Phiên ngoại 1. Trung thu
Từ nhỏ Tống Lưu đã không có nhiều ấn tượng đối với trung thu, cô cũng không thích ăn bánh trung thu. Khi còn nhỏ là không nhớ rõ, còn lớn lên thì do mẹ Tống thường xuyên không ở nhà, không ai cùng nhau đón trung thu với cô.
Nhưng từ ba năm kết hôn với Mạnh Tiềm Tinh, tất cả đều thay đổi.
Nhà họ Mạnh rất chú trọng ngày trung thu, bà nội Mạnh sinh được hai anh em, Mạnh Tiềm Tinh còn có một người cô, mỗi năm đều phải ăn cơm với nhau, còn tự mình làm bánh trung thu, mỗi năm Tống Lưu cũng ăn, chẳng qua vẫn không thích lắm.
Nói đến kết hôn, cô cùng Mạnh Tiềm Tinh là có con mới lập gia đình, vốn dĩ hai người cũng không muốn kết hôn sớm như vậy, ai ngờ vận mệnh trêu người.
Sau khi thi đậu đại học, tuy rằng Tống Lưu lười biếng, đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, nhưng thiên phú về ngôn ngữ khá tốt, cuối kỳ cũng có thể lấy được học bổng, học tiếng Hàn cũng thi được chứng nhận, nhưng cô lười học lên thạc sĩ, nghỉ hè năm 3 liền nghe theo giới thiệu của giáo viên làm phiên dịch cho một nhà xuất bản nước ngoài.
Chờ đến khi Mạnh Tiềm Tinh thành công bảo vệ luận văn, hai người liền dọn ra khỏi trường học, thuê một phòng nhỏ ở gần trường, bắt đầu cuộc sống hai người.
Ngày qua ngày trôi qua, không có nhiều áp lực, đời sống tình cảm cũng như cá gặp nước, không giống với khi bận rộn học tập, lâu lâu mới đến khách sạn một lần.
Hai người tính toán kỳ an toàn, có mấy lần không mang beo, kết quả, sau khi tốt nghiệp, Tống Lưu liền trúng thưởng, lãnh giấy kết hôn còn sớm hơn bằng tốt nghiệp.
Công việc đã phỏng vấn cũng phải từ chức, mẹ Mạnh còn đặc biệt thường xuyên đến nhà chăm sóc cô, sinh con xong, cô ứng với câu ‘mang thai ngốc ba năm’, Tống Lưu đành phải ở nhà làm mẹ bỉm sữa mấy tháng, cho đến khi mẹ Tống đầu tư cho cô một shop bán đồ trang điểm online.
Làm mấy tháng, tiền kiếm được không nhiều nhưng khá ổn định, lại có thể ở nhà chăm sóc con nhỏ, cũng không cần ra ngoài làm việc, giao tiếp với nhiều người xa lạ, sau đó cô bắt đầu nhận một số công việc phiên dịch trên mạng, Tống Lưu cảm thấy rất vui vẻ.
Năm nay là năm thứ ba bọn họ kết hôn, nhũ danh của cục cưng tên là Đô Đô, hơn ba tuổi. Sau khi Mạnh Tiềm Tinh tốt nghiệp thạc sĩ lại tiếp tục nghiên cứu chuyên sâu, sau đó sẽ giống với ba Mạnh làm giáo sư.
Hắn thuộc nhóm người trong chính sách nhà ở của địa phương, đầu năm nay đã chuyển hộ khẩu của ba người đến đây, mua một căn nhà một sảnh hai phòng ở gần trường đại học, hai người tự thiết kế trang trí, nhỏ mà ấm áp.
Trung thu năm nay vẫn phải về quê ăn tết, Tống Lưu và Mạnh Tiềm Tinh đang bàn bạc đi nhà học Lý và nhà họ Mạnh nên mua gì về.
Sau kỳ nghỉ hè, một nhà ba người bọn họ đã đến nhà họ Tống, nhân tiện chơi ở đó mấy ngày, nên trung thu không đến đó nữa.
