưa phục hồi lại tinh thần.

Ngay sau đó, hắn còn chưa kịp có cử động gì, đã thấy Tạ Vân vươn tay duỗi ra, lòng bàn tay hướng về phía trước, kình khí vô hình nháy mắt liền vững vàng chặn lại đầu gối đang cong xuống của Thái tử.

“Tiểu vương là tới phúng viếng người đã mất, Tạ Thống lĩnh không khách khí như vậy, là tại sao?”

Thái tử nghẹn đến mức sắc mặt ửng đỏ, cắn chặt hàm răng. Lời này hỏi ngữ khí lại có chút thê lương. Tạ Vân vẫy bàn tay hướng về phía trước, Thái tử liền không tự chủ được mà đứng thẳng. Chỉ nghe y thản nhiên nói: “Diệu Dung ở trong cung phát cuồng, làm hại Điện hạ gặp nguy hiểm đến tính mệnh, trong lòng tự nhiên là thực áy náy. Nhưng mà hiện giờ người cũng đã chết, một lạy này của Điện hạ liền bỏ đi, miễn cho nàng dưới cửu tuyền ngủ cũng không yên giấc.”

Thái tử kích động nói: “Nếu người chết là hết, vậy khi còn sống có ngàn vạn sai lầm cũng đều không còn quan trọng. Vả lại, tiểu vương lấy một lạy này ký thác nỗi niềm thương tiếc trong lòng, có cái gì không được?!”

Tạ Vân ấn đường hơi nhíu lại, cao thấp đánh giá Lý Hoằng.

Kỳ thật không riêng gì Tạ Vân, ngay cả Đan Siêu trong lòng cũng có chút sinh nghi, Thái tử hôm nay là phát điên cái gì?

“Điện hạ trong lòng nhân hậu, tiến đến bái tế Dương cô nương, nói vậy người dưới suối vàng cũng an ủi. Nhưng dù sao thân phận khác biệt, thắp một nén nhang cũng là đủ rồi, ta xem…”

Lời giảng hoà của Đan Siêu còn chưa nói xong, Thái tử đã bất mãn cắt ngang: “Đan đại ca!”

Trong linh đường một mảnh giằng co, một lúc lâu chỉ nghe Tạ Vân lạnh lùng nói: “Điện hạ hôm nay giá lâm Tạ phủ, chẳng lẽ là đến phá rối sao?”

Việc này nếu ở tình huống bình thường, thời điểm Thái tử đối mặt Tạ Thống lĩnh đều tránh không được lộ ra vài phần sợ hãi.

Nhưng hôm nay không biết sao Thái tử vậy mà không chút nào yếu thế, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Tạ Vân: “Tiểu vương thành tâm thành ý tiến đến bái tế, Tạ Thống lĩnh lại ba bốn lần ngăn trở, đây chính là bổn phận thần tử sao?!”

“… Bổn phận.” Tạ Vân chậm rì rì lặp lại hai chữ này, âm cuối mang theo ý giễu cợt rõ ràng: “Điện hạ hôm nay đích thân tới hàn xá, để ai điếu một dân nữ phạm trọng tội, cũng là xuất phát từ việc làm tròn bổn phận của Thái tử sao?”

Thái tử cũng không cách nào giải thích hành vi của mình, lúc này liền nghẹn lại ngay đó.

“Mã Hâm,” Tạ Vân gọi “Dọn trà, tiễn khách!”

“Tạ Vân, ngươi đừng quá phận!” Thái tử không kềm được tức giận, tay áo vung lên: “Bổn vương hôm nay là vì Dương cô nương mà đến, cũng không phải vì ngươi! Khắp thiên hạ đều là vương thổ, trong vòng tứ hải đều là vương thần, ngươi dám đuổi ta đi?”

Tạ Vân mở miệng muốn phản bác, nhưng theo động tác Thái tử nhấc ống tay áo lên, một tia hương khí quái dị như có như không, thoáng bay vào chóp mũi, khiến cho tim y đập nhanh hơn, một nỗi khó chịu không thể hình dung thẳng hướng lên cổ họng.

“…” Tạ Vân hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói: “Điện hạ hiểu lầm! Thần không phải đuổi ngươi đi, mà là… Mọi người đều biết, thần cùng Điện hạ chính kiến có điều bất đồng. Vạn nhất Điện hạ hôm nay tại phủ của thần xảy ra chuyện gì, người trong thiên hạ sẽ nghĩ như thế nào về thần, phải không?”

Thái tử thân thể cứng đờ.

