Chương 64. Du lịch
Du lịch tốt nghiệp bắt đầu từ lúc ngồi xe lửa suốt một đêm.
Buổi tối 11 giờ 30 đi xe lửa, suốt một đêm, 6 giờ sáng ngày hôm sau tới thành phố ven biển. Lần đi xe lửa này không đông người lắm, Mạnh Tiềm Tinh và Tống Lưu mua vé dễ dàng chiếm đóng một phòng hai giường, kéo cửa lại hoàn toàn trở thành thế giới nhỏ của hai người.
Tống Lưu ngủ một giấc từ trưa, 7 giờ dậy ăn cơm chiều, bây giờ không hề buồn ngủ, hưng phấn mở cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài, nhưng bên ngoài tối thui như mực, ánh trăng bị các đám mây che lấp, khi ẩn khi hiện, có chút mông lung.
Các vì sao cũng không nhiều lắm, ba sao năm sao tụ lại bên nhau, không đẹp. Bên đường cũng không có ánh đèn, chỉ có xe từ bên đường đi ra, chiếu sáng đường ray bên núi đá và cỏ dại xung quanh.
Nhưng những thứ này cũng không cản trở hứng thú của Tống Lưu, bởi vì đây là lần đầu tiên cô ngồi xe lửa đi xa nhà.
Từ nhỏ cô đã ít đi ra ngoài, khu vực thường xuyên hoạt động ngoại trừ ngôi nhà hiện tại, chính là quê nhà trước kia. Cho nên, dù đêm đen như mực, cảnh vật tiêu điều, cô vẫn rất vui vẻ dựa vào cửa sổ, hứng gió nóng ban đêm, lấy điện thoại ra chụp ánh trăng, chụp ngôi sao, chụp tất cả những thứ cô có thể chụp được, đến tiếng xình xịch của xe lửa cũng có thể làm cô hứng thú mà nghe cả nửa ngày.
Mạnh Tiềm Tinh thì khác, ba Mạnh và mẹ Mạnh đều là giáo viên, mỗi năm có rất nhiều ngày nghỉ phép, hai người cũng thích đi ra ngoài du lịch, cho nên từ nhỏ hắn đã thường xuyên đi theo ba Mạnh và mẹ Mạnh đi ra ngoài du ngoạn, danh lam thắng cảnh đã thấy rất nhiều, bởi vậy tuy cũng là lần đầu tiên không đi cùng người lớn ra ngoài du lịch, nhưng đối với việc ngồi xe lửa, hắn không có chút hứng thú nào giống như Tống Lưu.
Buổi chiều hắn không ngủ nhiều, hai giờ bắt đầu ngủ trưa, bốn giờ hơn đã tỉnh, bây giờ không buồn ngủ lắm nhưng cũng không hăng hái bao nhiều.
Tuy rằng thi đại học đã kết thúc, nhưng đồng hồ sinh học hình thành ba năm cấp 3 không thể điều chỉnh lại nhanh như vậy.
Giống như hai ngày này, rõ ràng không cần đi học, nhưng buổi sáng hàng ngày 6 giờ hắn đã tự tỉnh dậy, ban ngày cũng không làm chuyện gì, nhưng tới 11 giờ hơn sẽ buồn ngủ, Mạnh Tiềm Tinh rất bất đắc dĩ, nhưng cũng biết chuyện này không gấp được, chỉ có thể từ từ điều chỉnh, cho nên hắn vừa lên xe lửa, cất gọn hành lý, liền lên giường trước, mơ mơ màng màng nằm xuống, để Tống Lưu ở bên cạnh liên tục cảm thán đồ đạc trong xe lửa, cho đến khi xe khởi hành, cô mới yên tĩnh lại.
Rốt cuộc cũng nhìn đủ chụp đủ cảnh vật bên ngoài, Tống Lưu ngồi trở lại trên giường đệm, nhìn thời gian, rõ ràng cô không làm gì cả, nhưng đã hơn 1 giờ sáng.
Cơn buồn ngủ dâng lên, cô ngáp một cái, đứng lên đi hai bước ngồi xổm bên cạnh giường của Mạnh Tiềm Tinh nhìn hắn ngủ, hắn ngủ rất yên ổn, nằm ngửa trên giường, miệng khẽ nhếch, hơi thở đều đều không phát ra tiếng.
Tống Lưu duỗi tay thăm dò trước mũi hắn, chờ đến khi cô ý thức được động tác này không đâu vào đâu, cô liền sửng sốt bật cười, lại vội vàng thu tay che miệng mình lại, ngồi xổm trên mặt đất cười không thành tiếng, không thể giải thích được, cũng may qua hai phút cô đã khống chế được mình, tay vịn lan can đứng dậy nhìn Mạnh Tiềm Tinh một lát, lại bật cười.
“Chơi thật vui vẻ nha.” Tống Lưu lẩm bẩm.
Ngồi xổm mỏi chân, cô liền đứng dậy quay lại giường của mình, cởi giày xăng-̣đan, nằm lên giường, không biết sao lại không buồn ngủ, Tống Lưu cũng không nghĩ ra chuyện gì làm, cứ mở hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm, suy nghĩ từ từ trôi đi xa, nghĩ đến một số chuyện làm lòng người vui sướng.
Cô lại bất giác lẩm bẩm ra tiếng, “Đi chơi cùng nhau, thật vui vẻ nha.”
Trong màn đêm đen nhánh, cô nở một nụ cười rạng rỡ, không ai nhìn thấy, cô cũng từ từ đi ngủ.