Kết quả ý kiến hai người không giống nhau, Tống Lưu muốn mua đặc sản của nơi này về, Mạnh Tiềm Tinh lại nói mấy năm trước đã mua rồi, năm nay nên mua mấy thứ dùng được như quần áo hay thuốc bổ linh tinh, còn chưa nói hết câu, Đô Đô ngủ trưa xong không tìm được ba mẹ liền xốc chăn rời giường, mang dép nhỏ chạy ra khỏi phòng, nhìn thấy Mạnh Tiềm Tinh và Tống Lưu ngồi ở trên sô pha nói chuyện.
Đô Đô còn nhỏ nhưng rất lanh lợi, tuy rằng nghe không hiểu hai người bọn họ đang nói cái gì, cũng không biết vì sao lại cho rằng bọn họ đang cãi nhau, vội vàng nhảy vào giữa hai người, sờ sờ Tống Lưu, cọ cọ vào Mạnh Tiềm Tinh, “Ba mẹ đừng cãi nhau, đừng cãi nhau.”
Tống Lưu ôm Đô Đô vào trong ngực, ôm cái eo béo mập của nhóc: “Đô Đô, ba và mẹ không có cãi nhau.”
Đô Đô ngửi thấy hương vị ngọt ngào trên người mẹ, nhớ tới bánh kem nhỏ ngày hôm qua mẹ mua cho nhóc, nhịn không được chảy nước miếng: “Ưm… mẹ, mẹ, mẹ tốt nhất!”
Tống Lưu thơm nhóc một cái, tiếp tục dỗ: “Cục cưng ngoan, cho nên chuyện gì trong nhà cũng phải nghe lời mẹ, đúng không?”
Đô Đô gật gật đầu: “Nghe lời mẹ, con nghe lời mẹ.” Nhịn không được nói thêm một câu, “Mẹ, con muốn ăn bánh kem…”
Tống Lưu lạnh lùng bỏ qua yêu cầu của nhóc con, lại hỏi nhóc: “Vậy ba ba cũng phải nghe lời mẹ, đúng không?”
Đô Đô không hiểu hàm ý của lời này, chỉ cảm thấy nếu nhóc nói, mẹ chắc chắn sẽ đồng ý, rất nghiêm chỉnh vung cánh tay béo mập lên: “Nghe lời mẹ hết, ba ba cũng phải nghe lời mẹ.”
Mạnh Tiềm Tinh sờ sờ khuôn mặt mũm mĩm của cục cưng: “Đô Đô, hai ngày trước con nói muốn ba ba mua máy bay, xe lửa, có phải không cần nữa đúng không?”
“Muốn, con muốn mà, ba ba.” Đô Đô không rõ, “Nghe lời mẹ” với “mua máy bay, xe lửa” có gì mâu thuẫn với nhau hả?
Mông nhóc còn ngồi lên đùi Tống Lưu, nửa người trên đã nhoài tới người Mạnh Tiềm Tinh, điên cuồng lắc đầu, còn lắc lắc người: “Con muốn máy bay! Con muốn xe lửa! Đều muốn! Ba ba con muốn!”
Tống Lưu thiếu chút nữa ôm không được Đô Đô, Mạnh Tiềm Tinh liền nhanh chóng duỗi hai tay đè mặt nhóc lại không cho lắc nữa: “Con ở trên người mẹ lắc đi lắc lại thì ba không mua cho con nữa.”
Đô Đô lập tức dừng lại, đôi mắt trông chờ nhìn Mạnh Tiềm Tinh. Mạnh Tiềm Tinh vừa muốn lên tiếng an ủi, Tống Lưu liền ôm Đô Đô đứng lên đi vào phòng bếp: “Được rồi, Tống Đô Đô, ba ba không mua cho con, mẹ mua cho con, con nói mẹ tốt nhất đúng không? Ưm… cục cưng ngoan, ngủ xong đói bụng không, trong tủ lạnh có bánh kem, mẹ lấy cho con ăn được không?”
