Thanh Mai Chử Tửu (Mơ Xanh Nấu Rượu)

Thải Thải xem như là ông mai bà mối.

Tống Trí Văn hôm nay mời hắn ăn cơm, bởi vì việc Tống Trí Văn trịnh trọng mời khách ăn cơm tổng không phải không có lý do, cho nên Thải Thải đối với cảm giác được sủng này rất kinh ngạc.

Thời điểm đến ăn cơm, Tống Trí Văn đã có mặt, đứng ở trong sân vuông yên tĩnh dưới mái nhà cong cổ kính trêu đùa chim, con chim này so với con của Thải Thải ngoan hơn nhiều, hội ca hát Bắc Kinh rất hoan nghênh nó.

Hái Thải nói: “Cư nhiên mời tôi đến đây ăn cơm. Quái thiệt.”

Tống Trí Văn không để ý tới hắn, Thải Thải đói bụng, kêu giám đốc thúc nhà bếp đem món ăn lên, giám đốc nói: “Tống tiên sinh nói muốn muộn chút.”

Thải Thải nhìn Tống Trí Văn ở trước mặt, Tống Trí văn nói: “Còn chờ Giang Sam.”

“Ồ.” Thải Thải một bộ nhiều chuyện: “Đây là cái tình huống gì, hai người tốt rồi.”

Tống Trí Văn gật đầu: “Ừm.”

Tống Trí Văn không biểu tình gì đặc biệt, Thải Thải mặc kệ hỏi cái gì y đều không đáp, Thải Thải cảm thấy thật vô vị, chuẩn bị sau đó tra hỏi Giang Sam.


Giang Sam hơn bảy giờ cuối cùng cũng đến, Thải Thải nhìn thấy cậu liền đối với cậu chớp mắt: “Thế nào, cậu cũng quá đáng đi. Cậu và ông chủ Tống được rồi, đều không nói với tôi một tiếng a.”

Giang Sam nhìn liếc mắt Tống Trí Văn một cái, hai người xác thực quan hệ có tiến triển, thời điểm Tống Trí Văn ở trong thành phố, có lúc sẽ ở nhà cậu, khi cuối tuần, cậu sẽ đi nơi ở của Tống Trí Văn. Bất quá hai người đều bận bịu, sống chung một chỗ thời gian không coi là nhiều.

“Kia kính Hái tỷ một ly.”

Thải Thải đẩy chén rượu: “Tôi phải lái xe, không uống rượu.”

Giang Sam thế là liền tự mình uống rượu tạ tội, Tống Trí văn nói: “Đừng uống nhiều. Hắn chỉ là đùa em.”

Thải Thải bất mãn: ” Ông chủ Tống, ngài nói cái gì a. Tôi đây cùng Tiểu Khả nói chuyện, ngài có liên quan gì.”

Tống Trí Văn liếc hắn một cái “Em ấy là người của tôi. Còn có, em ấy họ Giang.”

Giang Sam chỉ là cúi đầu cười.

Thải Thải hừ một tiếng: “Anh thật vô vị.”


Sau khi mời rượu tạ ơn người làm mai xong, sau đó Thải Thải có một quãng thời gian đối với Tống Trí Văn cực điểm chửi bới.

Giang Sam đi hắn gọi đến quán bar ngồi, hắn liền gọi cậu đến trên lầu, cùng hắn vừa uống rượu vừa nói: “Lúc trước lão Tống muốn tìm cậu, lại chạy đến chỗ này của tôi, hỏi cùng cậu có liên lạc hay không, tôi nói không có, y trở mặt liền đi. Cực kỳ vô ơn bạc nghĩa, y chính là người vô ơn bạc nghĩa.”

Giang Sam cúi đầu uống rượu không nói, cậu cảm thấy được Tống Trí Văn chính là muộn tao, cái gì cũng sẽ không nói, tỉ mỉ đi quan sát anh, thì sẽ biết tâm tình của anh.

Tiểu Trì đến S thành tham gia chung kết giải thi đấu sc sinh viên gây dựng sự nghiệp, gọi điện thoại cho Giang Sam, Giang Sam mời hắn ăn cơm, hắn còn để trong lòng chuyện Đại Khả, nói: “Anh có gặp Đại Khả không?”

Giang Sam rất buồn cười: “Cậu không phải có bạn gái mới sao, thế nào còn suy nghĩ cái này.”

Tiểu Trì nói: “Kia không giống nhau, ban đầu tôi cảm giác mình rất tốt a. Người nào thích tôi cũng không phải là hiếm thấy, không nghĩ tới lại xuất hiện một Tiều Khả, sau đó còn có Đại Khả, tôi thua anh còn chưa tính, còn Đại Khả kia là ai a.”

Nguyên lai hắn chỉ là tranh cường háo thắng, kỳ thực Giang Sam cũng chỉ biết mỗi Đại Khả mà thôi, cái khác hoàn toàn không biết, cậu nói: “Tôi nghĩ người này cũng không ở đây đi”.

Tiểu Trì kinh ngạc: “Thế nào lại biến mất?”

“Chắc là chết rồi.”

“A?”

“Nếu không phải chết, loại người như Tống tiên sinh, sao lại không trực tiếp đi theo đuổi hắn.” Giang Sam chống đỡ đầu ánh mắt có chút hoang mang.

” Tống Trí Văn cũng thật đáng thương a.” Tiểu Trì lại có thể đồng cảm với y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận