Thanh Long Đồ Đằng

“… Doãn Khai Dương?”

“Ừ” Tạ Vân đem quyển sách vừa rồi Đan Siêu quẳng ra, nhẹ nhàng đè lên đám công văn, thản nhiên nói: “Ta lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Lan Mẫn Chi chính là tại Ám Môn, hắn là bị người nhà họ Võ đưa cho Doãn Khai Dương.”

Đan Siêu ngay từ đầu không hiểu được ‘đưa cho Doãn Khai Dương’ là có ý gì, ngay sau đó trong lòng dâng lên một cảm xúc vớ vẩn: “Bị người nhà hắn?”

“Cha của Hạ Lan Mẫn Chi mất sớm, mẫu thân hắn là Hàn quốc phu nhân Võ thị cùng muội muội là Ngụy quốc phu nhân Hạ Lan thị, hai mẹ con đều là sủng phi của đương kim Thánh Thượng nhà chúng ta. Võ thị còn sinh hạ Ung vương Lý Hiền.” Nói tới đây Tạ Vân tựa hồ cũng cảm thấy thú vị: “…. bất quá đó là nói sau này. Trước lúc hai mẹ con kia được sủng ái, năm đó Hoàng hậu mới từ Cảm Nghiệp tự hồi cung, bởi vì hậu cung đấu đá nghiêm trọng, địa vị tính mạng đều chưa được củng cố, Thánh Thượng đối với Ám Môn lại rất là nể trọng…”

[Lời mỗ: oài, hoàng thượng này cũng quá là…lấy cả mẹ (Hàn quốc phu nhân) lẫn con (Nguỵ quốc phu nhân), thêm cả chị – em (Hàn quốc phu nhân là chị Võ hậu)]

“Võ gia hẳn là đối với sở thích của Doãn Khai Dương có chỗ hiểu lầm, lại đưa Hạ Lan Mẫn Chi lúc đó còn thiếu niên cho hắn, để cầu che chở cùng kết minh.”

Đan Siêu triệt để không còn lời gì để nói.

Tạ Vân lại đối với mấy sự tình dâm mỹ hỗn loạn ở trên đỉnh cao quyền lực này tập mãi thành quen, thậm chí cảm thấy rất có ý tứ: “Sau đó mấy năm, Hạ Lan Mẫn Chi vẫn luôn là nhân vật mấu chốt liên hệ giữa Hoàng hậu cùng Ám Môn thế lực, ở trong kinh thành thanh thế cực thịnh. Trong mấy năm Doãn Khai Dương suất lĩnh Ám Môn ly kinh ẩn trong giang hồ, hắn coi như là giấu tài; Đến Thái sơn Phong thiện năm đó, Doãn Khai Dương trở về Trường An, Ám Môn lần thứ hai nắm giữ quyền lực, Hạ Lan Mẫn Chi liền lại nhảy ra ngoài, thậm chí ngay cả Hoàng hậu cũng có điều kiêng kị.”

Đan Siêu hỏi: “Chuyện này cùng với việc hắn nơi chốn nhằm vào ngươi công kích có quan hệ gì?”

Tạ Vân nhướng mày nhìn hắn một cái, cười nói: “Bởi vì Hạ Lan Mẫn Chi… Năm đó thời điểm ở trong Ám Môn gặp phải ta, đối với quan hệ của ta cùng Doãn Khai Dương rất có hiểu lầm.”

Hai người đối diện nhìn nhau, một lúc lâu sau, ánh mắt Đan Siêu mang theo vẻ chần chờ, Tạ Vân lại đầy hứng thú mà nhướn mày.

“… Hiểu lầm?” Đan Siêu rốt cục hỏi.

Ánh mắt Tạ Vân toát ra vẻ trêu tức không khống chế được: “Thật sự chính là hiểu lầm. Chính là đến thời điểm sau này, ta nghĩ minh bạch vì sao hắn ghi hận với ta như thế, là đã qua nhiều năm, cũng không cách nào cùng hắn giải thích.”