Mạnh Tiềm Tinh nhìn bóng dáng hai mẹ con rời đi liền cười thành tiếng, cười đứa con ngốc dễ bị dụ, còn cười Tống Lưu làm mẹ rồi còn tranh giành ấu trĩ với hắn, trong lòng lại cảm thấy thoải mái —— nhiều năm như vậy, nhưng bọn họ vẫn không thay đổi.
*
Ngày hôm sau, ba người đều dậy sớm, lái xe đi cao tốc về nhà cũng hơn hai tiếng rưỡi, đó là dưới tình huống không kẹt xe.
Tống Lưu ở trong phòng bếp vội vàng làm sandwich trứng gà với chân giò hun khói và cơm chiên trứng, còn dùng bình giữ nhiệt mang theo một bình sữa nóng.
Mạnh Tiềm Tinh ôm Đô Đô ngủ không tỉnh xuống lầu trước, đặt nhóc lên ghế an toàn. Còn quà mang về nhà, cuối cùng hai người cũng thống nhất ý kiến, tối hôm qua đi dạo siêu thị, mua mấy bộ quần áo, máy mát xa linh tinh, cũng mua thêm đặc sản,
Mạnh Tiềm Tinh lái xe ăn ngấu nghiến một cái sandwich, Tống Lưu chờ Đô Đô tỉnh cùng ăn.
Đô Đô ngủ trên ghế an toàn không thoải mái, chưa đến 9 giờ đã tỉnh, còn chưa mở mắt đã kêu đói, Tống Lưu mở hộp cơm giữ nhiệt ra, nghe thấy mùi thơm, đôi mắt nho nhỏ của nhóc cũng mở lên.
Tống Lưu đút nhóc ăn cơm sáng, rồi bắt đầu cùng nhau chơi trò chơi.
Xe trên cao tốc khá nhiều, đi rất chậm, đến khi ra khỏi cao tốc đã 12 giờ, đến nhà họ Lý vừa đúng 12 giờ rưỡi.
Sau khi Tống Lưu vào đại học liền dọn ra ngoài, sang tên nhà đó cho Tống Lưu. Hiện giờ đang ở tại một khu biệt thự ở phía tây thành phố, cách nhà họ Mạnh gia cũng không quá xa. Chú Lý còn có một đứa con trai, nhỏ hơn Tống Lưu mấy tuổi, học ở nước ngoài, rất ít khi trở về.
Xe mới vừa dừng lại đã thấy hai người chờ ở cửa, Tống Lưu ôm Đô Đô xuống xe trước, rồi đi lấy đồ trong cốp xe, Đô Đô liền chạy qua thân mật kêu ông ngoại bà ngoại, Tống Lưu lấy đồ xong, quay đầu liền nhìn thấy mẹ Tống đang lì xì cho Đô Đô, cô vội vàng đi qua, kêu một tiếng “chú Lý”, rồi mới cầm bao lì xì trong tay mẹ Tống, “Mẹ, mẹ làm gì vậy, cũng đâu phải là tết, cho nó làm gì, nghỉ hè lần trước cũng cho nó, Đô Đô là con nít đâu cần tiêu tiền.”
Mẹ Tống không để ý tới cô, chỉ cười tủm tỉm nhìn Đô Đô: “Đô Đô, bà ngoại cho con bao lì xì, con có muốn không?”
“Muốn!” Giọng Đô Đô trong trẻo lanh lảnh, nhào tới cướp bao lì xì vào trong lòng, bị Tống Lưu dùng mấy ngón tay gõ gõ đầu, nhóc một tay ôm đầu, một tay cầm bao lì xì, nhõng nhẽo với mẹ Tống, “Bà ngoại, mẹ đánh con…”
Mẹ Tống liếc mắt nhìn Tống Lưu: “Con nít thì biết cái gì, con còn đánh nó.” Xong rồi bà nói với Đô Đô, “Đô Đô, đừng để ý tới mẹ con. Bà ngoại cho con, con cầm đi. Đói bụng chưa? Tới đây, mau vào đi, bà ngoại nấu rất nhiều đồ ăn ngon.”