Tâm phúc thái giám của Đông Cung đã vội đến muốn phát khóc, trộm dùng sức kéo tay áo hắn, nhưng mà Thái tử đột nhiên cả giận nói: “Ngươi to gan…”

“Huống hồ,” khóe môi đỏ nhạt của Tạ Vân hơi nhếch lên, hiện ra một độ cong đầy ác ý: “Thái tử Điện hạ mười năm chưa bao giờ đăng môn, đột nhiên hôm nay mang theo trọng thương không mời mà tới, sau đó ngay tại trước mắt thần xảy ra chuyện ngoài ý muốn … Chuyện này đến thời điểm Thánh thượng cùng Thiên hậu thẩm án, trong lòng lại nghĩ như thế nào?”

…Không phải là ngươi tự biết đại nạn đã điểm, liền đến phủ của ta ăn vạ đi?

Nếu như lời nói vừa rồi chỉ là uy hiếp, hiện tại đây quả thực chính là trắng trợn uy hiếp.

Biểu tình Thái tử nháy mắt biến sắc, xem bộ dáng đầy vẻ giận dữ – hắn bình sinh chưa bị người nào được đà lấn tới mà uy hiếp đến như vậy – nhưng ngay tại thời điểm Đan Siêu cho rằng hắn sẽ nổi giận quát ầm lên, Thái tử vậy mà chỉ xiết chặt nắm tay, đem lửa giận cường ngạnh áp chế xuống dưới, thay thế chính là “hừ” trong khoang mũi một tiếng: “Tạ Thống lĩnh sẽ đối bổn vương bất lợi sao? Ta xem ngươi không có cái gan này đi!”

“Bổn vương hôm nay cũng không phải tới một mình. Lục hoàng tử Ung vương hiện mang theo Đông Cung thị vệ đóng ở ngoài ngõ, Tạ Thống lĩnh có muốn đi ra gặp một chút?”

Mã Hâm bước nhanh mà đến, che bên tai Tạ Vân nhỏ giọng nói vài câu, loáng thoáng vài từ “Ung vương”, “vây phủ” ngắt quãng.

Đan Siêu nhĩ lực sắc bén, lông mày nhất thời nhảy dựng – hắn nghe được rõ ràng Mã Hâm báo là: Ung vương Lý Hiền mang theo mấy trăm thị vệ của Đông Cung, đã cường ngạch vây quanh toàn bộ cấm quân thống lĩnh phủ!

Đây là muốn làm gì, xét nhà chăng?!

Đan Siêu hướng về phía Tạ Vân đi vài bước, bàn tay không tiếng động đặt xuống chuôi Long Uyên kiếm bên người. Nhưng mà ngay sau đó, Tạ Vân đem bàn tay đặt lên mu bàn tay hắn, động tác phi thường kín đáo, lại thực dùng sức.

“Trước hãy từ từ,” y nhẹ nhàng nói.

Một khắc kia hai người đối diện, trong lòng Đan Siêu bỗng nhiên hiện lên một cảm giác phi thường kỳ quái lại tê dại.

Hắn lần đầu tiên cảm giác người trước mặt này từng nuôi hắn lớn lên, đồng thời cũng nghiêm khắc áp chế hắn, quản thúc hắn, không phải lúc nào cũng cao cao tại thượng, không phải lúc nào cũng không hề sơ hở.

Người này cũng có thời điểm suy yếu, mỏi mệt, mong muốn được bảo hộ. Mà hiện tại người duy nhất có năng lực bảo hộ y, chỉ còn lại chính mình.

Ánh mắt Tạ Vân chuyển qua, hất cằm lên, từ trên cao nhìn xuống mà đánh giá Thái tử, hồi lâu mới hỏi: “A? Như vậy Thái tử hôm nay là đến bái tế, hay là đến xét nhà?”

“Điện… Điện hạ hôm nay trước khi xuất cung, cố ý huân hương tắm rửa, còn thay đổi quần áo mới thuần khiết…” Tên Đông Cung thái giám kia run run rẩy rẩy nói: “Chính là vì đến ai điếu Dương cô nương …”

Thái tử nhếch khóe miệng đứng ở bên cạnh, bởi vì thương thế chưa lành mà sắc mặt so với Tạ Vân còn khó coi hơn, nhưng trong hình dáng lại mơ hồ hiện ra vài phần quật cường tương tự mẫu thân.