Mối khúc mắc bí mật được cả thành Trường An suy đoán, nghị luận lưu truyền, rốt cục vào thời khắc này được vạch trần chân tướng.

[Tội nghiệp bác Doãn, toàn bị “hiểu lầm”, có tiếng mà ko có miếng!]

Đan Siêu lẳng lặng nhìn chằm chằm Tạ Vân, rốt cục hỏi: “Vậy ngươi hiện tại nói với ta chuyện này, là có ý gì?”

“Không có gì. Chính là nói cho ngươi biết, thế lực trong kinh thành phức tạp, rất nhiều ân oán không phải như ngươi nghĩ. Rất nhiều người cũng không giống như vẻ mặt bên ngoài. Bởi vậy nếu muốn bảo vệ mệnh cho Thái tử, chỉ nhìn chằm chằm vào một mình ta cũng là vô dụng.”

Tạ Vân dựa lưng sâu vào trong ghế, hai chân thích ý giao nhau, hai tay ôm ngực, nhàn nhã mà liếc Đan Siêu. Tư thế ngồi này khiên chân y nhìn qua đặc biệt dài, từ vai xuống eo lưng hình thành một cái độ cong tuyệt đẹp lại phi thường câu dẫn người, Đan Siêu tầm mắt dán vào phía trên, thật lâu sau mới cường bách chính mình bất động thanh sắc mà nhìn ra chỗ khác: “Ta biết, đa tạ sư phụ nhắc nhở.”

“Vi sư nhắc lại điểm hoá cho ngươi một chút. Ngày đó lúc tiễn Thái tử đi ra ngoài có nhìn thấy Ung vương?”

“…”

“Cảm thấy Ung vương như thế nào?”

Đan Siêu chần chờ một khắc, vẫn là chọn một cái đáp án cái thập phần trung dung bình thường: “Long chương phượng tư, không hổ là hoàng tử.”

Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, nói xong câu đó ánh mắt của Tạ Vân nhìn hắn bỗng thành đánh giá, hơn nữa là cái loại đánh giá phi thường chế nhạo, ẩn ẩn mang theo ý cười.

“… Làm sao vậy?”

Tạ Vân thu hồi ánh mắt, lười biếng hỏi: “Cảm thấy Ung vương có thể thay thế được Thái tử không?”

Đan Siêu nhất thời ngẩn ra.

“Ngươi đương nhiên cảm thấy không thể. Tại vì trong mắt ngươi vị Thái tử thân thể yếu ớt, nhiều bệnh lại hay thương xuân bi thu kia của chúng ta là vạn năng.” Tạ Vân cười nhạo nói: “Nhưng ngươi cho là như thế, không hẳn các Hoàng tử khác cũng cho là như thế, lại càng không đại biểu cho những người khác bên cạnh các Hoàng tử đều đồng ý…”

“Ý của ngươi là có người muốn thay thế Thái tử?”

Tạ Vân giảo hoạt nói: “Ta không có nói như vậy.”

Đan Siêu trong đầu không khống chế được mà hiện ra tình cảnh ngày hôm trước ở trong hoang viên, Tạ Vân ở dưới thân hắn vặn vẹo thở dốc, đầy mặt thống khổ cùng dục tình mê muội, đáy mắt tràn ngập thủy quang.

Hắn phát hiện chỉ có ở cái thời điểm kia Tạ Vân mới là tương đối chân thật, lột đi cái mặt nạ phóng đãng mị hoặc, cũng sẽ không toát ra chút nào tàn nhẫn lãnh khốc nội tại.

“Đi ra ngoài đi,” Tạ Vân biếng nhác mà phất phất tay, lòng bàn tay làm cái thủ thế từ trong hướng ra ngoài: “Nếu là tới giám sát, liền xứng chức mà canh ngoài cửa, có cái gì phân phó sẽ gọi ngươi!”

Đan Siêu: “…”

Đan Siêu xoay người hướng ra ngoài cửa, bỗng nhiên bước chân dừng lại, hầu kết nuốt xuống một cái.

“Ta biết Thái tử không phải là anh minh thánh chủ,” hắn bỗng nhiên nói.