Người một nhà vui vui vẻ vẻ ăn cơm trưa. Sau khi ăn xong Mạnh Tiềm Tinh nói chuyện phiếm với chú Lý, mẹ Tống và Đô Đô ở phòng khách vừa nói chuyện vừa xem phim hoạt hình, Tống Lưu cũng ngồi ở bên cạnh. Chờ đến 4 giờ, ba người mới rời khỏi nhà họ Lý.
Ông nội Mạnh và bà nội Mạnh còn ở khu phố cũ, lái xe đi hơn nửa tiếng.
Những người khác đều đã tới, sau khi chào hỏi đơn giản, biết mẹ Mạnh và bà nội Mạnh đang nấu cơm trong bếp, Mạnh Tiềm Tinh và Tống Lưu liền vào phòng bếp giúp đỡ, để Đô Đô ở bên ngoài chơi.
Hoa Hoa - con gái của chị họ Mạnh Tiềm Tinh lớn hơn Đô Đô hai tuổi, nhưng lúc trước chưa từng gặp, lần trước gặp thì Đô Đô chưa biết nói chuyện, nhưng cô bé rất thích em họ Đô Đô, hai đứa nhóc chưa nói được hai cầu đã thân thiết ngồi trên ghế sô pha cùng nhau xem phim hoạt hình, cô bé còn đút kẹo cho Đô Đô ăn.
Đô Đô ăn kẹo rất vui vẻ, xem phim hoạt hình cũng rất vui vẻ, vui sướng run run cặp chân ngắn, liền nghe thấy Hoa Hoa đột nhiên lớn tiếng hỏi nhóc: “Tên của chị là Tô Tĩnh Lâm, em trai, còn em?”
Đô Đô quay đầu, kinh ngạc nhìn Hoa Hoa, hình như không hiểu cô bé đang nói gì.
Lực chú ý của cả nhà đều bị hấp dẫn.
Hoa Hoa lại hỏi một lần nữa: “Em trai Đô Đô, tên của em, gọi là gì?”
Tống Lưu và Mạnh Tiềm Tinh chưa từng dạy Đô Đô biết họ của mình, đương nhiên cũng bao gồm tên của Đô Đô, nên mọi người đều dựng lỗ tai lên nghe, chỉ nghe thấy Đô Đô rầm rì hai tiếng, lớn tiếng nói: “Ưm… Ưm… Em là… Tống Đô Đô!”
Cả nhà cười vang.
Tống Lưu cũng cười tươi như hoa, con dao trong tay cũng thả xuống.
Mạnh Tiềm Tinh trừng mắt nhìn Tống Lưu: “Em coi chuyện tốt em làm đi!” Hắn hung hăng ném đồ ăn trong tay, ra khỏi phòng bếp dạy dỗ con trai.
*
Cơm nước xong đã hơn 7 giờ, đúng 8 giờ ở quảng trường gần đó có bắn pháo hoa, Đô Đô lớn như vậy còn chưa từng xem pháo hoa, Mạnh Tiềm Tinh và Tống Lưu liền dẫn nhóc đi xem, ba Mạnh và mẹ Mạnh lái xe về nhà trước.
Dọc theo đường đi Đô Đô quấn lấy Tống Lưu hỏi rất nhiều vấn đề.
“Mẹ, mẹ, pháo hoa là cái gì vậy? Đẹp không? Ăn có ngon không?”
“Nổ tung hả, có rớt trên người Đô Đô không?”
“Con sợ quá, mẹ ơi, chúng ta đừng đi xem nữa, về nhà ăn bánh kem nha.”
…
Kết quả chờ tới khi đến quảng trường, Đô Đô lại là người vui vẻ nhất, pháo hoa còn chưa bắn, nhóc đã cùng đám bạn nhỏ của mình vừa chạy vừa nhảy, vừa la lớn vừa cười ha ha ha rất vui vẻ.