“Thì ra là thế!” Tạ Vân đầy hứng thú nói “Điện hạ bên này suýt chết về tay Diệu Dung, bên kia bệnh còn chưa hết liền bôn ba chạy tới dâng hương cho nàng. Chuyện này truyền ra, Thánh thượng hẳn phải nên khen ngợi Điện hạ trong lòng nhân hậu đi – quả nhiên là tính toán hoàn hảo, ngay cả vi thần cũng nhịn không được muốn tán thưởng Điện hạ hai câu a.”

“Việc ta hôm nay xuất cung, Thánh thượng cũng không biết!” Thái tử rốt cục nhịn không được, tiến lên một bước bắt lấy áo Tạ Vân: “Dương cô nương tuy rằng làm ta bị thương, cũng không phải cố ý, trong lòng ta rất rõ ràng! Đừng dùng dạ tiểu nhân của ngươi mà đo lòng quân tử!”

Đan Siêu lập tức tóm lấy tay Thái tử đem hắn đẩy ra: “Điện hạ!”

Tiếng quát khẽ của Đan Siêu lại tràn ngập ý tứ cảnh cáo, Thái tử đầy bụng ủy khuất: “Đan đại ca, ta thật là…”

Trong nháy mắt đó thân hình Tạ Vân lay động, tầm mắt đột nhiên tan rã, tim đập mãnh liệt như muốn vọt lên cổ họng.

…Y lại ngửi được cỗ hương khí kia.

Tuy rằng hương khí cực kỳ thanh đạm, không cẩn thận ngửi kỹ cơ hồ là bị chôn vùi ở trong mùi hương khói và giấy tiền cháy trong linh đường. Nhưng giây phút Thái tử tới gần, mùi hương mông lung hoang đường kia, lại sộc vào mũi Tạ Vân.

Y lảo đảo lui ra phía sau, dựa lưng vào trước bàn thờ, dùng móng tay bấm thật mạnh vào nhân trung chính mình, đau đớn khiến cho thần trí chợt thanh tỉnh.

Ngay sau đó một cỗ bất an nháy mắt từ sâu trong đáy lòng xẹt qua.

… Đây là cái hương vị gì?

“Ta cùng với Dương cô nương tuy rằng chỉ là bèo nước gặp gỡ, ngay cả nói cũng chưa nói quá vài câu, nhưng Dương cô nương ôn nhu hiền lành, cho dù ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết…”

“Thái tử!” Tạ Vân thốt nhiên nói.

Thanh âm khàn khàn của Thái tử đột ngột dừng lại.

“Nếu ngươi thật sự chỉ là đến đưa tiễn Diệu Dung, vậy liền không cần phải mang trọng binh đến vây phủ. Ban ngày ban mặt, bất luận như thế nào ta cũng sẽ không làm việc gì bất lợi cho đương triều Thái tử.”

Tạ Vân nâng lên một bàn tay, ngăn lại lời biện giải Thái tử chưa nói ra.

“Mặt khác, Diệu Dung chính là dân nữ mang tội, ngay cả linh đường này cũng là ta mạo hiểm lén lút thiết lập. Ngươi tới đã tới rồi, nhưng nếu còn ở trước linh tiền hạ bái, vạn nhất ngày sau truyền ra, liền sẽ làm hại nàng bị khai quan lục thi. Ngươi có thể nào lại nhẫn tâm như thế?”

Thái tử lâm vào trầm mặc.

Thời điểm hắn tới, lòng tràn đầy tâm sự, chỉ nghĩ nước mắt thảm thiết quỳ xuống trước linh tiền mà lạy. Nhưng thẳng đến giờ phút này mới hiểu được, thân là đương kim Thái tử, trữ quân tương lai, thế gian có nhiều việc không thể làm được, thậm chí ngay chỉ một động tác hành lễ vô cùng đơn giản cũng không được phép.

Nếu hắn chỉ là công tử con nhà quan, giờ phút này liền có thể tự do tự tại mà khóc rống lên; thậm chí tại thời điểm hai người mới gặp gỡ, còn có thể chẳng e ngại gì mà mạnh dạn theo đuổi người trong lòng, như vậy kết quả câu chuyện từ đó về sau liền có khả năng hoàn toàn khác biệt.

Nữ nhân dưới trăng hái hoa, tóc mai buông lỡ kia cứ như vậy mà vĩnh viễn rời xa. Mà hắn, ngay cả thắp một nén hương cũng phải lén lút không dám công khai!

Thái tử chỉ cảm thấy nhân sinh hai mươi năm qua mọi bất hạnh cùng giày xéo đều tràn ngập trong đầu, thoáng chốc nản lòng thoái chí, ngay cả khí lực để thốt lên lời cũng bị mất đi.