Tạ Vân nguyên bản muốn vươn tay lên giá lấy bút, ngón tay liền ngưng lại giữa không trung.

“Nhưng ta cũng không muốn cho ngươi cuốn vào trong vòng tranh ngôi đoạt vị trọng tội, tương lai trở thành kẻ bị giết người diệt khẩu hoặc thanh lý môn hộ. Cho nên, một nửa Vũ Lâm quân bảo vệ cho Thái tử kỳ thật cũng là bảo vệ ngươi.”

Phía sau một mảnh trầm mặc.

Đan Siêu đi ra ngoài, hai tay cẩn thận đóng cánh cửa sau lưng.

………………..

Một lát sau cửa sổ bị gõ gõ, ngay sau đó được lặng yên mở ra, một thân ảnh phục trang đỏ sẫm yểu điệu nhảy vào bên trong, cúi người nhỏ giọng nói: “Thống lĩnh.”

Tạ Vân ở trước bàn phê duyệt văn kiện, nghe vậy đưa bút điểm điểm hướng cửa phòng, ý hỏi vì sao cửa lớn không vào lại muốn nhảy qua cửa sổ?

“Thống lĩnh thứ tội,” người tới chính là Cẩm Tâm, dở khóc dở cười nói: “Ta mới vừa rồi tiến vào liền nhìn thấy bên ngoài có người canh gác, một thân áo tía đai vàng, giật mình nhìn kỹ chính là tam phẩm Hoài hóa Đại tướng quân Thánh thượng đích thân phong tước gần đây…”

Tạ Vân cũng không quay đầu lại: “Chẳng lẽ tam phẩm không thể thủ vệ cho ta?”

“Ách, cũng không phải…”

“Vậy không cần bàn tới nữa.”

Tạ Vân từ trên bát bảo các cầm lấy một cái hộp đen, từ bên trong lấy ra một cái bình dương chi bạch ngọc nhỏ. Cẩm Tâm ghé sát vào nhìn, sau khi mở ra trong bình đựng một thứ bột đỏ thắm, nghe không được mùi vị vị, chỉ thấy sắc đỏ này sẫm như máu, trông rất đẹp mắt.

Tạ Vân xoay xoay bình dược, ánh mắt tràn đầy vẻ tư lự, một lát sau hỏi: “Người nọ gần đây tìm đến ngươi?”

Cẩm Tâm bán quỳ trên mặt đất, vẻ mặt hoàn toàn không thấy vẻ phong lưu quyến rũ bình thường, chính sắc thấp giọng nói: “Phải.”

“Nói cái gì?”

“Đều là mấy câu hứa hẹn câu dẫn nữ tử, cũng hứa lấy tiền tài trọng lợi, không đáng đề cập tới.”

Cẩm Tâm cho rằng Tạ Vân sẽ giống như trước thuận miệng trào phúng vài câu, không ngờ Tạ Vân chỉ trầm tư gật gật đầu, đem dược bình nhẹ nhàng đặt trước mặt Cẩm Tâm: “…Thiên hậu gạn lọc lại, vì thế còn chú ý khảo vấn mấy nữ nô nhà thân mẫu của Vương hoàng hậu là Liễu thị năm đó.”

“Yếm thắng thuật ở sau lưng bệ hạ tạo ác, Vương hoàng hậu chính bởi vì vậy mà bị phế. Nếu là để lộ tiếng gió, Thiên hậu tự thân cũng khó bảo toàn. Cho nên kế này cực hiểm, một khi đắc thủ nhất định toàn bộ tiêu hủy, không được lưu lại bất luận chứng cớ gì.”

Cẩm Tâm gật đầu cầm lấy dược bình, bỗng nhiên muốn nói lại thôi: “Thống lĩnh…”

Tạ Vân khóe mắt liếc nàng một cái.