Mạnh Tiềm Tinh nhìn nhóc chạy giỡn đầu đầu mồ hôi, còn luôn cười ha ha, vội vàng ôm nhóc lại, Đô Đô còn không vui, ở trong lòng Mạnh Tiềm Tinh đá tay đá chân, chờ đến khi Tống Lưu đút vào miệng nhóc một bình sữa, trong tay còn cầm một cái bánh mì nhỏ, Đô Đô mới yên lặng trong ngực ba ba.
“Con giỡn đến điên luôn rồi.” Mạnh Tiềm Tinh nói ở bên tai Đô Đô.
“Ba mới điên á.” Đô Đô học vẹt, còn kéo tay Tống Lưu, “Mẹ, mẹ, ba ba mới là, ba ba mới là.”
“Được rồi, con làm mẹ cũng chóng mặt rồi.” Tống Lưu nắm lấy tay nhóc, xé bánh mì cho nhóc ăn.
Mạnh Tiềm Tinh đặt Đô Đô lên bậc thang cao bằng eo nhóc, Đô Đô ngoan ngoãn ngồi ăn, muốn ăn xong rồi lại xuống đất chơi, nhưng không chờ nhóc ăn xong, pháo hoa đã bắt đầu.
Mấy tiếng Bụp! Bụp! Bụp! vang lên, Đô Đô sợ tới mức phun bánh mì trong miệng ra, Tống Lưu nhanh chóng bịt kín lỗ tai nhóc, nhóc lại tránh khỏi tay của Tống Lưu, ánh mắt trong sáng nóng rực nhìn pháo hoa trên trời.
Nhóc lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh đẹp đẽ như thế, từ mặt đất lên đến bầu trời, trên không trung bung ra những dải màu rực rỡ, các bông hoa hình dạng khác nhau, cuối cùng tất cả đều héo tàn, lại rơi xuống đất một lần nữa.
Đương nhiên Đô Đô không hiểu ý nghĩa phức tạp sau lưng pháo hoa là gì, chỉ ngẩn người xem, miệng cũng quên nhắm lại.
Tống Lưu nhìn nhóc cười cười, chọc chọc Mạnh Tiềm Tinh, ý bảo hắn cùng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của con trai.
Mạnh Tiềm Tinh cũng cười, nhưng không phải hắn cười Đô Đô, hắn kề sát vào lỗ tai Tống Lưu, “Em có nhớ năm đó chúng ta xem pháo hoa ở bờ biển không?”
Tống Lưu sửng sốt, ngay lập tức trên mặt đỏ bừng.
Mạnh Tiềm Tinh khẽ thở dài một tiếng: “Sao em dễ đỏ mặt quá vậy?”
Tống Lưu dùng ánh mắt oán giận hắn: “Anh không thích hả?”
Mạnh Tiềm Tinh cúi đầu hôn cô, “Sao lại không thích chứ…”
Đô Đô xem pháo hoa quá mệt mỏi, xoay người muốn tìm mẹ tiếp tục ăn bánh mì, kết quả lại phát hiện ba ba mẹ mẹ đang hôn nhau không để ý tới hắn.
Đô Đô rất tức giận, Đô Đô còn ghen tị, cho nên Đô Đô dùng sức chen người vào, lớn tiếng nói: “Con cũng muốn hôn!”
Tống Lưu nghe tiếng Đô Đô, nhéo nhéo eo Mạnh Tiềm Tinh, Mạnh Tiềm Tinh buông cô ra, ho nhẹ một tiếng, hôn hôn khuôn mặt nhỏ của Đô Đô, lại ôm Đô Đô, “Đi thôi, Đô Đô, ba ba dẫn con đi dạo.” Tống Lưu đi theo phía sau.
Có gió nhẹ thổi tới, thổi thổi, Đô Đô liền mệt, dựa vào vai ba ba ngủ mất/
Ngày mai tỉnh lại, sẽ có thể ăn bánh kem cả ngày, trước khi ngủ Đô Đô mơ mơ màng màng nghĩ như vậy.