“Ngươi nói đúng lắm!” một lúc lâu hắn rốt cục cười khổ, tiếng cười kia so với khóc còn khó nghe hơn: “Làm cái thứ Thái tử đồ bỏ này, cho dù việc gì cũng không thể… cái gì cũng không thể!”

Tâm phúc thái giám nhất thời liền điên cuồng run rẩy, ngay cả sắc mặt Đan Siêu cũng biến đổi.

Nhưng mà không đợi một câu “Điện hạ cẩn trọng lời nói!” thốt ra, Thái tử đã giãy dụa tiến lên, cầm nén hương vùi vào trong lớp tro: “Hoàn toàn vô dụng chính là Thái tử, hoàn toàn vô dụng chính là Thái tử a!”

Thái tử cười thảm hai tiếng, xoay người lảo đảo đi về hướng cửa.

Thái giám mồ hôi lạnh đổ như mưa, cuống quít chạy tới nâng: “Ai…Điện hạ! Điện hạ từ từ …”

Mã Hâm đứng thủ trước cửa quả thực mặt mũi trắng bệch, mắt mở trừng trừng nhìn Thái tử nghiêng ngả lảo đảo lướt qua, ánh mắt giống như nhìn thấy quái vật.

Đan Siêu ý thức được để Thái tử dáng vẻ này đi ra Tạ phủ không ổn, liền quay đầu lại vẻ dò hỏi mà nhìn về phía Tạ Vân. Lại chỉ thấy Tạ Vân tựa hồ đối với biểu hiện hoang đường này của Thái tử không hề để ý, đang yên lặng nhìn chính bàn tay mình.

“Ngươi làm sao vậy?”

“… Không có gì.” Tạ Vân nhẹ nhàng nắm chặt lòng bàn tay. Khi ngẩng đầu lên, thần sắc đã như thường: “Ta bỗng nhiên có chút chóng mặt, ngươi giúp ta tiễn Thái tử đi.”

Đan Siêu chăm chú nhìn y một khắc, gật đầu.

…………

Phía ngoài Tạ phủ, Đông Cung thị vệ cầm trong tay thiết kích ở dưới ánh mặt trời nghiêm chỉnh đứng thành một hàng, cùng Bắc Nha cấm quân canh gác của Tạ phủ đối mặt.

Lý Hiền sốt ruột mà dạo đến dạo đi, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời: “Đại ca!”

Đây là lần đầu tiên Đan Siêu trực diện gặp gỡ đương triều Ung vương Lục hoàng tử trong khoảng cách gần như vậy. Nhưng mà đủ loại đồn đãi về vị hoàng tử này, hắn cũng đã sớm nghe thấy ….

Dạ yến tám năm trước trong Thanh Ninh cung, Ngụy quốc phu nhân Hạ Lan thị ở bên hồ ngăn cản Tạ Vân, đó là lần đầu tiên Đan Siêu từ trong miệng nàng nghe được danh hào Lục hoàng tử.

Lý Hiền, nhũ danh A Nhân – năm Vĩnh Huy, Võ Hậu trên đường theo Thánh thượng xuất kinh đi tế bái Chiêu lăng sinh ra.

Hậu cung đồn đại từ lâu, thân sinh mẫu thân hắn, kỳ thật chính là goá phụ Hàn quốc phu nhân, chị ruột của Võ Hậu.

…………

Tạ phủ.

Trong linh đường mờ ảo một mảnh trống trải, tịch dương nghiêng nghiêng chiếu vào, trong không khí từng hạt bụi nhỏ bé chậm rãi di động.

Tạ Vân hơi hơi bất ổn mà mở ra lòng bàn tay, ống tay áo theo cánh tay rũ xuống, dưới làn da mơ hồ hiện lên hình xăm.

Hương khí Thái tử lưu lại trong không trung quanh quẩn mãi. Tạ Vân lồng ngực kịch liệt phập phồng. Một lúc lâu sau, y gắt gao đè lại tâm mạch đập loạn, xoay người cuộn tròn lại thân thể.

Cảnh tượng này người ở ngoài xem ra phải là phi thường hiếm thấy. Không ai có thể ngờ, cấm quân thống lĩnh luôn cường đại, lạnh lùng, tâm ngoan thủ lạt, lại lộ ra tư thái gánh nặng bất kham, thậm chí có thể nói là yếu đuối như vậy.

Mái tóc dài từ mặt nghiêng của y rũ xuống. Một lúc lâu sau, Tạ Vân triệt để thở ra một hơi, vươn tay đem tóc mai vén ra sau tai, lần nữa đứng thẳng lưng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui