Chương 66. Quán bar
Mạnh Tiềm Tinh và Tống Lưu vào phòng nhìn kỹ một vòng, thật sự không ngăn cản được con sâu ngủ, chưa kịp nhìn ngắm phong cảnh đã ngã xuống giường ngủ trước.
Ngủ một giấc khi tỉnh lại đã hai giờ chiều, giường cách ban công cửa sổ rất gần, kéo rèm cửa cũng không che hết được ánh nắng rực rỡ bên ngoài.
Tống Lưu lấy mu bàn tay che mắt ngồi dậy, gió thổi rèm cửa tung bay, bóng người như ẩn như hiện.
Tống Lưu xuống giường, không mang giày, rón ra rón rén đi đến ban công, nhón chân duỗi tay che kín đôi mắt của Mạnh Tiềm Tinh.
“Đoán xem tôi là ai?” Giọng điệu yêu kiều mềm mại.
Mạnh Tiềm Tinh nắm tay kéo cô đến trước người ôm chặt, gác cằm lên đầu cô, “Trừ em còn có ai ở đây nữa?”
Tống Lưu ở trong lòng ngực hắn cười cười, nhìn phong cảnh phía xa xa.
Trước mặt hai người là một bờ cát lớn, trên bờ cát có mấy đứa con nít đi chân không đuổi bắt đùa giỡn, có đuổi theo sóng biển, xây lâu đài. Cách 100m ngoài xa đó là biển rộng xanh thẳm, từng cơn gió biển thổi tới, mang đến hơi thở ẩm ướt đặc biệt của biển cả.
Tống Lưu hít sâu một hơi, cảm thấy lồng ngực lập tức tràn ngập không khí biển, cô dựa vào Mạnh Tiềm Tinh, hai chân dẫm lên khoảng trống giữa những viên gạch đỏ vây quanh ban công, chân hơi nhói nhói, nhưng cô cũng không để ý, từ từ giang rộng hai tay.
Toàn thân của cô từ trên xuống dưới trừ bàn chân chạm đất, nhưng chỗ khác không có nơi nào để tựa vào, Mạnh Tiềm Tinh đành phải gần sát lại, vòng tay ôm lấy eo cô.
Tống Lưu quay đầu lại nhìn hắn cười, “Giống Titanic không?”
Ánh mặt trời chiếu xuống, xuyên qua khe hở giữa Tống Lưu chiếu vào mặt Mạnh Tiềm Tinh, có hơi chói mắt, làm hắn không nhìn rõ nụ cười của Tống Lưu, hắn dùng sức ôm Tống Lưu xuống dưới, thuận tiện giúp cô xoay người lại, chân Tống Lưu dẫm lên chân hắn.
Mạnh Tiềm Tinh ở trong lòng lén lút gật gật đầu, quả nhiên nhìn từ trên xuống dưới cảm thấy vừa vặn hơn.
Hắn không trả lời vấn đề của Tống Lưu, ngược lại hôn lên mặt cô, nói, “Đói bụng không? Muốn ăn cái gì, anh đã hỏi ông chủ, ông chủ nói phía trước homestay là phố ăn vặt, hương vị khá được, chúng ta ăn cơm chiều trước, sau đó trên đường đi dạo mua đồ ăn vặt. Ừm... em có thích đi chỗ nào không?”
Ánh mắt Tống Lưu lập tức sáng lên, tròng mắt xoay tròn, nhưng lại không nhìn hắn, “Em muốn… đi quán bar!”
Trong mắt Mạnh Tiềm Tinh cũng toát ra ánh sáng chói lọi, nhưng hắn vẫn ngậm miệng không nói lời nào.
Ánh nắng quá chói, Tống Lưu cũng không nhìn rõ ánh mắt hắn, cho rằng hắn không nói lời nào đó là không đồng ý, trong lòng có chút sốt ruột, bĩu môi hôn hắn, “Đi, đi đi mà. Em chỉ tò mò thôi… Trước nay chưa từng đi…”
Cô cầu xin như vậy hai ba lần, mới nhìn thấy Mạnh Tiềm Tinh lạnh lùng gật gật đầu, lập tức bật cười, nhào lên ôm hắn, “A… Anh là tốt nhất!”
Mạnh Tiềm Tinh thuận thế ôm mông cô lên, ôm cô vào trong phòng, “Đi thay quần áo mang giày nhanh lên, thu dọn xong chúng ta liền đi ra ngoài, anh cũng rất đói.”
Tống Lưu dùng sức gật gật đầu, cằm nhẹ nhàng đặt trên vai hắn.
Sắp xếp xong xuống lầu, ông chủ và bà chủ đều đứng trước quầy, hai người đi hỏi vị trí của một số cửa hàng bán đồ ăn ngon, không có mặt mũi hỏi gần đây có quán bar nào hay không, chuẩn bị chờ lát nữa tụi mình đi tìm.
Thật ra hai bên homestay có một ít tiệm cơm nhỏ, nhưng Mạnh Tiềm Tinh và Tống Lưu muốn ăn nhiều đồ ăn vặt địa phương một chút, liền đến đến phố buôn bán phía trước, tìm một quán ăn một chút.
Ăn ăn dạo dạo như vậy, cho đến khi mặt trời lặn, hơn 7 giờ, không chỉ ăn no căng bụng, còn mua một vòng hoa, khăn quàng cổ, mũ nón, đồ ăn vặt linh tinh, Tống Lưu vẫn hứng thú bừng bừng, tinh thần rất tốt, cảm thấy mình không mua được gì cả, đang chuẩn bị quẹo vào con phố tiếp theo, đã bị Mạnh Tiềm Tinh kéo lại.
Tống Lưu nhìn theo ánh mắt của hắn, trong ánh đèn mập mờ, lập loè bảng hiệu...
Quán bar! Đi!
Trong lòng Tống Lưu liền hiện lên mấy chữ này.