“Cho dù tiêu hủy vật chứng, việc này cũng là trời biết đất biết, Hoàng hậu biết ngươi cũng biết. Người ta đều nói có mới nới cũ, qua cầu rút ván, trước mắt dù chưa đến lúc điểu tẫn thỏ tử (*), nhưng chỉ sợ kế này đắc thủ, con đường Võ Hậu bước lên cái ghế kia liền không còn bất luận cái gì cản trở, đến lúc đó ngươi liền…”

[(*) điểu tẫn thỏ tử: từ trong câu thành ngữ “Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh; cao điểu tận, lương cung tàn” dịch ý “thỏ chết thì làm thịt chó săn, chim chết thì cung hết thời”, nôm na là hết giá trị lợi dụng]

Thanh âm Cẩm Tâm run run nhỏ dần, cúi đầu thật sâu.

Từ góc độ của nàng, chỉ có thể nhìn thấy một chân Tạ Vân dẫm lên nền gạch hoa sen trong thư phòng, một cái chân khác bởi bắt chéo lên chân kia đang lơ lửng giữa không trung, đột nhiên thả xuống đất.

Lập tức nàng cảm giác được, Tạ Vân ngồi ở ghế dựa cúi người xuống, kề sát bên tai nàng, nhẹ giọng cười hỏi: “Ngươi cho rằng ta không nghĩ được sẽ có ngày đó sao?”

“…” Trái tim trong lồng ngực Cẩm Tâm đập thình thịch, một lúc lâu mới phát ra thanh âm mỏng manh: “Vậy vì sao Thống lĩnh… vì sao vẫn đối với Hoàng hậu khăng khăng một mực? Người thủ bên ngoài kia, cũng là long chương phượng tư, vả lại thâm thụ ân huệ nhiều năm, đối với Thống lĩnh không hề hai lòng, trên mọi phương diện mà nói đều…”

Nàng cắn môi tim đập thình thịch, run rẩy nói: “… Đều thích hợp hơn, nhưng Thống lĩnh lại luôn luôn cự tuyệt, thậm chí còn cố ý đẩy ra bên ngoài…”

Căn cứ theo hiểu biết của Cẩm Tâm đối với Tạ Vân, lúc này không một chưởng bóp nàng chết ngay lập tức tại đương trường, đã là phi thường nhân từ niệm tình cũ.

Trong thư phòng cực kỳ an tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng nghe rõ ràng. Không biết qua bao lâu, đầu gối Cẩm Tâm nửa quỳ trên mặt đất cũng đã tê dại đến mất đi tri giác, mới nghe thấy Tạ Vân chậm rì rì mà cười một tiếng.

“Ngươi muốn khuyên ta đừng có đem đương triều tam phẩm đại quan đá ra ngoài cửa thủ vệ, sợ hắn ngày sau thượng vị, liền ôm hận trả thù, phải không?”

Cẩm Tâm không dám trả lời.

“Nga,” xuất hồ ý liêu chính là Tạ Vân mỉm cười nói: “Nói rất có đạo lý! Nể mặt ngươi, vốn là trưa nay chuẩn bị thưởng cho hắn nửa cái bánh ngô, trước mắt liền thêm hai đĩa dưa muối đi.”

Cẩm Tâm nhất thời xúc động, chỉ thấy hai mắt tối sầm, cứ như vậy mà ngã quỵ xuống.

…………..

Nhưng mà Tạ Vân không phải nói đùa. Đặc điểm lớn nhất của Cấm quân Tạ Thống lĩnh, chính là nói được làm được, không hề võ mồm cậy mạnh.

Giữa trưa Tạ phủ dùng bữa, quản gia tự mình đem một thực hạp tràn đầy đưa vào thư phòng. Thực hạp kia rực rỡ muôn màu hơn mười món ăn: tôm tươi ngó sen, gà hầm gân hươu, cá hấp ngũ vị, kim nhũ tô, bạch tuyết nhi điểm tâm, lại có cháo trường sinh, nem công chả phượng cái gì cần có đều có; Sau khi đưa vào trong viện một khắc, quản gia vẻ mặt cười giả lả mà đi ra, trong tay cầm một cái khay bằng sứ trắng, trên khay rõ ràng để một cái bánh ngô, cùng hai đĩa dưa muối.

“Đại tướng quân, Thống lĩnh chúng ta nói hàn xá gạo lúa không nhiều lắm, chỉ có chút điểm tâm dính răng này để chiêu đãi ngài, ngài liền… liền dùng tạm đi…”

Quản gia vưa cười gượng gạo vừa lau mồ hôi, lặng lẽ lui về phía sau nửa bước, sợ rằng vị Hoài hóa Đại tướng quân chạm tay có thể bỏng này nổi giận mà rút kiếm, đem mình chém chết ngay tại chỗ.

Nhưng mà Đan Siêu thẳng mắt nhìn chằm chằm cái bánh ngô kia, một lúc lâu bỗng nhiên cổ quái mà mỉm cười, vươn tay tiếp nhận khay sứ: “Sư phụ ban cho, làm sao có thể không nhận? Đa tạ!”

Quản gia vội vàng lủi mất. Đan Siêu thì vén vạt áo, đại mã kim đao mà ngồi ở ngoài thư phòng trên hành lang gấp khúc cầm dưa muối ăn bánh ngô. Ăn được vài miếng vậy mà còn cảm thấy phi thường ngon miệng, quay đầu hướng cửa phòng đóng chặt cao giọng cười nói: “Đầu bếp của Cấm quân Thống lĩnh phủ quả nhiên tay nghề cao siêu, sư phụ dùng bữa thế nào?”

Đồ ăn trước mặt Tạ Vân chỉ động ít ỏi hai đũa, đang cầm thìa bạc uể oải uống cháo, nghe vậy “cạch!” một tiếng, đem thìa đặt xuống, quát: “Ăn của ngươi đi!”

Thanh âm truyền ra ngoài phòng, Đan Siêu nở nụ cười.

“… Tạ Vân,” Đan Siêu thấp giọng hỏi “Ngươi thường ngày sinh hoạt ẩm thực như thế, năm đó ở Đại mạc màn trời chiếu đất, là như thế nào sống qua được?”

Lần này phía trong cửa lặng im thật lâu, lâu đến mức Đan Siêu đem chén đĩa không đặt ở bên người, gác chân ngồi ở trên bậc thang phát ngốc nửa ngày nhìn lên trên bầu trời xanh thẳm không có áng mây bay; mới nghe thanh âm Tạ Vân từ trong khe cửa truyền đến, lãnh đạm nói: “Cho nên năm đó, mấy lần hận không thể làm thịt ngươi, nhóm lửa lên nướng mà ăn với cơm, không biết sao?”

Ánh mắt Đan Siêu nhìn lên vòm trời, chậm rãi hiện ra ý cười xa xăm.

Sau đó không đến nửa canh giờ, một chiếc bánh ngô tiêu hóa không còn chút gì. Đương triều tam phẩm đại quan đói bụng đến tim gan cồn cào, thiếu chút nữa xông vào thư phòng đem sư phụ da mỏng thịt mềm của hắn ra ăn tươi nuốt sống.

May mà Cẩm Tâm cô nương càng nghĩ càng thấy không đúng, trộm sai người đút lót số tiền lớn mua được trù phòng Tạ phủ, lén lút cấp Hoài hóa Đại tướng quân một chén lớn canh gà hầm ba vị béo ngậy.

Đan đại tướng quân ngồi trên bậc tam cấp lang thôn hổ yết mà ăn canh gà, cảm thấy mỹ mãn, rốt cục đối phó qua một bữa.

Cẩm Tâm trong tay áo nắm chặt bình dương chi bạch ngọc kia, vội vàng xuyên qua Huyền Vũ môn, đi hướng về Bắc nha phía xa.

Trên con đường nhỏ trong cung, một nam tử mặc áo xanh đậm màu theo kiểu vương phủ nội thần đang chờ nàng, quay đầu lại mỉm cười: “Cẩm Tâm cô nương.”

Cẩm Tâm dừng bước chân, ánh mắt xinh đẹp quyến rũ nheo lại, cười nhẹ nhàng: “Triệu-Đạo-Sinh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui